“cậu đừng có mà lười biếng”
Sân diễn tập Sao Bạch Ải, ngày huấn luyện chung thứ ba.
Vẫn là trèo tường không có cơ giáp, lúc có sinh viên quân sự oán giận vì sao không dùng cơ giáp, Hoắc Sở chỉ nói một câu.
“Leo không xong bảy bức tường này, các em đừng mong dùng cơ giáp.”
Để không còn phải trèo tường nữa, đám người dồn sức để leo lên, đặc biệt là Shaω Eli, người đã mạnh hơn những người khác trong lĩnh vực này. Sau hai ngày huấn luyện bị phạt, ngón tay gã đã dần quen với việc chèo chống sức mạnh của cơ thể mình, nên khi vừa bắt đầu tính thời gian là gã đã xông về phía trước.
Cấu trúc của bảy bức tường này khác nhau, càng về sau càng trơn và khó khăn hơn. Có tường còn có đồ đâm ra để tấn công bọn họ.
Shaω Eli xông lên phía trước, bị đánh xuống cũng cắn răng bò lên trên. Từng cái, từng cái,… cuối cùng gã cũng vượt qua bức tường thứ bảy.
Tại thời điểm này những người khác vẫn còn ở phía bên bức tường bốn, năm và sáu.
Gã đắc ý vọt tới trước mặt sĩ quan huấn luyện Hoắc Sở: “Em hoàn thành rồi!”
Hoắc Sở liếc nhìn Shaω Eli một cái: “Đứng bên cạnh.”
Shaω Eli không suy nghĩ nhiều, đứng bên cạnh theo lời sĩ quan huấn luyện và nhìn các sinh viên quân sự khác vẫn còn đang leo lên trong đau khổ.
Chậc chậc, bình thường cũng là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ nên nhìn không ra, giờ thì đã biết sự lợi hại của Shaω Eli này rồi.
Chờ đợi hồi lâu, ngày càng có nhiều người trèo qua bức tường thứ bảy. Cuối cùng Shaω Eli đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, gã chỉ vào đám người nói: “Sĩ quan huấn luyện, tại sao thầy không la ngừng?”
Hoắc Sở quay đầu với khuôn mặt không có biểu cảm gì và nhìn Shaω Eli: “Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi em đứng tại đây. Giờ em mới hỏi?”
Shaω El ngạc nhiên, sau đó cúi đầu nhìn thời gian bên trên quang não, đúng thật đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Chuyện này còn chưa tính xong, Hoắc Sở lại sát muối vào tim: “Em trèo tường lố 5 phút.”
“Sĩ quan huấn luyện, em...” Shaω Eli cố gắng giãy giụa, “Chỉ 5 phút thôi mà, tất cả bọn họ toàn trễ nửa tiếng.”
Sau khi tất cả mọi người leo lại, Hoắc Sở gọi bọn họ tập hợp.
“Treo tường trong hai tiếng.” Hoắc Sở chỉ ra bức tường mà mọi người đang ở khi kết thúc bộ đếm thời gian 30 phút, và tất cả mọi người đều treo trên bức tường đó.
Shaω Eli treo một mình trên bức tường thứ bảy, cũng là bức tường khó khăn nhất, và, lúc nào cũng có vật hình trụ đánh vào bức tường.
Bức tường thứ sáu đông đúc nhất, một đám chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, có Vệ Tam, Cơ Sơ Vũ, Tông Chính Việt Nhân.
“Thực lực của cậu không tệ.” Sơn Cung Ba Nhận nói với Vệ Tam.
Giọng điệu của cậu ta giống như lời khen ngợi của người cấp trên bảo người cấp dưới.
Rõ ràng ngay cả Tông Chính Việt Nhân bên cạnh cũng không khỏi nhìn qua, ai mà nghe được loại ngữ điệu này thì cũng chả thể thoải mái được.
Vệ Tam ngửa đầu nhìn thoáng qua cái đinh tròn mình đang bám và trả lời trong hững hờ: “Cám ơn lời khen ngợi.”
Cô không quan tâm chút nào.
Tông Chính Việt Nhân nhìn chằm chằm Vệ Tam, hoàn toàn chẳng nghĩ ra vì sao cô có thể nói ra mấy chữ này như không có chuyện gì xảy ra, người ta rõ ràng đang xem thường cô.
Sơn Cung Ba Nhận giống như yến dán lên vách tường thật nhẹ, thoạt trông chẳng cố hết sức là mấy. Cậu ta nghe vậy thì khóe miệng vừa nhếch lên một nụ cười, Vệ Tam lại mở miệng.
“Nhưng cậu thì hơi kém, ngay cả Shaω Eli cũng không sánh bằng.”
Nụ cười trên khóe miệng Sơn Cung Ba Nhận đơ lại, độ cong chậm rãi rơi xuống, cậu ta giương mắt nhìn Vệ Tam.
Nhìn thấy bầu không khí của bức tường thứ sáu ngày càng nặng nệ, bức tường bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng.
“Tao nghe được tên mình đó. Vệ Tam, mày có nói xấu tao không?”
Vệ Tam ngửa đầu: “Sao thế được, tôi đang khen cậu Eli có thực lực cao cường, là người đầu tiên trèo xong bức tường cuối cùng.”
Đúng thật làm tiêu tan hiềm khích hồi trước đã làm mấy lời Vệ Tam này nói dễ nghe không ít. Shaω Eli nghe thế thì trong lòng thoải mái, lại nghĩ Vệ Tam lần này khen ngợi gã ở trước mặt mọi người. Ngay cả các đội viên chủ lực của trường Samuel cũng nghe thấy, chuyện này làm gã vui mừng quá đỗi.
Shaω Eli quyết định bày tỏ một chút: “Leo lên bức tường này vẫn nên chú ý đến một chút kỹ năng, phải thế này…”
Toàn bộ sân tập đã đầy tiếng giải thích đầy nhiệt huyết của Shaω Eli, phấn khởi cùng cực.
Mọi người: “...”
“Có thể gọi cậu ta dừng lại không?” Kim Kha treo trên bức tường thứ tư nhìn Cao Học Lâm, nói với giọng ỉu xìu, “Thật sự rất ồn ào.”
Cao Học Lâm bám tường ha hả một tiếng: “Tôi không quản lý được.” Cũng nên để cho người của các trường quân sự khác cảm nhận được “uy lực” của Shaω Eli.
“Câm miệng lại!”
Người đầu tiên không chịu nổi chính là Sơn Cung Dũng Nam, cô ấy cách hai bức tường mà còn bị Shaω Eli ảnh hưởng.
“Mày lại là cái rễ hành nào?” Đầu tiên Shaω Eli dừng lại, kế đó đã chửi, “Đừng nghĩ rằng bây giờ anh trai mày đã trở thành cấp 3S thì tao sợ South Pasadena tụi bây. Có bản lĩnh, mày, mày đánh thắng Vệ Tam đi.”
Vệ Tam không hiểu đầu đuôi đã dính chưởng: “...”
Jill Gil Wood treo trên bức tường thứ năm ngoài cười nhưng trong không cười: Đồ đần này, thế mà học được chiêu gắp lửa bỏ tay người.
Cuối cùng là Hoắc Sở bên cạnh chịu không nổi khiến mọi người yên lặng, bằng không thì tính thêm giờ. Đến lúc này mọi người mới được sống trong yên ổn.
Hai tiếng phạt, tất cả mọi người vẫn rơi xuống rồi lại phải trèo lên. May mắn thay, ai nấy cũng tốt hơn so với ngày đầu tiên, thế nên khi kết thúc hoàn toàn thì khi đó chỉ mới năm giờ chiều.
Kẻ nào kẻ nấy choáng váng lúc rời khỏi tường.
“Vệ Tam.” Sơn Cung Ba Nhận đi xuống đã gọi cô, “Chúng ta gặp nhau trên đấu trường Huyền Phong.”
“Không gặp ở đấu trường Huyền Phong thì chúng ta gặp ở đâu? Cậu còn muốn hẹn hò với tôi à?” Vệ Tam theo thói quen nghiện cà khịa.
Sơn Cung Ba Nhận cười cười không nói và rời khỏi sân huấn luyện với Sơn Cung Dũng Nam.
“Tên này không ăn vô bộ dạng này của mày đâu.”
Không biết Shaω Eli xuất hiện từ đâu. Gã nhìn bóng lưng của hai anh em kia thì một hồi cảm thấy Vệ Tam ăn quả đắng là đáng đời, một hồi lại cảm thấy vẻ giả vờ tinh tướng trong vô hình của Sơn Cung Ba Nhận đúng là muốn ăn đòn.
Vệ Tam liếc gã một cái: “Chúng ta rất thân quen?”
Shaω Eli: “?”
“Hôm qua mày mới xin lỗi và hòa giải với tao.” Shaω Eli đi theo cô, “Làm thế nào thì tụi mình cũng là bạn bè. Tao ủng hộ mày đánh bại Sơn Cung Ba Nhận.”
