“xin lỗi”
“Để tôi giúp cậu bôi thuốc.” Shaω Eli khi nhìn Nam Phi Trúc giúp mình lau thuốc xong thì bảo nhiệt tình, đúng là làm đồng đội vẫn phải giúp đỡ lẫn nhau!
“Không cần, tôi còn có việc.” Nam Phi Trúc đứng dậy, quay đầu đi về phía cửa hành lang.
Shaω Eli quay đầu nhìn bóng lưng của cậu ta và khá bối rối: Tại sao đột nhiên đi thế? Còn thấy lạnh tí nữa. Chẳng lẽ chỉ tới vì muốn bôi thuốc cho mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trong lòng Shaω Eli không hiểu sao lại thấy cảm động. Đừng nhìn đội viên chủ lực của trường Samuel bình thường không thích gã chứ thật ra còn giúp gã tới bôi thuốc đấy.
Shaω Eli đứng dậy đuổi theo, mắt thấy thang máy sắp đóng, gã đưa tay chặn cửa: “Chờ tôi.”
Trong thang máy chỉ có một mình Nam Phi Trúc, trên tay cậu ta còn mang theo túi, bên trong đó có đựng thuốc.
“Để tôi bôi thuốc cho cậu, một người làm bất tiện lắm.” Shaω Eli phải thể hiện sự quan tâm đến đồng đội, đặc biệt là khi người đồng đội này vẫn âm thầm quan tâm đến mình.
“Tôi nói rồi, tôi còn có việc.” Nam Phi Trúc nói chuyện giọng điệu nặng nề.
“Biết, nhưng tôi thì không sao. Tôi rảnh mà.” Shaω Eli nói nhiệt tình, “Đi theo cậu được.”
Nói xong, gã đưa một tay đoạt lấy túi trong tay Nam Phi Trúc, lấy thuốc mỡ từ đó.
Nam Phi Trúc dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng áp sự xúc động trong lòng mình.
“Cậu yên tâm, chỉ cần tôi giúp cậu bôi thuốc trên đường, thuốc bôi này khô nhanh thôi.” Shaω Eli vừa mở thuốc vừa bảo.
“Đám người của trường Damocles ỷ vào thực lực mạnh thì muốn làm gì thì làm.” Nam Phi Trúc quay đầu nhìn Shaω Eli, “Cậu không thấy tức à? Con nhỏ Vệ Tam kia tát nhiều lần vào mặt cậu như vậy.”
“Sao mà không tức được?” Shaω Eli nắm thuốc bôi với lửa giận bốc lên đầu, “Vệ Tam không biết ngại là gì, còn muốn mang theo một đám quỷ đói của trường Damocles đến nhà tôi nữa.”
“Cùng lắm là do nó ỷ vào chuyện có thực lực mạnh hơn cậu mà thôi.” Nam Phi Trúc nhìn Shaω Eli đang tức quá hóa giận. “Chỉ cần cậu mạnh hơn nó, Vệ Tam tuyệt đối không dám kiêu ngạo như vậy.”
“Không phải, Vệ Tam đã ỷ vào chuyện nó mạnh hơn tôi.” Shaω Eli nhìn về phía Nam Phi Trúc như thể tìm được tri kỷ, một tay gã nắm lấy tay Nam Phi Trúc, “Trước kia tôi còn tưởng rằng cậu rất ngốc, không giỏi như cơ giáp sư trường quân sự khác, giờ thì biết mình lầm rồi. Tuy rằng trình độ của cơ giáp sư của cậu bình thường, nhưng lại nhìn rõ ràng.”
Nam Phi Trúc: “...”
“Nhưng mà, cậu còn phải cố gắng làm tốt cơ giáp.” Shaω Eli cúi đầu bôi một lớp thuốc lên tay Nam Phi Trúc, “Cơ giáp của đội chủ lực Samuel chúng ta phải dựa vào sự bảo vệ của cậu đó.”
Nam Phi Trúc miễn cưỡng cười cười: “… Tôi cảm thấy thực lực của cậu không chỉ dừng lại ở đó,. Cậu có muốn mạnh mẽ hơn không?”
Shaω Eli nghiêm túc bôi thuốc cho Nam Phi Trúc: “Vẫn là cậu có ánh mắt, không giống Cao Học Lâm và Jill Gil Wood, toàn coi thường tôi và cảm thấy tôi ngu ngốc.”
