Daraku no Ou

chương 01: tôi đã no rồi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Dương Anh Vũ

Editor: Magic Star

***

Tại sao tôi lại đi đến mấy nơi này để ăn những thứ này cơ chứ?

Tôi bị coi như một kẻ ngốc thắc mắc hết lần này tới lần khác…

Đó là một cuộc trò chuyện đầy khuyết điểm đủ để làm tôi cười đau cả bụng.

Tôi dám cược rằng không có gì trên thế giới này vô nghĩa hơn dục vọng của một con Quỷ.

Không phải là những khát khao đó tồn tại bởi vì Quỷ. Mà đó là vì những khát khao đó tồn tại là lí do mà Quỷ sống. Đó là tại sao bạn không thể gọi một con Quỷ không có dục vọng là ''Quỷ' được.

… Và… và như tôi đã trở thành một kẻ không thể trực tiếp đưa ra câu trả lời cho tình huống khó xử vô nghĩa đó, tôi nghĩ tôi không còn là thứ mà bạn có thể gọi là Quỷ nữa.

Sự thức tỉnh của tôi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ấy thế cũng là không thể tránh khỏi.

Linh hồn tôi nhất định đã rời khỏi cơ thể tôi rồi, nhưng như thể nó vẫn còn vấn vươn chút hối tiếc, nên nó đã phô bày sức mạnh ý chí phàm ăn của nó, và đã quay trở lại.

Mơ hồ, như thể tôi đang lặn trong vùng nước sâu, ý thức của tôi quay trở lại, và dĩ nhiên, suy nghĩ đầu tiên lọt vào tâm trí tôi là, ‘tại sao?’

Kể cả nếu tôi có thể trở thành một Chúa Quỷ kẻ có thể tăng sức mạnh tới mức trở thành một thực thể bất diệt, một linh hồn đã bị dập tắt sẽ không bao giờ trở lại. Không hề có thứ như sinh mệnh thứ hai. Nó không thể như thế.

Nhưng tôi đã sớm tìm thấy câu trả lời của mình.

Phản chiếu trong tầm nhìn lờ đờ của tôi là một cánh đồng sỏi đã đi vào dĩ vãng .

Không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết phải làm gì, tôi bình tĩnh quan sát xung quanh .

Tôi lẽ ra đã đứng ngay giữa chiến trường, nhưng trên mảnh đất đen lại không thấy cả Chúa Tể Đọa Lạc lẫn cấp dưới của hắn, và từ việc nơi đây thậm chí không có vết tích nào của lửa từ thanh Quỷ Kiếm đó xung quanh, tôi chắc chắn rằng một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua.

Trong sự kinh ngạc, tôi xoay lòng bàn tay của mình. Cơ thể của tôi gần như giống kẻ mà tôi đã khoác lác trước đó. Chân tay mà tôi đã quen thuộc, thậm chí sau khi nhận quá nhiều sát thương từ Chúa Đọa Lạc đó,

mà không có nổi một vết xước, và tôi có thể làm những sự di chuyển êm ả mà không có bất kì sự hỗ trợ nào. Nó như thể những vết nứt xương phức tạp mà tôi cảm nhận được trong trận chiến chỉ như một giấc mơ.

Đơn giản, trên một vùng đất không có gì ngoài sự rộng lớn, những ngôi sao của Quỷ Giới đã không thay đổi trong vài chục nghìn năm soi xuống tôi. Những từ vô nghĩa thoát ra từ miệng tôi đã bị vấy bẩn với nước mắt.

“Haa… haa… hắn đã không phá vỡ lõi của tôi… Leigie, anh không phải là… một tên ngốc chứ?”

Lí do mà tôi có thể thành công hồi sinh chỉ có ba.

Thứ nhất. Kĩ năng của Leigie đã phá hủy cơ thể tôi hoàn toàn, nhưng nó đã thất bại trong phá hủy một trái tim của Quỷ - lõi linh hồn của tôi.

Thứ hai. Những thuộc hạ của hắn thậm chí không nghi ngờ về cái chết của tôi, và chúng không xác nhận lõi của tôi.

Thứ ba. Vùng đất của Dark Prison (Ngục Tối) rất rộng lớn, và trong khoảng thời gian lõi linh hồn của tôi tái sinh, không có kẻ nào cản trở.

