“cậu muốn mạnh lên không”
Cơ Sơ Vũ còn muốn cố gắng giãy nãy nhưng cậu ta đã mất lợi thế ra tay trước, bị Vệ Tam đè trên mặt đất và mãi chẳng thoát được.
“Khuyên cậu bình tĩnh một chút.” Vệ Tam đưa một bàn tay đặt lên đầu cậu ta, “Cơ Sơ Vũ, tôi nhịn cậu thật lâu rồi.”
Kim Kha cảm thấy một đấm của Vệ Tam chuẩn bị lao xuống là vội vàng tới đây: “Bây giờ không ai biết ai ở lớp lãnh đạo bị nhiễm bệnh, ngay cả chúng tôi còn không nói với thầy cô mình. Cơ Sơ Vũ, cậu nói đại cho đại tướng Cơ chỉ làm cho sự việc tồi tệ hơn.”
“Bởi vì Ứng Tinh Quyết không có bệnh, cho nên cậu thẹn quá hóa giận?” Vệ Tam đột nhiên hỏi.
“Nói quàng xiên gì đó!” Cơ Sơ Vũ đột nhiên giãy dụa, “Buông ra!”
Vệ Tam chậc một tiếng rồi buông tay đứng dậy. Cô hơi ghét một chút: “Không nhìn thấy trên người cậu phân nửa dáng vẻ của một trong Đôi Sao Đế Quốc, chỉ là tên thô lỗ tự phụ.”
Cơ Sơ Vũ xoay người đứng lên, đứng đối diện Vệ Tam. Ánh mắt cậu ta đỏ cả: “Hiện tại không phải ai cũng nói cô và cậu ấy là Đôi Sao Liên bang à?”
“Đang ghen tị?” Vệ Tam nhịn không được cười ra tiếng, cô híp mắt nhìn Cơ Sơ Vũ, “Trong nhiều người thế này, thì ra cậu là người ngây thơ nhất.”
Cơ Sơ Vũ thở hổn hển nhìn lăm lăm cô, ánh mắt hung ác dị thường, giống như tùy thời có thể nhào tới.
“Tôi nói này.” Vệ Tam dựa vào khoang mô phỏng, nói bâng quơ, “Nhớ rõ cậu rất nghe lời Ứng Tinh Quyết ở sân thi đấu Cốc Vũ. Làm sao, giờ không muốn nghe? Cũng đúng, bác của cậu vẫn để cho cậu canh giữ bên cạnh Ứng Tinh Quyết mãi là vì muốn giết anh ấy.”
Cơ Sơ Vũ lên tiếng khàn khàn: “Tôi chưa từng muốn giết cậu ấy.”
Vệ Tam cúi đầu nhìn 10 ngón tay mình đang xòe ra, trên đó còn có mấy chỗ máu vì chuyện huấn luyện đã để lại hôm nay. Cô ngước mắt nói từ từ: “Nếu anh ấy đã bằng lòng nói chuyện bị nhiễm bệnh cho các cậu biết, chứng tỏ anh ấy còn tin tưởng các cậu. Cơ Sơ Vũ, cậu muốn phụ lòng sự tin tưởng của anh ấy?”
Trong phòng, Hoắc Kiếm nhìn Vệ Tam và Cơ Sơ Vũ giằng co thì bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái: Nếu nhiều người đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết năm như vậy là Vệ Tam mà không phải Cơ Sơ Vũ, có lẽ hắn đã chẳng không phục.
“... Không muốn.” Cơ Sơ Vũ nói khàn khàn, “Chuyện này có quan hệ trọng đại, chỉ dựa vào chúng ta thì không có biện pháp giải quyết.”
“Nào có nhiều chuyện như vậy.” Thiếu gia Liêu có vẻ không kiên nhẫn, “Dựa vào bác của cậu là có thể giải quyết? Lỡ mà đại tướng Cơ chính là người bị nhiễm bệnh thì chúng ta chả có một cơ hội nào.”
Hoắc Tuyên Sơn ho một tiếng, nhắc nhở Liêu Như Ninh đừng nói lung tung.
“Lấy ví dụ thôi, dù sao cậu cũng đừng hòng liên lạc với người phía trên.” Liêu Như Ninh nhăn mặt nhìn Cơ Sơ Vũ, “Hiện tại người có thể giúp Ứng Tinh Quyết chỉ có chúng ta, cậu còn là anh em của anh ta, cũng đừng gây thêm chuyện nữa.”
“Anh em với anh ấy là tôi.” Ứng Thành Hà bảo trong bất mãn, “Đó là anh họ tôi, có quan hệ gì với Cơ Sơ Vũ.”
Lúc trước Cơ Sơ Vũ mới bị Ứng Tinh Quyết phủ định quan hệ anh em, nay nghe được lời nói của hai người thì trong lòng cậu ta lại bị đâm thêm một đao.
Thì ra trong lòng tất cả mọi người, họ cảm thấy quan hệ giữa mình và Ứng Tinh Quyết không đủ để lên được tầng anh em này.
“Nói chính sự, đừng nói sang chỗ khác.” Kim Kha kéo đề tài trở lại.
Sao mà trình độ hai người này nói tới nói lui làm người ta giận càng ngày càng mạnh thế này?
“... Tôi sẽ không nói cho đại tướng Cơ.” Rốt cuộc Cơ Sơ Vũ cũng nói.
“Coi như được đi.” Vệ Tam đứng thẳng dậy, phất tay, “Việc này đến đây thôi, chúng tôi trở về huấn luyện.”
Hoắc Tuyên Sơn khom lưng lấy nút bịt tai gắn trong tai chỉ huy chính trên mặt đất xuống rồi mới đi theo phía sau Kim Kha, đi về phía cửa tường đối diện.
Khi những người của trường Damocles đóng cửa bằng tường lại rồi, bốn người của trường Đế Quốc rơi vào im lặng.
Vừa rồi chỉ có Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm nói chuyện, giữa chừng cũng có Công Nghi Giác chen vào một câu; về phần Tư Đồ Gia, giờ phút này trong đầu y đã rối như tơ vò.
Nhưng bốn người, không có ngoại lệ, đều có cùng một ý nghĩ trong lòng: Liên bang hỗn loạn rồi.
...
“Tôi bị sao thế này?” Chỉ huy chính của trường Đế Quốc lảo đảo đứng lên, sờ cổ mình. Anh ta thấy đau.
Chờ đến khi đứng lên chậm lại hồi lâu, anh ta mới nhớ chính người của trường Damocles ra tay lúc trước.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bọn họ dám làm thế!” Chỉ huy trường Đế Quốc nói trong tức giận.
“Bọn họ đã về rồi.” Công Nghi Cảm giác quay đầu, “Anh, anh đến quan sát số liệu của hiến sĩ độc lập chúng em đi.”
Chỉ huy chính của trường Đế Quốc đành phải đứng trước khoang mô phỏng và nhìn số liệu của ba chiến sĩ độc lập. Anh ta vẫn tò mò về những chuyện xảy ra sau khi mình ngất xỉu: “Người của trường Damocles tới đây làm gì?”
“Không có gì, lại đây kiếm chuyện mà thôi.” Công Nghi Giác thuận miệng trả lời, “Bọn họ đã chịu thiệt rồi.”
“Phải không?” Chỉ huy mới của trường Đế Quốc cũng chả nghi ngờ, “Tôi phải suy nghĩ về phản ứng của ban tổ chức và giáo viên. Đám này vừa chủ động khiêu khích vừa phá hư căn phòng.”
“Anh à, hay là anh đừng nói nữa, chúng ta cũng ra tay với người ta đó.” Công Nghi Giác cúi đầu nhìn quang não.
Ra tay?
Chỉ huy mới của trường Đế Quốc im lặng, ra tay thì chỉ phải giấu đi. Nếu không một khi bị phát hiện, cả hai trường quân sự sẽ bị loại khỏi cuộc thi.
...
Huấn luyện đến đêm khuya, đội chủ lực trường Damocles mới trở lại ký túc xá. Vệ Tam rửa mặt xong nằm trên giường, một lát sau cô mở mắt ra rồi mở quang não, gửi tin nhắn cho quang não mới của Ứng Tinh Quyết: [Nói cho bọn họ biết rồi.]
Cô cũng không chờ để nhận được phản hồi của Ứng Tinh Quyết, dù sao người ta vẫn luôn ở trong trạng thái bị theo dõi, mỗi lần toàn phải chờ thật lâu mới trả lời tin nhắn được.
Nhưng không ngờ, vừa mới gửi qua thì bên kia gửi lại một tin: [Cảm ơn.]
Lén Lút Ăn Xin: [Anh không bị theo dõi?]
Ứng Tinh Quyết: [Ừ, tôi đang ở trong chăn bây giờ.]
Vệ Tam: “...”
Không thể tưởng tượng được cảnh Ứng Tinh Quyết, Ngôi Sao Đế Quốc, trốn trong chăn để gửi tin nhắn là như thế nào.
Lén Lút Ăn Xin: [Bái bai, chúc ngủ ngon.]
Ứng Tinh Quyết: [Chúc ngủ ngon.]
Ngày huấn luyện hôm sau vẫn là chuyện leo lên tường, nhưng mọi người đứng lên bức tường đầu tiên cũng chả còn khó khăn khôn cùng như thế.
Người có biểu hiện tốt nhất vẫn là Shaω Eli của trường Samuel; trường Đế Quốc nói chung là có biểu hiện kém hết hôm nay; các trường quân sự khác đã tiến bộ, chỉ tiếc là phải mất quá nhiều thời gian cho bức tường thứ ba, họ chả có cách nào đi lên được.
Nửa tiếng sau, vẫn là dạng toàn bộ sinh viên bị phạt đu tường. Cơ mà lần này không còn phải treo trên bức tường đầu tiên, mà lại là dừng ở bức tường nào thì treo ở bức tường đó.
Mọi người trong các trường quân sự đã phân tán, Vệ Tam treo trên bức tường thứ ba, Shaω Eli treo một mình trên bức tường thứ tư.
Gã rất tự hào.
Lúc bị phạt là gã đã treo trên đỉnh của bức tường thứ tư, cứ thế bám vào nó và khoe khoang với Vệ Tam đang đu trên bức tường thứ ba: “Damocles tụi bay chỉ may thôi, nhìn vào người thừa kế này. Đây là thực lực chân chính.”
Vệ Tam: “Hứ!”
Shaω Eli nghe cô học câu thần chú của mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hét lên để cho cô ngậm miệng!
“HỨ!”
“HỨ!”
...
Ngay sau đó, toàn bộ thành viên của trường Damocles đều hướng về phía Shaω Eli kêu “hứ”, khiến tên này tức giận tột cùng.
Ngày hôm sau, một nhóm sinh viên quân sự đã chả có chuyển biến tốt đẹp, một số người vì dùng ngón tay quá sức mà móng tay bị nứt, chỉ đành đến phòng khám để tìm bác sĩ kê toa.
Shaω Eli cũng chả tốt hơn là bao, trước đây gã huấn luyện ở Sao Bạch Ải không gặp cường độ lớn như vậy, hơn nữa còn huấn luyện không có cơ giáp.
Gã cầm thuốc ngồi một mình trên bậc thềm đầu hành lang và bôi từ từ. Dù sao trở về ký túc xá rồi thì đội chủ lực Samuel vẫn phớt lờ gã, họ vẫn còn nhớ chuyện gây hấn ngày hôm qua.
“Shaω Eli.” Nam Phi Trúc cũng mang theo thuốc, cậu ta đẩy cửa ngay hành lang ra và đi xuống ngồi bên cạnh gã.
“Sao cậu lại đến đây?” Shaω Eli nhìn cậu ta và hỏi.
Phòng y tế của trường Samuel nằm trên tầng 16, thường có thang máy để đi xuống, không đi cầu thang bộ.
“Hơi mệt nên muốn tìm người nói chuyện.” Nam Phi Trúc thả thuốc xuống và nói với gã, “Tôi giúp cậu lau trước.”
Shaω Eli không ngại cứ đưa thuốc của mình cho Nam Phi Trúc, trong miệng thì phàn nàn chả dứt: “Sao Jill Gil Wood và chỉ huy vẫn còn tức giận chứ. Tôi đã nói là muốn chụp ảnh xấu xí của trường Damocles, bây giờ tất cả đã được gửi lên mạng rồi, chứ có gửi hình của đội mình đâu.”
“Chỉ huy chính chỉ không hy vọng cậu gây chuyện.” Nam Phi Trúc cúi đầu vừa giúp gã bôi thuốc vừa nói.
“Hứ, người của trường Damocles gây rối mỗi ngày cũng không sao.” Shaω Eli rất khó chịu, “Nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn một chút thì đánh ngã hết bọn họ, đánh tới khóc luôn!”
“Cậu muốn mạnh hơn?” Nam Phi Trúc hỏi nhỏ.
“Tất nhiên nghĩ, ai mà không muốn?” Shaω Eli hừ lạnh, “Chả phải Vệ Tam ỷ vào thực lực mạnh mới ngông cuồng như vậy sao?”
“Sẽ luôn có biện pháp trở nên mạnh mẽ.” Nam Phi Trúc nhìn thuốc mỡ tan ra trên móng tay của gã, nói từ từ, “Chỉ cần cậu muốn.”
Shaω Eli nhìn chằm chằm vào cậu ta, rồi bày khuôn mặt trang trọng lúc mở miệng: “Đương nhiên là có rồi! Cho nên cậu cũng đừng chịu thua kém, nghĩ cách đổi cơ giáp của chúng ta tốt hơn. Chỉ dựa vào một mình tôi thì vô dụng, cậu phải cố lên.”
Nam Phi Trúc: “...”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Mấy người nói tôi may mắn? Là do tôi đổi đầu óc mình đấy ( ̄?  ̄)