Thật không ngờ, lại có người lựa chọn tin tưởng Thẩm Tại Dã sẽ không giết nàng! Người này nếu là ai khác, Từ Yến Quy còn có thể hiểu được, nhưng lại là Khương Đào Hoa, điều này khiến hắn phải nói sao đây? Chuyện hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, với trí thông minh của Khương Đào Hoa, chẳng lẽ trong lòng không hiểu rõ sao?
"Lần trước cá cược, chẳng lẽ nương tử muốn nhận thua?" Từ Yến Quy đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi Khương Đào Hoa: "Lần trước nương tử nói gặp phải đại sự, Thẩm Tại Dã nhất định sẽ lựa chọn vứt bỏ nương tử, nếu không nương tử sẽ giao mạng cho ta."
"Tại sao ta phải nhận thua?" Đào Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái đầy kỳ quái: "Ngài ấy quả thực sẽ vứt bỏ ta, ta chỉ cảm thấy ngài ấy sẽ không giết ta mà thôi, vứt bỏ có rất nhiều cách, chẳng lẽ không phải sao?"
"..." Hình như cũng có lý.
Từ Yến Quy đi vòng quanh bàn mấy vòng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Nương tử hãy tự cẩn thận một chút, ta đi trước đây."
Đào Hoa gật gật đầu, nhìn hắn biến mất ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng theo đó mà tối sầm lại.
Thẩm Tại Dã muốn giết nàng sao? Điều này thật sự là... Quá bất ngờ, đã qua lâu như vậy rồi, nàng còn tưởng rằng y sớm đã từ bỏ ý định này, cũng sẽ vì tình cảm trước giờ không tệ mà che chở cho nàng nhiều hơn một chút, ai ngờ lựa chọn của y từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi.
Nói cách khác, trong vở kịch này, chỉ có một mình nàng là thật lòng, y hoàn toàn không để tâm.
Thật là thất bại.
Đào Hoa giơ tay lên che mắt, nằm trên nhuyễn tháp, trong hơi thở phảng phất vẫn còn vương vấn mùi thuốc thơm thoang thoảng từ chiếc gối.
"Chủ tử?" Thanh Đài có chút lo lắng nhìn nàng: "Người không sao chứ?"
"Không sao cả." Đào Hoa vừa cười vừa lấy tay che mắt: "Chỉ là làm mất mặt sư phụ thôi. Nếu sư phụ biết được đệ tử ruột của mình lại vô dụng như vậy, chẳng những không chiếm được trái tim người ta, ngược lại còn tự chôn vùi bản thân, không biết có tức giận đến mức cho ta một bạt tai chết tươi hay không."
Thanh Đài thoáng sững sờ, kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình. Khóe miệng nàng cong lên, nụ cười trông rất vui vẻ. Thế nhưng, từ kẽ ngón tay che mắt, sao lại có giọt nước mắt rơi xuống, ban đầu chỉ là một giọt, sau đó càng ngày càng nhiều, rơi xuống liên tục, che cũng không che nổi.
"Chủ tử..." Thanh Đài ngây người, ngơ ngác quỳ gối bên nhuyễn tháp nhìn người phía trên, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều nhìn nàng đau lòng như vậy, đây là lần đầu tiên.
Thật sự là đau lòng, trừ lúc diễn cho người khác xem, những lúc khác Đào Hoa rất ít khi khóc, thế nhưng lúc này nàng lại cảm thấy mũi cay cay, có lẽ là nhớ nhà rồi.
Rời khỏi nước Triệu đã được mấy tháng. Ngàn dặm xa xôi, không có tin tức gì, không biết Trường Quyết có còn bướng bỉnh như vậy, luôn gây họa hay không. Cũng không biết sư phụ có còn mặc bộ váy thêu hoa mẫu đơn đỏ rực, đi trên đường bị người ta vây xem hay không. Càng không biết chậu hoa nhỏ nàng nuôi, hiện tại có ai chăm sóc hay không.
Dân ca nước Triệu rất hay, luôn bay từ ngoài vào trong cung, giọng hát của nữ tử ôn nhu dịu dàng, nghe như có cảm giác của mẫu thân. Mỗi lần bị Trường Quyết chọc tức đến phát điên, nàng đều sẽ dựa vào bức tường cung cao cao kia lắng nghe, nghe rồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện đều tan biến.
"Thanh Đài." Đào Hoa khàn giọng cười nói: "Ngươi hát cho ta nghe một khúc đi."Thanh Đài ngẩn người, vội vàng gật đầu, ngồi bên nhuyễn tháp nhẹ nhàng vỗ vai chủ tử nhà mình, ngâm nga một khúc dân ca nước Triệu, giai điệu vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp. Như buổi tối lúc người mẹ dỗ dành con cái ngủ say, bàn tay dịu dàng lau đi mọi đau khổ, chỉ còn lại giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Đào Hoa ngủ thiếp đi, cuộn tròn trong lòng Thanh Đài như chú mèo con, lông mày dần dần giãn ra, tay cũng buông xuống.