Nếu thậm chí một trong số chúng lạc đường, ý thức của tôi sẽ trôi dạt vào một địa ngục vĩnh cửu, sâu bên trong của Dark Prison một khi thực sự vào đó thì không bao giờ thoát ra được nữa.

… Tốt, tôi sẽ đặt nó sang một bên tùy thuộc vào đó là thứ tốt hay không.

Đằng nào, tôi đã xác nhận rằng rằng không có bất thường gì đối với cơ thể tôi. Nếu có, nó sẽ là với trái tim của tôi.

Quăng bản thân xuống dưới vùng đất của Dark Prison , một màu đen của thuốc súng, tôi nhìn lên bầu trời.

Vẫn ở trong trạng thái mơ màng. Kể cả khi tôi không bắt đầu nghĩ về nó, nhưng những suy nghĩ cứ cứ cứ hiện trong tâm trí tôi.

“Fufu… vậy tôi đang… sống trong nhục nhã.”

Tôi nghi cái này đã hoàn thành bởi ý chí của Chúa Đọa Lạc. Người đàn ông đó không phải kẻ sẽ làm mọi thứ trở nên quá rắc rối.

Nhưng, trong thầm lặng, nó chắc chắn tôi đã mất thứ nào đó. Khi đang mang cái tên của Devouring Lord[A1], tôi gặp vấn đề không thể ăn được lần đầu tiên trong đường đời của mình.

Và sự thỏa mãn tôi đã cảm nhận cuối cùng đã đủ làm tôi no nê.

“T ô i

đ ã

n o

r ồ i

…”

Tôi đã thỏa mãn. Tôi không còn chút cơn đói nào.

Khoảnh khắc khi tôi quyết tâm hi sinh là một thứ, nhưng bây giờ đó là thứ gia tăng sức sống của tôi, nó chắc chắn là một điềm báo.

Cơn đói từng là kẻ thù của tôi, và cũng từng là bạn. Bởi khi nó ở đó tôi đã là Chúa Quỷ, và tôi đã có thể ăn mọi tạo vật.

Với điều đó biến mất, hiện giờ tôi thậm chí không phải một con Quỷ, và khi nó đi không một lời từ biệt, tôi không phải Thiên Thần. Tôi phải là mảnh vụn của một sự tồn tại.

“Leigie, thật ra… anh đã khiến tôi nghĩ về nó lần đầu tiên.”

Cảm ơn vì bữa ăn.

Bữa ăn cuối cùng của tôi cũng là dẫn đến một sự kết thúc. Rồi cái gì với tình hình này?

Không hề có thần thánh ở địa ngục. Nếu như vậy, thì lập luận nào đã khiến anh làm việc bằng cách đặt tôi lên vùng đất này lần nữa?

Những đồng đội và đầy tớ của tôi đã mất. Tôi đã ăn tất cả mọi thứ. Thậm chí gia đình tôi.

Và lần này, lần này, người bạn thân nhất từ suốt một trăm nghìn năm trước, cơn đói của tôi, đã biến mất.

Thua hoàn toàn. Bất chấp sự thỏa mãn của tôi, một vực thẳm không thể so sánh được với cơn đói đã mở ra trong bụng tôi.

Sau khi chết một lần, và hồi sinh tại đây, có lẽ đó là sự đền bù của tôi.

“Fufu… well, ổn thôi. Nếu đó là thứ đã xảy ra, tôi sẽ chơi lâu hơn một chút.”

Không có mục đích hay ý chí, tôi sẽ tiêu phí một cuộc đời chỉ tiếp tục xuống con đường vô tận này. Nó sẽ phải thàm khốc như nào.

Thậm chí nếu tôi thiếu một mục tiêu, từ khi tôi bước trên đường ray, từ khi tôi đối mặt với thất bại, tôi cần phải bám víu hy vọng tiến về phía trước.

Hơn nữa, nếu tôi làm vậy, có lẽ tôi sẽ có cơ hội chạm vào sức mạnh từ Chúa Đọa Lạc đó.

Nếu tôi làm vậy, có lẽ tôi sẽ biết được lí do cơn đói của tôi biến mất.

“Tốt, có lẽ chu du Quỷ Giới mà không có mục đích với một thời gian sẽ không quá tệ…”

Tôi đã luôn chiến đấu. Tôi đã luôn cắn xé.

Mọi thứ để thỏa mãn cơn đói của mình.

Nó thật là ngớ ngẩn, ngọt ngào, và là những ngày ngộ nghĩnh, nhưng nếu tôi nhìn lại lúc này, tôi đã thấy mình bị đẩy loanh quanh bởi dục vọng của mình. Sau khi cảm giác thèm ăn biến mất, lần đầu tiên tôi nhận rõ được nó.

Rồi nếu hiện tại, với cơn đói của tôi đã biến mất, tôi thậm chí không phải một con Quỷ…

Cách nhìn của Quỷ Giới này nên trở thành một chút khác biệt từ sau khi tôi là một Chúa Quỷ.

Hãy bỏ lại đằng sau thế giới tôi gọi là bàn ăn tối của mình, và tìm một con đường mới.

Lần đầu tiên di chuyển trên chính đôi chân mình, tôi đỡ cơ thể, và đứng lên.

Một luồng gió ấm lướt qua đập vào tôi. Để ý bản thân không một mảnh vải, tôi thở dài.

Khỏa thân rất lúng túng… đó là cảm tính tôi đã mất trong một thời gian dài, nhưng trái lại trong tình trạng bất lịch sự không phải tốt. Nó không thể được tha thứ bởi những người đã biến mất trong bụng tôi, những con Quỷ Phàm Ăn đã đối xử với tôi rất tốt cho đến lúc cuối.

Tốt, có lẽ sinh mệnh thứ hai sẽ là sự sỉ nhục với họ nhiều hơn bất kì điều gì, mặc dù…

Không thốt một từ, tôi sử dụng một kĩ năng.

Tôi có chút băn khoăn, nhưng kể cả không có cơn đói của mình, tôi có thể dùng Kỹ Năng Phàm Ăn mà không có vấn đề.

Sự biểu hiện của cơn đói. Bóng tối sâu không đáy kéo đến, và bao phủ quanh cơ thể tôi. Với tôi, đây từng là bộ trang phục dành cho chiến đấu, và đồng thời, là bộ lễ phục tôi.

Những Kỹ Năng Phàm Ăn chuyên dụng trong công kích, không có vẻ chúng sẽ được sử dụng như áo, giáo, nhưng nó vẫn đứng đắn hơn là khỏa thân.

Vì mục đích tranh luận, tôi tìm thanh kiếm yêu thích của mình, nhưng nó không có vẻ bị rớt ở đâu đó quanh đây.

Đó là thanh kiếm yêu thích của tôi, và nó có vẻ đang nằm trong tay một thuộc hạ của Leigie tại vị trí này. Đã từng có một Quỷ Tham Lam ở đây, vậy có lẽ nó ở với hắn.

Tốt, thanh kiếm đó không thực sự quan trọng. Thậm chí Tham Lam-kun đó đã kích thích sự thèm ăn của tôi đến mức đó, giờ tôi đã mất sự thèm ăn, chẳng chứa ý nghĩa nào đối với tôi nữa rồi vô số thực phẩm rải rác xung quanh đất bẩn.

“… Tôi nghĩ tôi nên rời đi…”

Tôi thì thầm.

Tôi đã biết thứ mà tôi đang làm rồi.

Tôi sẽ gặp lại Leigie. Vì mục đích đó, tôi sẽ bắt đầu tiến bước về phía trước. Đó là giả thiết duy nhất. Khi cô gái mà hắn tưởng đã giết xuất hiện trước mắt hắn, hắn sẽ làm loại bộ mặt nào? Tôi đã nhìn về tương lai tới nó chỉ một chút.

Tôi đưa chỉ thị cho cơ thể, cảm thấy nặng nề hơn trước đây, và cất bước chân.

Thực tế bị ruồng bỏ đến mức nào khi không có cơn đói?

Dù gì nó không như tôi bị thương. Sức lực của tôi không bị suy giảm dù là nhỏ nhất.

Chỉ là đến cuối việc tôi không thực sự gắn liền với một dục vọng, bởi việc tôi không có quyết tâm mạnh nào nữa, dường như cơ thể tôi sẽ trở nên khó khăn để di chuyển.

Bản đồ của Quỷ Giới có những cái tên chìm bởi màu sắc của ô uế, và không khí bao quanh nó. Thậm chí nếu tôi không biết vị trí chính xác của mình, tôi có một ý tưởng khái quát.

