“không được trao đổi riêng”
Liêu Như Ninh cắn đùi thỏ và đi theo sau lưng Vệ Tam. Cậu ta nghĩ thầm hôm nay cô chả ra tay với mình, đây là một cái chân thỏ còn sót lại đấy.
“Sao hôm nay anh không đến sân huấn luyện?” Vệ Tam ngồi đối diện Ứng Tinh Quyết và hỏi anh.
“Sinh viên quân sự, không được giao tiếp riêng tư..” Người đứng sau Ứng Tinh Quyết cảnh cáo.
“Cấp trên chắc không cho sinh viên Đế Quốc nói chuyện với anh ấy.” Vệ Tam buông mâm xuống, một tay đặt trên lưng ghế phía sau và ngẩng đầu nhướng mày, “Tôi không phải người của Đế Quốc.”
Hôm qua Ứng Tinh Quyết đứng chung một chỗ với đội chủ lực của trường Đế Quốc ở cửa tòa nhà y tế, là mấy trường quân sự lập tức yêu cầu cấp trên không cho Ứng Tinh Quyết trao đổi với sinh viên trường Đế Quốc, đề phòng anh hướng dẫn đội mình.
Người nọ nhìn hai người trước bàn, quả thật không phải là cùng một trường quân sự mà chính là đối thủ cạnh tranh.
Tuy nhiên...
“Sinh viên trường quân sự và Ứng Tinh Quyết không được trao đổi với nhau, đây là mệnh lệnh.”
Vệ Tam chậc một tiếng, cầm đũa lên: “Vậy tôi không nói chuyện với anh ấy, ngồi ở đây ăn cơm được không? Không có quy định rằng chúng tôi không thể ngồi cùng một bàn.”
Người giám sát Ứng Tinh Quyết do dự một hồi, cuối cùng không lên tiếng phủ nhận. Đúng là mệnh lệnh không có nói như vật thật.
Ứng Tinh Quyết giương mắt lẳng lặng nhìn Vệ Tam, anh đại khái đến tương đối sớm nhưng cũng chả đụng vào đồ ăn trước mặt nhiều.
“Trước đây tôi chưa từng ăn gì tốt ở Sao 3212 ở.” Vệ Tam ngồi đối diện, lúc ăn lại bắt đầu nhớ lại những đau khổ của quá khứ.
“Trước kia cậu khổ như vậy? Thật đáng thương.” Liêu Như Ninh vừa gặm chân thỏ vừa thông cảm.
“Lúc trước ăn không đủ no mặc không ấm.” Vệ Tam đưa đũa chọn thức ăn trên đĩa, nói kỹ về những chuyện năm đó.
Câu chuyện của cô rất dài dòng và phức tạp, những người chịu trách nhiệm giám sát nghe thấy thì chả kiên nhẫn. Nhưng hai người của trường Damocles cứ mãi không di chuyển, Ứng Tinh Quyết phía trước cũng không có phản ứng khác, hoàn toàn không cảm thấy người đối diện ồn ào.
“Thật sao? Chết nhiều người như vậy?” Liêu Như Ninh “khiếp sợ” hỏi, nhưng đũa của cậu ta còn kẹp một nửa đùi thỏ, hoàn toàn không phù hợp với tình huống lúc này.
Vệ Tam giẫm lên cậu ta dưới gầm bàn, lúc này Liêu Như Ninh phía đối diện mới nỡ buông chân thỏ xuống.
“Trong hoàn cảnh đó tôi ăn rác không phải là ít, người cũng chết quá nhiều, đặc biệt là vào mấy năm đó của tôi.” Vệ Tam lắc đầu, “Ngay cả dịch dinh dưỡng của mình mà tôi còn không nỡ uống, đến bây giờ còn để lại một chai.”
“Để lại đến bây giờ thì cũng hết hạn rồi.”
“Tôi giữ làm kỷ niệm cũng được.”
...
Dưới ánh mắt chăm chú của người giám thị, Ứng Tinh Quyết từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu, chỉ có Vệ Tam và Liêu Như Ninh đối diện đang nói chuyện.
Nói một đống chuyện không có được tí béo bổ, nói vào tai trái người giám sát là nó chạy ra tai phải, chả hề để ý gì, miễn là họ không nói chuyện với Ứng Tinh Quyết.
“Bọn Kim Kha ngồi đó, chúng ta đi qua đi.” Vệ Tam quay đầu nhìn thoáng qua rồi đứng dậy muốn rời đi, trước khi đi còn chào Ứng Tinh Quyết, “Đi trước đi, hẹn gặp lại.”