Thanh Đài nhẹ nhàng thở ra, đỏ mắt nghĩ, ngủ một giấc này tỉnh dậy, chủ tử hẳn là có thể quên hết những chuyện không vui kia đi? Coi như chúng chưa từng xảy ra cũng tốt.
Thế nhưng đến tối, lúc Đào Hoa tỉnh lại, vẻ nặng nề trong mắt nàng vẫn không hề giảm bớt.
"Chủ tử." Hoa Đăng từ ngoài đi vào nói: "Tướng gia ban thưởng bữa tối, nói lát nữa sẽ qua đây."
"Được." Đào Hoa mỉm cười, đi đến trước bàn trang điểm sửa soạn lại dung nhan, khiến cho người khác không nhìn ra chút manh mối nào, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ Thẩm Tại Dã đến.
Thẩm Tại Dã còn ở trong thư phòng, chưa xuất phát.
Từ Yến Quy đi tới đi lui trước mặt y, đi đến mức y hoa cả mắt. Thẩm Tại Dã nhịn không được nhíu mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt Từ Yến Quy nhìn y vẫn phức tạp vô cùng: "Ngài thật sự định vứt bỏ nàng ta ở đây sao?"
"Chẳng phải ngươi đã muốn ta xử lý nàng ta từ sớm sao?" Thẩm Tại Dã cúi đầu, tay để trong tay áo, thấp giọng nói: "Hiện tại đã như ngươi mong muốn, còn có ý kiến gì à?"
"Ta không có ý kiến, chỉ là cảm thấy bất ngờ.” Từ Yến Quy mím môi, nói: "Ngài thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Thẩm Tại Dã khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu ta không nhẫn tâm, chẳng lẽ các ngươi sẽ không ép ta sao? Chi bằng bớt đi những giãy giụa vô ích, nên làm gì thì làm cái đó đi."
Từ Yến Quy thở dài một hơi, gật đầu: "Được, nếu như ngài quyết định vậy, ta cũng không thể ngăn cản. Ngài mau uống thuốc giải đi."
Trong chiếc lọ ngọc bích trên bàn chỉ có một viên thuốc giải, Thẩm Tại Dã yên lặng nhìn nó một hồi, sau đó cầm lấy cất vào trong tay áo: "Lát nữa uống cũng không muộn, nhỡ đâu nàng ta giở trò gì, thuốc hết tác dụng, chẳng phải ta lại phải chết chung với nàng ấy thì quá thiệt sao?"
"Thật ra nàng ấy thật lòng thích ngài." Từ Yến Quy bĩu môi: "Ta đều nhìn ra, mỗi đêm nàng ấy đều thêu gối cho ngài."
Bàn tay Thẩm Tại Dã khẽ siết chặt, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi còn dám nhân lúc ta không có mặt mà chạy đến chỗ nàng ấy, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Đừng đừng đừng." Từ Yến Quy vội vàng xua tay: "Ta có làm gì đâu, ngài kích động như thế làm gì? Người ta là một cô nương tốt đẹp, lặn lội đường xa gả đến đây cũng không dễ dàng gì, ta chỉ nói chuyện với nàng ấy một chút thôi, động cũng không dám động vào."
Nói chuyện? Thẩm Tại Dã đứng dậy, từng bước ép sát hắn: "Mấy lần?"
"... Đại khái hai, ba lần gì đó."
Một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông Thẩm Tại Dã bay ra, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh cổ hắn.
"Mấy lần?"
Từ Yến Quy hít sâu một hơi, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo tê dại trên cổ, lập tức thành thật: "Ngày nào cũng đến, tổng cộng bao nhiêu lần thì không đếm xuể."
Vừa dứt lời, thanh nhuyễn kiếm liền như con rắn muốn quấn lấy hắn. Từ Yến Quy giật nảy mình, vừa nhảy lên vừa né tránh, liên tục nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Ta có làm gì đâu, hơn nữa cho dù muốn làm gì, ta cũng không dám! Nữ nhân kia lợi hại như vậy, không ức hiếp ta là may mắn lắm rồi, ngài còn sợ ta ức hiếp nàng ta ư?"
Sắc mặt Thẩm Tại Dã lạnh lùng, y ra tay cực kỳ tàn nhẫn, một quyền đánh vào ngực hắn, thanh nhuyễn kiếm nhìn như sắp quấn lên mặt hắn!
"Chẳng phải ngài muốn giết nàng ta rồi sao!" Từ Yến Quy vội vàng kêu lên: "Bây giờ là ý gì? Vì một người chết mà tính sổ với ta? Ngài còn dám nói trong lòng ngài không có nàng ta?!"
Cánh tay Thẩm Tại Dã cứng đờ, y dừng động tác, ngây người nhìn hắn.
Từ Yến Quy vốn còn muốn giễu cợt thêm vài câu, nhưng đối diện với ánh mắt này của y, hắn lại cảm thấy trong lòng chấn động, sau đó là cảm giác khó chịu dâng lên.