Khu vực xung quanh, toàn bộ đường chân trời, đã chiếm hết với hắc thạch, với vài màu tro pha lẫn ở đây và kia, cám dỗ trong ánh sáng mặt trời không giới hạn.

Và nó thì phù hợp với tên Chúa Quỷ cai trị nó, không khí vô nghĩa chứa đầy ma lực ảm đạm như là để kéo linh hồn của ai đó..

Nó là bằng chững cho thấy rằng, trong hàng ngàn năm, nó đã nhận được sức mạnh của Chúa Tể Đọa Lạc và Nó đã trải qua một sự biến đổi.

Thậm chí nghĩ tới những kí ức cũ nhất của mình, không khó để nhớ làm thế nào Dark Prison luôn được cai quản bởi Leigie - Chúa Lười.

Nghĩa là nếu tôi tiến lên như này, thì pháo đài của Leigie… Tôi sẽ tới Lâu Đài Bóng Tối.

Nhưng điều đó thực sự ổn?

Thế chẳng phải bỏ qua câu chuyện, và lập tức ra ngoài để thách thức boss cuối?

Theo đánh giá bản thân, sức mạnh của tôi không còn tàn tạ, nhưng đó đơn thuần thêm một cái khác thường nữa.

Sức mạnh của Quỷ là sự thèm muốn của họ. Không cách nào hiện thời tôi không bị bám lấy cơn đói lại có sức khỏe khi là một người đầy lòng tốt và ham muốn lành mạnh.

Tôi ngập ngừng một lúc, và quyết định thay đổi mục tiêu của mình.

Ngay lúc này, tôi không có quyết tâm để đương đầu tên Vua Lười kia. Tôi chẳng có quyết tâm nào để khởi đầu.

Không tốt khi để phần thắng lập tức thuộc về hắn. Ít nhất, hiểu thấu hoàn cảnh của mình, và hoàn cảnh hiện giờ của Quỷ Giới trước tiên. Tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm tái sinh từ lõi linh hồn trước kia, nhưng tôi có thể nghĩ đó không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Ý tôi là, tôi có toàn bộ thời gian tôi cần. Với nhu cầu ăn đã biến mất, nhìn lại, đó là khoảng thời gian dài khủng khiếp mà tôi đã lãng phí.

Một tấm bản đồ nổi lên trong đầu tôi.

Tôi nghĩ về những thái ấp gần gũi tới những mảnh đất đã thống nhất của Leigie.

Ích Kỉ, Vanity Seidthroan. The Crimson Prison [A2]được cai trị bởi một Chúa Kiêu Ngạo -

Tyler Gredmore. The Golden Prison cai trị bởi một Chúa Quỷ Tham Lam.

Một người với sức mạnh to lớn sẽ trở nên Kiêu Ngạo, nhưng hiện tại tôi không có trái tim để trở thành một con quỷ Tham Lam. Để dàn một bữa yến tiệc sau tôi khi tôi thậm chí không đói, nghĩ tới sự cô độc khiến tôi lạnh xương sống.

Sự kiêu ngạo (pride) của Vanity, đủ xa lạ, không hề mãnh liệt. Với điều đó trong tâm trí, nó chắc chắn là tốt nhất để tô điểm Crimson Prison từ giờ. Năng lực đội quân hắn không cao, vậy kể cả nếu sự tồn tại được duy trì liên tục của tôi bị phát hiện, tôi nghĩ họ sẽ săn đuổi tôi rất xa.

Sau khi nghĩ xa đến vậy, tôi để ý. Kể cả không có vài mục đích lớn lao, kể cả khi cơn đói của tôi không tồn tại, tôi sẽ thử sống với nó.

Nó có hơi quá lạ lùng, và tôi kết thúc với một nụ cười nhỏ.

“… Fufu… fu với bản năng của tôi sinh tồn với trách nhiệm mà không có dục vọng…”

Có vẻ tôi sẽ thay đổi quan điểm của mình về cuộc sống một chút.

Tôi thở dài đau buồn, và bắt đầu đi qua hắc địa cầu, nó có vẻ sẽ kéo dài đến vĩnh viễn.

[A1]Devouring Lord: tạm dịch – Chúa Phàm Ăn (Devouring: Ngấu Nghiến)

[A2]The Crimson Prison: mình nghĩ nó tên riêng nên sẽ không dịch

Truyện Chữ Hay