“Cậu có muốn trở nên mạnh mẽ hay không?”
“Ai không muốn mạnh lên.” Shaω Eli nắm lấy tay Nam Phi Trúc, lại cúi đầu híp mắt nhìn kỹ và nói trong sự kỳ quái, “Tay cậu... mềm thế này.”
Cửa thang máy mở ra, Nam Phi Trúc rút tay và sải bước đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý chờ Shaω Eli.
“Hầy.” Mỗi bên trên hai cổ tay của Shaω Eli treo một túi thuốc, gã cố gắng kêu Nam Phi Trúc để mình bôi tay còn lại, “Đi nhanh như vậy làm gì?”
Cũng không phải là đám quỷ chết đói của trường Damocles đầu thai.
Hứ.
Shaω Eli đút cả hai tay vào túi, từ từ đi về phía ký túc xá.
Trong đầu gã không ngừng hiện lên bàn tay của Nam Phi Trúc vừa rồi, là bàn tay của một cơ giáp sư mà sao lại trơn láng như vậy.
Mấy cơ giáp sư như Ứng Thành Hà và Công Nghi Giác kia ấy, trên tay họ đều có đủ loại vết thương nhỏ, đây là những vết thương khi mấy cơ giáp sư tiếp xúc và cắt các loại vật liệu nhiều năm có được khi bất cẩn. Có đôi khi không kịp trị liệu, chờ lành hẳn thì bị thương tiếp, cứ thế trong một thời gian lâu dài, trên tay họ sẽ có dấu vết.
Ai dà, Nam Phi Trúc quả nhiên thường xuyên lười biếng, khó trách trình độ cũng như vậy.
Shaω Eli tự cho là đã phát hiện ra chân tướng cho chuyện tay Nam Phi Trúc bóng loáng. Nhưng một người quan tâm đến đồng đội, gã nhất định sẽ không nói thẳng cậu ấy lười biếng, mà phải nói vòng vèo nhẹ nhàng mới được!
...
“Shaω Eli lại đi dạo ở đó làm gì thế?” Liêu Như Ninh liêu Vệ Tam bên cạnh, ra hiệu cho cô nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Vệ Tam giương mắt đã nhìn thấy Shaω Eli cho hai tay đút túi lắc lư đi. Cô liền hô một tiếng: “Cậu Eli.”
Đối diện, Shaω Eli nghe thấy âm thanh này đã giật nảy mình, theo bản năng muốn chạy.
“Này, cậu Eli, cậu đi đâu vậy?” Liêu Như Ninh chặn đường Shaω Eli, “Về phòng ngủ thì sao?” Không phải là hướng phía sau cậu à?”
Sao mà gã không biết hướng đằng sau chứ, gã chỉ cố ý quay đầu và cố gắng chạy thôi.
Shaω Eli nhĩ thầm trong lòng rồi ngẩng đầu nhìn bốn phía. Gã không phát hiện ra bóng dáng Vệ Tam bèn đột nhiên quay đầu tính định hướng phòng ngủ rồi xông về phía đó.
“Đây không phải là cậu Eli chúng mình à?” Vệ Tam đột nhiên xuất hiện ở phía trước Shaω Eli, mỉm cười vẫy tay chào gã.
Shaω Eli nhìn một chút, phát hiện trước sau đã bị Vệ Tam và Liêu Như Ninh chặn đường.
Gã đứng tại chỗ, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Là tao, có chuyện gì?”
Vệ Tam giơ tay vỗ ngực Shaω Eli: “Không có gì, lại đây chào hỏi cậu Eli thân thiện thôi.”
Tầm mắt Shaω Eli rơi vào tay Vệ Tam, không né tránh. Ngoại trừ đỉnh đầu ngón tay bị tổn thương vì hai ngày này treo tường tạo ra vết thương, ngón tay của cô cũng có vết thương ở những nơi khác.
Hứ, không ngờ được con nhỏ vày vẫn còn rất siêng năng, huấn luyện lâu như vậy mà vẫn còn tâm tư đi làm cơ giáp.
Đúng là Nam Phi Trúc là cơ giáp sư lười biếng nhất.
Ánh mắt Shaω Eli rõ rành như thế thì Vệ Tam có muốn lơ đi cũng khó. Cô cúi đầu nhìn tay mình rồi nhướng mày nhìn gã: “Tay tôi có vấn đề gì hả?”
“Tay mày có chuyện hay gì mà đi hỏi tao?”?” Shaω Eli đứng sang một bên, hai tay đan chéo, trông lạnh lùng cùng cực.
Điều duy nhất làm người ta thấy gai mắt là hai túi thuốc trên cổ tay gã.
Vệ Tam đảo qua hai tuýp thuốc bôi đã được sử dụng bên trong: “Đồng đội của cậu đâu?”
“Mắc mớ gì tới mày.” Shaω Eli hứ một tiếng.
“Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy vì khi tát cậu một cái ở bến cảng Sao Đế Đô.” Vệ Tam nói làm người ta thấy vẻ chân tình, “Chúng ta là là bạn học, không chừng tương lai còn cùng nhau đi ra chiến trường. Sao mà tôi lại ra tay với cậu được cơ chứ?”
“Mày cũng biết.” Shaω Eli ngẩng đầu lên cao hơn, trong lòng nghĩ lương tâm Vệ Tam đã bị triệu hồi bởi tác phong lạnh lẽo của gã là cái chắc.
Vệ Tam cố ý đến gần gã: “Tôi vẫn luôn hối hận, muốn nói với cậu một câu…”
Nó sẽ xin lỗi mình á?!
Shaω Eli càng ngẩng đầu lên, không nhìn Vệ Tam.
Coi như xin lỗi thì gã sẽ không tha thứ! Tát gã trước mặt nhiều người như vậy, một câu xin lỗi là quên được à?
Tối thiểu nhất… cũng cần tới hai câu.
Thực ra gã nghĩ rằng trường Damocles cũng không đáng ghét như vậy.
Vệ Tam đến gần Shaω Eli, cô quay lưng lại với camera của tòa nhà, còn camera ở đối diện đã bị chặn bởi Liêu Như Ninh.
Shaω Eli vẫn còn nhìn trời, đang suy nghĩ chờ Vệ Tam nói xong xin lỗi thì gã nên bày ra biểu hiện hoàn mỹ hào phóng như thế nào.
Ngón tay Vệ Tam kẹp lưỡi dao nhỏ, nhanh chóng vẽ một đường trên tay Shaω Eli. Trước khi gã kịp phản ứng, cô nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn giấy từ túi mình để lau máu cho gã.
“Mày làm gì vậy?” Shaω Eli chỉ cảm thấy cổ tay của mình hơi nhoi nhói.
“Tôi đã nợ cậu một câu xin lỗi trong thời gian dài như vậy.” Vệ Tam đã bỏ tất cả mọi thứ vào túi mình, hai tay nắm chặt bàn tay Shaω Eli, “Tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ có thể trở thành bạn tốt.”
“Đi ra.” Shaω Eli rút tay về, gã cúi đầu nhìn cổ tay mình một cái rồi nhìn Vệ Tam với vẻ chê trách, “Con mẹ nó, trên tay mày có mọc gai à?”
“Xin lỗi xin lỗi, hơi kích động quá.” Vệ Tam chân thành nói, “Lúc trước là tôi không đúng. Hơn nữa hai ngày huấn luyện này, tôi hấy cậu thật sự giỏi giang, càng muốn tới đây cởi bỏ hiểu lầm với cậu.”
Vệ Tam nói mình đáng gờm kìa!
Thiếu chút nữa là trên mặt Shaω Eli không còn kéo căng tỏ vẻ ác liệt được nữa, gã vội hứ một tiếng: “Quên đi, chuyện trước kia đã qua rồi. Mày biết tao giỏi thế đó, lúc vào đấu trường thi đấu tao cũng không nhường đâu.”
“Đương nhiên chúng tôi biết mà, không cản đường cậu về nữa.” Vệ Tam nhường đường, “Cậu Eli, mời.”
Shaω Eli tưởng chừng toàn thân thư thái, trong đầu vui vẻ muốn ngu, chỉ nhớ Vệ Tam không chỉ xin lỗi vì chuyện trước kia mà còn nói gã lợi hại. Gã cứ như vậy, choáng váng đi vào phòng ngủ.
...
“Cá nhân tôi nghĩ rằng cậu ta chả có dáng vẻ của người bị nhiễm bệnh.” Liêu Như Ninh nhìn bóng lưng Shaω Eli biến mất thì lắc đầu, xem não của cậu ta không ổn lắm.