“Nhường tí coi.” Liêu Như Ninh đi qua giữa và gạt Shaω Eli sang một bên, “Người trường Samuel của cậu ở ở đằng kia kìa, chạy đi đâu đây?”
Shaω Eli nhìn Vệ Tam phía trước, lại quay đầu nhìn người của trường Samuel phía sau bên trái, cuối cùng vẫn đi về phía trường quân sự của mình.
“Sao cậu không theo người ta về ký túc xá luôn?” Cao Học Lâm cúi đầu ấn cổ tay cứng đờ của mình, giễu cợt.
“Tại sao lại theo người khác trở về ký túc xá?” Shaω Eli không kịp phản ứng.
Cao Học Lâm: “...” Là anh ta ngây thơ rồi, cứ mong Shaω Eli hiểu được chuyện chế giễu.
“Đi.” Tập Ô Thông đứng dậy nói.
Năm người trong đội chủ lực của trường Samuel đã rời khỏi sân huấn luyện.
Hôm nay, Shaω Eli đi đến bên cạnh Nam Phi Trúc và hạ giọng khuyên nhủ: “Tôi thấy Vệ Tam đang cố gắng huấn luyện tu sửa cơ giáp, cậu có muốn cố gắng một chút hay không? Đừng có lười biếng.”
Nam Phi Trúc không biết ý của Shaω Eli là gì khi nói thế này, nhưng cậu ta không muốn tiếp tục dây dưa không ngừng với người này, “Tôi biết, tôi sẽ không lười biếng.”
Shaω Eli nhìn thoáng qua tay cậu ta, bán tín bán nghi nói: “Đừng lừa tôi, tay cậu mềm đến nỗi chả giống tay của cơ giáp sư.”
Jill Gil Wood ở phía trước có lẽ đã nghe được những gì gã nói, thế là cô nàng quay lại: “Nhà họ Nam có một bí quyết đặc biệt để loại bỏ vết sẹo.”
“Còn có loại chuyện này? Tại sao tôi không nghe nói về nó chứ.” Shaω Eli đi đến bên cạnh Jill Gil Wood. Nhà họ Nam luôn ở Sao Bạch Ải, nhà Eli lại là thế gia mạnh nhất bản địa Sao Bạch Ải, không có lý do gì mà gã không biết.
Jill Gil Wood: “... Có lẽ do cậu tập trung vào huấn luyện cho nên mới không biết.”
Shaω Eli liếc nhìn Jill Gil Wood, trước đây không nhận ra, thì ra cậu ấy nói chuyện êm tai đến thế.
“Vợ của Nam Kiến Trực là bác sĩ, nghe đồn bà ấy đau lòng trước chuyện bàn tay của chồng mình bị thương quanh năm, vì vậy bà ấy đã phát triển một loại thuốc bí mật có thể chữa lành tất cả các vết sẹo cũ.” Jill Gil Wood giải thích, “Về sau, trên tay cơ giáp sư nhà họ Nam đã không còn vết thương nữa.”
Sở dĩ loại thuốc bí mật này chỉ có ở nhà họ Nam mà không lưu truyền, có nguyên nhân lớn nhất là mấy cơ giáp sư kia càng si mê vật liệu và thiết kế cơ giáp hơn, chứ chả ham mấy thứ thuốc này.
“Hóa ra là như vậy.” Shaω Eli như được khai sáng. Gã quay đầu nhìn về phía Nam Phi Trúc, “Vậy cậu không lười biếng, chẳng qua tư chất không mạnh bằng cơ giáp sư của trường quân sự khác.”
Nam Phi Trúc đang mỉm cười: “...”
Căng tin.
“Sao cậu còn có món chân thỏ?” Liêu Như Ninh gọi xong đồ ăn rồi lại đây, cậu ta nhìn mâm của Vệ Tam thì cả thèm.
“Ngay cửa xoay còn lại một con cuối cùng này này.”Lúc Vệ Tam đứng ở giữa căng tin đã có rất nhiều sinh viên quân sự khác đi tới đi lui. Ban đầu cô đang kiếm bóng dáng của bọn Kim Kha thì lại nhìn thấy Ứng Tinh Quyết ngồi ở một góc.
“Để tôi nếm thử vị coi” Liêu Như Ninh dùng đũa thuận lợi gắp thẳng chân thỏ từ trong đĩa Vệ Tam, thế mà gắp được không gặp trở ngại.
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Liêu Như Ninh cứ ăn trước cái đã.
Vệ Tam chả chú ý đến chân thỏ ít đã ít đi trong mâm mình, cô kéo Liêu Như Ninh đi vào góc: “Bên kia có chỗ ngồi.”