Ứng Tinh Quyết khẽ gật đầu.
Trước sau chỉ chào hỏi, người giám sát không để ý, cứ thế đứng sau lưng Ứng Tinh Quyết tiếp tục chờ anh dùng xong bữa.
Vệ Tam rời đi không quá vài phút là Ứng Tinh Quyết đã buông đũa xuống, đứng dậy rời đi.
...
Ở giữa căng tin, mấy người ở Kim Kha đã ăn gần xong, Vệ Tam nói quá nhiều, chả đụng đồ ăn trong mâm
Cô vừa ngồi xuống là thuận tay lấy luôn đồ uống mà Ứng Thành Hà vừa mua, uống liền mấy ngụm.
“Nói cho anh ta biết rồi?” Kim Kha hỏi.
Vệ Tam gật đầu: “Tớ chưa từng nói nhiều như vậy đâu.”
“Bây giờ chỉ chờ dịch dinh dưỡng đến.” Hoắc Tuyên Sơn bảo.
Vệ Tam nhìn thoáng qua quang não: “Đại khái trưa mai là dịch dinh dưỡng đến.”
Kim Kha nhíu mày: “Nhưng giao cho ai đi kiểm tra mới là vấn đề.”
Dịch dinh dưỡng năm đó Vệ Tam chôn ở bên Sao 3212 được gửi qua đường bưu điện rồi mà giao cho bác sĩ Tỉnh kiểm tra cũng không an toàn, vì sợ sẽ bị người bên Damocles biết; còn bác sĩ bình thường thì càng chả có kỹ thuật này phát hiện ra.
Chắc hẳn người hiểu rõ sương bọ đen hơn vẫn là bác sĩ bên phía Quân Độc Lập. Họ có thể điều tra xem dịch dinh dưỡng này rốt cuộc có vấn đề hay không.
Vừa rồi Vệ Tam đi qua đã nói cho Ứng Tinh Quyết, bọn họ điều tra dịch dinh dưỡng năm đó và nó vẫn có thể có vấn đề. Kế tiếp phải xem anh dự định làm như thế nào.
Năm người bước ra khỏi phòng mô phỏng vào ban đêm, trở về ký túc xá.
“Chúng ta gia nhập Quân Độc Lập thật?” Liêu Như Ninh có một cảm giác không đúng sự thật, “Cô Ngư không tìm mà cũng chả phân chia nhiệm vụ cho tụi mình.”
“Đại khái là hiện tại không có nhiệm vụ.” Ứng Thành Hà cầm ly nước lấy từ bên phía anh họ mình và nói từ từ.
Kim Kha nhìn Vệ Tam nửa nằm trên ghế sô-pha: “Cô ấy không tìm tụi mình nhưng tụi mình tìm cô ấy được mà. Cậu gọi cho cô Ngư đi.”
Vệ Tam đứng dậy, mở quang não, tìm được thông tin liên lạc của cô Ngư và gọi sang.
Tiếng chuông vang vang lên hồi lâu thì bên kia mới kết nối.
“Thế nào? Mấy em ció chuyện thắc mắc về trận đấu à?” Ngư Thiên Hà hỏi dịu dàng, giống như một người dẫn chương trình bình thường không thể bình thường hơn.
“Cô Ngư, đúng là chúng em có mấy vấn đề muốn hỏi, nhưng mà không phải là về trận đấu.” Vệ Tam vừa nói là Ngư Thiên Hà bên kia đã thu lại ý cười.
“Vấn đề là gì?”
“Làm thế nào để cô phân biệt được những người bị nhiễm bệnh?”
Ngư Thiên Hà nhìn Vệ Tam trong màn ánh sáng, thật lâu sau mới trả lời: “Cảm giác.”
“Cảm giác?” Kim Kha ở bên cạnh nghe được từ này thì phản ứng đầu tiên là không tin.
“Chờ các cháu thấy nhiều là biết người bị nhiễm dưới cấp 3S dễ bị nhận ra bằng cảm giác. Ánh mắt của những người đó sẽ làm cho cháu rất khó chịu.” Ngư Thiên Hà nói từ tốn, “Về phần người bị nhiễm bệnh cấp 3S, thời gian nhiễm trùng ngắn thì có lẽ có thể phát hiện manh mối. Nếu thời gian đã hơn nửa năm, trên cơ bản chỉ có xác định máu mới nhìn ra vấn đề được.”
“Bằng cách này, các cô muốn biết ai bị nhiễm bệnh trên phía cao tầng thì phải lấy được máu của họ. Cách dễ nhất là cho người trà trộn vào các bác sĩ.” Kim Kha nói.
Ngư Thiên Hà bật cười: “Trà trộn vào đội ngũ bác sĩ môn dụng cấp cao cũng không đơn giản như vậy. Chưa kể... Tựa hồ đến bây giờ mấy cháu vẫn chưa hoàn toàn hiểu được sự tồn tại của sương mù bọ đen rốt cuộc là cái gì.”
“Cho nên chúng cháu mới đến hỏi cô Ngư.” Vệ Tam nói, “Mong cô Ngư giải thích.”
“Sương bọ đen không chỉ đơn giản là lây nhiễm cho người khác, một khi chấp nhận nó, con người sẽ dần dần bị nó nuốt chửng.” Khuôn mặt Ngư Thiên Hà chả có tí biểu cảm gì, “Nó sẽ nuốt chửng con người trong lúc dung hợp, dần dà biết hết tất cả những gì vật chủ đã trải qua, học hỏi tất cả kiến thức của vật chủ trong nhiều năm. Cuối cùng nó sẽ hoàn toàn thay thế vật chủ.”
“Nó trở thành vật chủ rồi sẽ làm gì?” Vệ Tam hỏi.
Ngư Thiên Hà nhìn chằm chằm vào Vệ Tam: “Sống trong thế giới này như chúng ta. Bất kỳ sinh vật nào cũng có ham muốn sinh sản, chúng cũng không có ngoại lệ. Một khi sương bọ đen thay thế hoàn toàn vật chủ, nó bắt đầu làm cho nhiều người bị nhiễm bệnh hơn. Đây là một cuộc đối đầu giữa hai sinh vật, tranh đoạt thế giới này.”
“Cháu còn tưởng rằng chúng ta đang tranh đoạt không gian thế giới với tinh thú.” Hoắc Tuyên Sơn nói nhỏ.
“Cháu nói như vậy cũng không sai.” Ngư Thiên Hà dời ánh mắt, “Ai có thể nói sương bọ đen không phải là một loại tinh thú. Chẳng qua nó không chỉ muốn thế giới này, mà còn muốn da và trí nhớ của chúng ta.”
“Chỉ có thể dựa vào cấp siêu 3S để phát hiện người bị nhiễm bệnh? Cháu nghĩ rằng trong nhiều năm như vậy, có lẽ phía cô Ngư đã tìm thấy cách nào đó.” Kim Kha lắng nghe rất nhiều và quay trở lại vấn đề, “ Jill Gil Wood đã xảy ra ra chuyện gì, vì sao cô nàng còn như là phát hiện ra Kosai Musashi không đúng từ sớm?”
Ngư Thiên Hà quay đầu nhìn về phía nơi khác, không nhịn được bậc cười: “Các cháu đúng là không chịu buông tha. Bây giờ tôi không thể nói hoàn toàn nói cho các cháu biết, nhưng mà nói được một chút. Chúng tôi đang chống lại chúng khi sương bọ đen liên tục lây nhiễm cho con người; đồng thời cũng tìm thấy công dụng của chúng. Về phần Jill Gil Wood, cháu ấy chỉ nghe lệnh của chúng tôi và biết trước danh sách những người bị nhiễm bệnh mà thôi.”
“Quân Độc Lập đúng thật ở khắp mọi nơi.” Kim Kha thì thầm một câu.
“Lúc trước cô nói sương mù bọ đen giống như những tinh thú khác.” Vệ Tam hỏi, “Cho nên các cô lấy nó làm cái gì, tăng cơ giáp lên?”
Ngư Thiên Hà quay đầu nhìn thoáng qua cửa, nói: “Được rồi, bên tôi còn có việc, trả lời đến đây thôi. Các cháu cứ yên tâm thi đấu, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho các cháu.”
Sau khi cúp máy, Ngư Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm, đám oắt con nén tới bây giờ mới hỏi, cũng đủ kiên nhẫn, nhưng vừa hỏi thì toàn hỏi chuyện quan trọng.
Mưa gió nổi lên, họ nên được chuẩn bị thật đầy đủ.
...
“Nói lâu ơi là lâu cũng không nói rốt cuộc có cách nào khác để xác định người bị nhiễm bệnh hay không.” Liêu Như Ninh dựa vào Hoắc Tuyên Sơn, “Cái gọi là cảm giác cái này quá huyền bí, lỡ mà cảm giác sai rồi chẳng phải là giết nhầm người sao?”
“Kể từ lúc Quân Độc Lập bỗng ra tay ban đầu ở Sao Phàm Hàn, đặc biệt là nhằm vào sinh viên trường quân sự viện Bình Thông từ đấu trường lạnh lẽo, chuyện này chứng tỏ trong đội y tế là có không ít người của Quân Độc Lập.” Kim Kha phân tích, “Nói không chừng đội y tế của chúng ta cũng có Quân Độc Lập.”
“Vậy thứ trong máu Vệ Tam...” Ứng Thành Hà đột nhiên nói, “Quân Độc Lập có thể phát hiện ra hay không?”
“Hai cái không giống nhau, chắc là không phát hiện được. Hơn nữa không phải chỉ có một mình bác sĩ Tỉnh biết à?” Kim Kha nhìn Vệ Tam, “Chúng ta lấy ống dịch dinh dưỡng của cậu trước.”
Quang não Vệ Tam đột nhiên rung một chút, cô giơ tay lên nhìn thì thấy Ứng Tinh Quyết gửi tới tin nhắn.
“Anh ấy bảo chúng ta đưa dịch dinh dưỡng cho bác sĩ Tỉnh để kiểm tra.” Vệ Tam nói trong ngạc nhiên.
Hôm nay ở căng tin, cô chỉ tiết lộ số người chết bất thường và mình vẫn còn giữ một ống dịch dinh dưỡng, chứ không có gợi ý Ứng Tinh Quyết chuyện mình sẽ đưa cho ai để kiểm tra.
“Cho bác sĩ Tỉnh?” Kim Kha suy nghĩ một chút, “Bác sĩ Tỉnh có thể phát hiện vấn đề trong máu của cậu thì trình độ cũng không thua kém bác sĩ Hứa Chân. Đưa cho bác ấy cũng không phải là không thể, chỉ cần để bác ấy giữ bí mật và không nói cho giáo viên trường Damocles và những người khác.”
Vệ Tam bỗng nhiên nhớ tới cái gì nói: “Hình như thầy Hạng không biết máu của tớ có vấn đề.”
Theo lý thuyết, bình thường phải báo cáo tình huống của cô cho Hạng Minh Hóa.
“Có thể là muốn chờ nghiên cứu ra rồi mới nói cho giáo viên biết. Tóm lại chúng ta phải tìm một tí nhược điểm của bác sĩ Tỉnh mới được.” Kim Kha đăm chiêu.
Bác sĩ Tỉnh, bác đừng trách tụi cháu không ngay thẳng.
Vệ Tam cúi đầu nhìn tin tức mới trên quang não và ngẩng đầu nói: “Thích bác sĩ Hứa Chân có tính là nhược điểm không?”
Kim Kha: “Làm sao cậu biết?”
Vệ Tam giơ quang não lên: “Ứng Tinh Quyết nói.”
“... Đại khái cũng coi như thế đi.”
Một tòa nhà khác.
Ứng Tinh Quyết đứng bên cửa sổ nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, một bàn tay không có mang quang não nhét vào trong túi và nhanh chóng gửi xong một tin nhắn.
Có bốn hoặc năm người giám sát đứng trong phòng khách phía sau, và thêm hai giáo viên ngồi ở bàn. Mấy ngày nay anh cứ ở trong môi trường thế này.
“Tinh Quyết.” Bác sĩ Hứa Chân mang theo một cái rương tới, “Đây là dịch dinh dưỡng mới.”
“Trong nửa năm này, dịch dinh dưỡng đã được thay đổi rất thường xuyên.” Ứng Tinh Quyết đi tới, nhìn cái rương mở ra và nói.
Hứa Chân cười: “Đúng thật vậy. Nhờ đàn em gia nhập, em ấy nhắc nhở tôi rất nhiều thứ, cho nên việc nghiên cứu chế tạo dịch dinh dưỡng đã tiến bộ rất nhiều. Cơ thể cháu không ổn định nửa năm nay, nếu điều trị đúng cách có lẽ có thể tốt hơn phân nửa.”
Ứng Tinh Quyết khép lại cái rương đã được kiểm tra xong, cảm ơn Hứa Chân một tiếng.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam hôm nay: Blah blah blah blahhh