Vệ Tam sờ lấy khăn giấy trong túi: “Chúng ta đi.”
Hai người cười nói trên đường, cứ thế đi thẳng đến tòa nhà y tế của trường Quân sự Đế Quốc ở phía bên kia.
Thời gian cũng vừa khéo, đội chủ lực của trường Đế Quốc vừa mới đi ra từ bên trong, bên cạnh còn có đám người Ứng Tinh Quyết.
“Đừng quá phí công, lần này cháu không thi đấu thì coi như nghỉ ngơi.” Cả người Hứa Chân mặc đồ blouse trắng, bác ấy đang nói với Ứng Tinh Quyết.
Đội chủ lực của trường Đế Quốc đến bôi thuốc, Ứng Tinh Quyết thì đến kiểm tra hàng ngày, vừa lúc cùng nhau đi ra.
“Bác sĩ Hứa, bây giờ máy bay của các bác có dùng được không?” Vệ Tam chủ động tới chào hỏi.
Hứa Chân ngẩn người kế đó mới nhớ tới Vệ Tam là ai. Người có tính tình như vậy quả thật rất hiếm thấy trong năm trường quân sự lớn.
Bác ấy mỉm cười và gật đầu: “Nhờ phúc của cháu nên giờ máy bay không có vấn đề gì, mà tốc độ có vẻ còn nhanh hơn một chút.”
“Dùng tốt là được.” Vệ Tam vừa chào hỏi những người này, một bên nhanh chóng lấy từ trong túi ra một góc khăn giấy có vết máu rồi nhét trở lại với tốc độ thật nhanh.
Toàn bộ hành vi đó chỉ có Ứng Tinh Quyết thấy được.
Cô cũng chỉ muốn cho Ứng Tinh Quyết xem.
“Kim Kha kêu tụi mình sớm đi về tập luyện đấy.” Liêu Như Ninh ở bên cạnh cố ý nhìn thoáng qua quang não.
“Vậy chúng tôi đi trước.” Vệ Tam vẫy tay với các thành viên đội chủ lực của trường Đế Quốc, tầm mắt nương theo đó đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng nhìn vào ánh mắt Ứng Tinh Quyết, “Ngày mai gặp.”
Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam và lắc đầu cực kỳ nhẹ, không để ai phát hiện.
Lần này hai người đi thẳng đến tòa nhà mô phỏng, đi được một nửa, Liêu Như Ninh mới hỏi: “Thế nào?”
Vệ Tam nhướng mày: “Không có chuyện gì.”
Shaω Eli không bị nhiễm bệnh.
“Có muốn lôi kéo không?” Liêu Như Ninh hỏi.
Vệ Tam lắc đầu: “Bây giờ không cần thiết. Bị gã biết có khi lại là chuyện xấu.”
Liêu Như Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy Vệ Tam nói rất đúng. Shaω Eli, một người thường xuyên vô thức đào hố cho đồng đội, đúng là dễ mang lại rắc rối thật.
...
Shaω Eli bị xét nghiệm nhưng hoàn toàn chả biết chuyện gì đã xảy ra.
Shaω Eli vui vẻ thấu trời trở lại ký túc xá và gặp Jill Gil Wood ngay khi bước vào. Cô nàng lướt qua gã với khuôn mặt không có biểu hiện rồi ngồi trên ghế sô-pha và nói chuyện với Cao Học Lâm, người cũng giả vờ không nhìn thấy gã.
“...”
Shaω Eli hơi tức giận, đứng giữa hai người, không cho phép hai người nhìn nhau.
Kết quả là hai người trực tiếp dời chỗ, tiếp tục nói chuyện.
Shaω Eli hít sâu một hơi: “Vừa rồi Vệ Tam xin lỗi tôi!”
Phòng khách yên tĩnh.
Nhất định là bị gã ném sấm sét làm ngỡ ngàng rồi!
“Nói như vậy, tôi đứng dưới gió lớn thì cơ giáp không thể gắng gượng đứng vững?” Jill Gil Wood trầm tư một lúc lâu mới nói.
“Đúng.”
Shaω Eli: “...” Cho nên vừa rồi hai người này đang suy nghĩ?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Vệ Tam xin lỗi tôi! Nghe thấy không! Nghe thấy không!!!