Đường đường là Thẩm Tại Dã, vị thừa tướng hô phong hoán vũ, từ nhỏ đến lớn đều đứng trên vạn người, cho dù chuyện khó khăn đến đâu rơi vào tay y cũng có thể dễ dàng giải quyết, chưa từng nếm trải mùi vị thất bại. Một người như vậy, hiện tại trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn không nhìn lầm, chính là tuyệt vọng, trong màn đêm đen kịt, không có lấy một tia sáng.
"Ngươi..."
Từ Yến Quy thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, thật sự rất muốn hỏi y một câu rằng ngài không sao chứ?
Thế nhưng Thẩm Tại Dã không cho hắn cơ hội này, thu hồi nhuyễn kiếm, sải bước đi ra ngoài.
Mặt trời lặn về đằng Tây, đèn đuốc trong tướng phủ lần lượt được thắp sáng, Thẩm Tại Dã đi qua hành lang, xuyên qua vườn hoa, cuối cùng dừng lại trước cửa Tranh Xuân Các. Y cảm thấy bản thân đi rất nhanh, nhưng không biết vì sao lúc đứng ở chỗ này, trời đã tối đen.
"Gia, rốt cuộc ngài cũng đến rồi?" Cửa mở ra, có người như thường lệ nhào vào lòng y, cúi đầu, giọng nói có chút tủi thân: "Thiếp thân đói sắp chết rồi, thức ăn đều nguội hết cả rồi, ngài đi đâu vậy?"
"Có chút việc nên trì hoãn." Thẩm Tại Dã không dám nhìn nàng, dẫn nàng đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị.
Trên mặt Đào Hoa mang theo nụ cười, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ân cần bày bát đũa cho y, sau đó nói: "Đa tạ gia ban thưởng, những món này cho dù nguội cũng rất ngon, xem ra nhà bếp đã bỏ không ít công sức."
"Nàng thích là được rồi." Thẩm Tại Dã hỏi.
"Ừm, thích." Đào Hoa cầm đũa, cười khẽ hỏi: "Gia muốn ăn món nào trước?"
"Nàng ăn trước đi." Thẩm Tại Dã mím môi: "Ta còn chưa đói lắm."
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Đào Hoa hít sâu một hơi, gắp một miếng thịt kho tàu, chậm rãi đưa vào miệng, ăn như đang ăn món bình thường, sau khi nuốt xuống còn cười nói: "Thật sự rất ngon."
Thẩm Tại Dã không nhìn nàng, trên mặt không chút gợn sóng, chỉ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, nhìn Khương Đào Hoa thử từng món một, cuối cùng uống cạn một bát canh lớn.
"Đa tạ gia thết đãi." Ăn uống no nê, Đào Hoa đứng dậy, hành lễ với Thẩm Tại Dã: "Cũng đa tạ gia thời gian qua đã chăm sóc."
Cơ thể Thẩm Tại Dã cứng đờ, y nhắm mắt lại: "Ta biết là không giấu được nàng."
Đã biết là có độc, vậy mà nàng vẫn ăn?
Đào Hoa không nói gì, cúi đầu, cả người co quắp quỳ rạp xuống, nhìn nhỏ bé vô cùng.
Nàng mới chỉ mười tám tuổi, nếu là nữ nhi nhà bình thường, đáng lẽ ra phải là cô nương ngây thơ chưa trải sự đời, chờ đợi phu quân đến cưới, cho nàng một đời hạnh phúc mỹ mãn.
Đáng tiếc nàng lại là Khương Đào Hoa, là công chúa nước Triệu, là thê tử của y. Trên đầu cài trâm ngọc, người mặc hoa phục gấm vóc, số mệnh tuy giàu sang hơn người khác nhưng cũng ngắn ngủi hơn người khác rất nhiều.
"Đứng lên đi." Thẩm Tại Dã thấp giọng nói: "Nàng đã nhìn thấu rồi, lại lựa chọn đi theo con đường của ta, vậy ta cũng không còn gì để nói. Chờ sau khi nàng đi rồi, ta sẽ hậu táng cho nàng."
"Đa tạ." Đào Hoa ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, chỉ là hốc mắt đỏ hoe: "Thiếp thân ngay cả lúc chết cũng phải cảm ơn gia, cảm ơn gia đã chọn loại độc dược không đau đớn nhất, cảm ơn gia đã quyết định hậu táng cho thiếp thân. Ân tình to lớn như vậy, thiếp thân suốt đời khó quên."
Cổ họng Thẩm Tại Dã nghẹn lại, y đứng dậy, xoay người muốn đi ra ngoài.
"Chặng đường cuối cùng này, chẳng lẽ gia cũng không muốn tiễn thiếp thân sao?" Đào Hoa nhìn bóng lưng y, khẽ nói: "Gia yên tâm, thiếp thân sẽ không oán hận ngài đâu, ngài vẫn nên ở lại đi."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo