Chân Thẩm Tại Dã cứng đờ tại chỗ, y đứng quay lưng về phía nàng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành quyền, như đang do dự.
Đào Hoa không thúc giục, nàng quỳ gối dưới đất chờ đợi. Lâu sau, cuối cùng y cũng xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng: "Một canh giờ nữa độc của nàng mới phát tác. Thời gian dài như vậy, ta không thể ở bên cạnh nàng."
Một canh giờ…
Khương Đào Hoa bật cười, nụ cười có chút chua xót: "Gia, ngài còn nhớ có kẻ ngốc từng nói muốn bên cạnh ngài đến răng long đầu bạc không? Kẻ ngốc đó thật sự rất ngốc, ngài cho dù chỉ một canh giờ cũng cảm thấy dài, còn nàng ta lại hy vọng có thể bên cạnh ngài cả đời."
Trong lòng Thẩm Tại Dã dâng lên một tia đau đớn, y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới nói: "Đó chẳng phải là lời nói đùa của nàng sao?"
"Xem ra gia vẫn chưa hiểu rõ nữ nhân." Đào Hoa ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt long lanh như có ánh nước: "Không có nữ nhân nào lại đem chuyện này ra để nói đùa, sở dĩ nói là nói đùa là bởi vì sau khi nói ra mới phát hiện chỉ có mình là thật lòng, những người khác đều không xem ra gì. Một mối tình đơn phương cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành lời nói đùa, dù sao thì ai cũng cần giữ thể diện cho bản thân."
"Thiếp thân đã thật lòng nghĩ như vậy. Có lẽ vì lợi ích song phương nhất trí, thiếp thân có thể giúp ngài cả đời, sau khi có được thứ mình muốn, thiếp thân vẫn sẽ ở bên cạnh ngài, làm bánh hoa đào cho ngài, thêu gối cho ngài. Đợi đến khi chúng ta đều già, vẫn có thể cãi nhau vài câu, cũng coi như không cô đơn."
Sư phụ từng nói, động tình là một chuyện rất ngu ngốc. Bởi vì trên đời này, người có thể yêu thương nàng cả đời, trừ cha mẹ ra thì chỉ có bản thân mình, tình cảm của người khác nằm trong tay người khác, muốn thay đổi là thay đổi ngay.
Khương Đào Hoa nghe xong lời này rất nghiêm túc, nhưng lại không xem là thật. Dù sao rất nhiều vở kịch đều viết, tài tử giai nhân, hạnh phúc viên mãn. Miệng nàng nói không tin, nhưng trong lòng vẫn luôn tin tưởng. Thế nhưng sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay, sư phụ đã tính toán trước kết cục cho nàng, là chính nàng không nghe lời, cứ muốn nhảy vào hố lửa, căn bản không trách ai được.
Đào Hoa khẽ thở dài một hơi, cười khổ: "Đa tạ gia lần nữa dạy dỗ thiếp thân, sau này thiếp thân nhất định sẽ không vọng tưởng nữa."
Thẩm Tại Dã im lặng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như tượng đá, không chút gợn sóng. Thế nhưng không ai nhìn thấy, trong mắt y là sóng gió ngập trời, bão táp cuồn cuộn. Vật trong tay suýt chút nữa đã đưa cho nàng, muốn nói cho nàng biết y không hề tàn nhẫn, cũng không hề... tuyệt tình như vậy.
Đã có rất nhiều nữ nhân nói y tuyệt tình, mỗi một người nhìn thấy y lần cuối cùng đều sẽ hỏi y tại sao, sau đó mắng y bạc tình bạc nghĩa, vong ơn bội nghĩa. Y đối với những nữ nhân đó quả thực là không có gì gọi là ân nghĩa, dù sao thì y cũng không để tâm.
Nhưng Khương Đào Hoa... Y thật sự không muốn nghe nàng nói những lời này, một chữ cũng không muốn nghe, một âm thanh cũng không muốn nghe.
"Nàng muốn hận ta cũng được, oán ta cũng được." Y mím môi: "Kiếp sau nếu có cơ hội, ta sẽ đứng yên tại chỗ để nàng báo thù."
Đào Hoa sửng sốt, sau đó bật cười: "Sao gia lại ngốc như vậy?"
"Đây là ta nợ nàng." Thẩm Tại Dã nhìn nàng, kiên định nói: "Bất kể nàng dùng cách gì để giết ta, ta đều sẽ không phản kháng."
"Đừng hiểu lầm." Đào Hoa nghiêng đầu, cười nói: "Thiếp thân nói ngài ngốc không phải là khen, mà là chê. Tại sao ngài lại cho rằng thù hận của thiếp thân đối với ngài đủ để khiến thiếp thân nhớ kỹ ngài đến kiếp sau, còn phải gánh thêm một mạng người để báo thù?"Cơ thể Thẩm Tại Dã cứng đờ, ngây người nhìn nàng.
Khương Đào Hoa sẽ không báo thù y?
"Đối lập với yêu không phải là hận, mà là quên đi." Đào Hoa nghiêm túc nhìn y: "Hận một người chính là tự trừng phạt bản thân, quên đi một người sẽ khiến bản thân thoải mái hơn rất nhiều, gia cứ mang theo áy náy đối với thiếp thân mà sống tiếp, chờ đến khi thiếp thân đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ không còn nhớ rõ ngài."
Nói xong, nàng lại dập đầu với y một cái, trán chạm xuống nền đất lạnh lẽo, nói từng từ từng chữ: "Thiếp thân và gia, từ hôm nay trở đi, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thẩm Tại Dã nheo mắt, trong lòng dâng lên một tia tức giận: "Nàng chết rồi, trên bia mộ khắc cũng là Thẩm Khương thị, lấy đâu ra ân đoạn nghĩa tuyệt?"
Đào Hoa không nói nữa, sau khi dập đầu đứng dậy, liền vịn bàn đi đến bên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.
Thẩm Tại Dã đứng yên tại chỗ, nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Bên trong Tranh Xuân Các yên tĩnh đến đáng sợ, không ai phát hiện Thanh Đài đã biến mất, cũng không ai đến phòng ngủ nhìn Khương Đào Hoa một cái. Đào Hoa nằm yên tĩnh trên giường, như một bà lão sắp lìa đời, chờ đợi Hắc Bạch Vô Thường đến đón.
Thẩm Tại Dã không đi nơi khác, y trực tiếp đến phòng thuốc. Lý y nữ - người từng có giao tình với Khương Đào Hoa, đang chuyên tâm sắc thuốc, bỗng nhiên bị người ta kéo ra ngoài.
"Tướng gia?" Lý y nữ giật mình, khó hiểu nhìn y: "Ngài... Sao vậy?"
"Khương thị bệnh nặng, chỉ còn thoi thóp." Giọng nói Thẩm Tại Dã trầm thấp: "Ngươi mang cái này đến Tranh Xuân Các cho nàng ấy uống, đừng nói là ta đưa. Sau đó đến thư phòng tìm ta."
"..." Nhận lấy chiếc lọ ngọc màu xanh biếc, Lý y nữ sững sờ, căn bản không phản ứng kịp. Nhưng Thẩm Tại Dã không có ý định cho nàng ta thời gian suy nghĩ, trực tiếp đẩy nàng ta ra khỏi phòng thuốc.
Khương nương tử bị bệnh sao? Tại sao không ai đến gọi nàng ta, mà là tướng gia đích thân đến? Lý y nữ vừa đi vừa suy nghĩ, biểu cảm của tướng gia thật kỳ quái, rõ ràng là thuốc do chính tay y đưa, kêu nàng ta mang đến Tranh Xuân Các, nhưng biểu cảm kia lại giống như vạn phần không muốn, bị người ta ép buộc vậy.
Nàng ta không nhìn lầm, trong lòng Thẩm Tại Dã thật sự đang bị người ta ép buộc, hai tiểu nhân trong lòng y đang giao chiến kịch liệt, giằng co không ngừng.
Một tiểu nhân nói: "Lần này tha cho Khương Đào Hoa, chính là tự chừa lại tai họa ngầm cho mình, hơn nữa nàng ta nhất định sẽ ghi hận ngươi, trăm hại mà không có một lợi!"
Tiểu nhân khác lại nói: "Ta nghe thấy tiếng lòng của ngươi rồi, ngươi muốn tha cho nàng ta. Trong lòng đã nghĩ như vậy thì cứ làm theo, không cần phải hối hận."
Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu. Thôi vậy, y không phải thần, cả đời này nhất định sẽ có lúc phạm sai lầm, huống chi chỉ là đem cơ hội phạm sai lầm đặt trên người Khương Đào Hoa, tương lai sẽ có kết quả gì, đó cũng là do y gánh chịu.
Nói ra thì Khương Đào Hoa đã rất lâu rồi không dùng mị thuật với y, có lẽ là không dám, cũng có lẽ là biết rõ vô dụng. Nhưng y đột nhiên rất tò mò, mị thuật của nước Triệu có phải là loại vô hình vô ảnh hay không? Vừa vặn Khương Đào Hoa lại biết? Nếu không, một nữ nhân giả dối xảo trá như vậy, tại sao y lại...
Tại sao lại không thể buông bỏ?
"Ngài đưa thuốc giải cho nàng ta rồi sao?" Từ Yến Quy vẫn còn ở thư phòng, nhìn thấy y trở về, nhướng mày hỏi: "Vừa rồi ta đã nghĩ đến, ngài không có lý do gì mà không uống viên thuốc kia, nói dối lừa gạt quỷ thần sao?"
Thẩm Tại Dã không để ý đến hắn, y bước vào phòng, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, xoa ấn đường, vẻ mặt mệt mỏi.
"Haiz, nhưng ngài đã nghĩ kỹ chưa?" Từ Yến Quy bĩu môi: "Như vậy sau này phải làm sao? Không có cách nào giữ Khương thị lại một cách triệt để ư?"
Nếu có cách nào khác, liệu y có phải dồn ép bản thân đến bước đường cùng này hay không? Thẩm Tại Dã cười khẩy, cúi đầu nhìn bàn tay mình: "Ngươi thay vì nghĩ cách giữ nàng ấy lại, chi bằng nghĩ cách làm sao để nàng ấy nguôi giận đi. Chắc chắn nàng ấy hận ta đến chết rồi."
"Nàng ta cũng không phải kẻ ngốc." Từ Yến Quy nhíu mày: "Uống thuốc giải, bảo toàn tính mạng, ngài lại không ra tay với nàng ta lần thứ hai, nàng ta sẽ biết ngài tha cho nàng ta, còn hận cái gì?"
Thật sao? Ánh mắt Thẩm Tại Dã sáng lên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi chắc chứ?"
"Ngài không hiểu nữ nhân nhưng ta hiểu." Từ Yến Quy hừ lạnh một tiếng: "Chờ nàng ta dưỡng thương mấy ngày, nhân tiện tránh mặt yến tiệc của thái tử, sau đó ngài dỗ dành nàng ta một chút là được, quan trọng là lúc dỗ dành phải thật lòng."
Giống như lần trước sao? Thẩm Tại Dã mím môi, chuyện này y làm rất tốt, nếu thật sự đơn giản như vậy…
"Chủ tử!"
Chưa kịp nghĩ xong, Trạm Lư ở bên ngoài đã vội vàng chạy vào, sắc mặt hoảng hốt: "Chủ tử, Tranh Xuân Các không có ai!"
Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, nhíu mày: "Không có ai là sao?"
Trạm Lư cuống đến mức nói không nên lời, dứt khoát kéo Lý y nữ vào. Lý y nữ quỳ dưới đất, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Nô tỳ theo lời dặn của tướng gia đến Tranh Xuân Các, nhưng Khương nương tử không còn ở đó nữa."
Đồng tử Thẩm Tại Dã co lại, nhìn chằm chằm thuốc giải trong tay Lý y nữ, sắc mặt trắng bệch, đứng bật dậy.
"Đã tìm khắp phủ chưa?" Y cố gắng giữ bình tĩnh hỏi, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Trạm Lư nhíu mày: "Vẫn đang cho người tìm kiếm, nhưng hỏi qua phu nhân rồi, Khương nương tử không mang theo lệnh bài, hẳn là không thể ra khỏi phủ..."
"Ngươi ngốc hả!" Nghe vậy, Thẩm Tại Dã nổi giận, lập tức xoay người đi ra ngoài: "Nàng ấy cần gì lệnh bài của phu nhân? Ngọc bội ta đưa cho nàng ấy lần trước cũng có thể ra vào phủ, ngươi còn không mau phái người đi tìm!"
Trạm Lư giật mình, vội vàng nhận lệnh rời đi. Từ Yến Quy cũng phản ứng kịp, vội vàng đội nón lá đuổi theo Thẩm Tại Dã, vừa đi vừa hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng ta trúng độc, sao có thể chạy được? Độc kia là do lão nhân gia tự tay điều chế, trên đời chỉ có một viên thuốc giải, nàng ta còn tưởng rằng có thể giải độc ở nơi khác sao?"
"Ngươi câm miệng!" Thẩm Tại Dã giật dây cương, leo lên ngựa, siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi thúc ngựa chạy về phía Nam vương phủ.
Nàng đã bỏ lỡ thuốc giải duy nhất, không đến một canh giờ, nàng nhất định sẽ chết! Một người luôn luôn thông minh, tại sao lại kích động như vậy? Tại sao không thể tin tưởng y một lần, chờ thêm một chút?
Nàng ở đây tứ cố vô thân, người duy nhất có thể nương tựa chỉ có Nam vương. Thẩm Tại Dã cố gắng bình tĩnh lại, một canh giờ đủ để y chạy đến Nam vương phủ, vẫn còn kịp, nhất định phải kịp…
Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Mục Vô Hạ, Thẩm Tại Dã mới hiểu được thế nào là tuyệt vọng.
"Tỷ ấy chưa từng đến đây." Mục Vô Hạ khó hiểu nhìn y, sau đó nhíu mày: "Có phải ngài lại bắt nạt Khương tỷ tỷ rồi không?"
Thẩm Tại Dã không trả lời, y chỉ cảm thấy cơ thể mình từ chân bắt đầu lạnh dần, tựa như muốn đóng băng cả người y. Cảm giác lạnh lẽo vô biên vô hạn ập đến, khiến y không thở nổi.
"Thừa tướng?" Mục Vô Hạ giật mình, vội vàng sai người đỡ y vào phủ, rót một ly trà nóng: "Ngài bị bệnh sao? Sắc mặt khó coi quá."
Từ Yến Quy đứng trong bóng tối, âm thầm thở dài, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu.
Đồng hồ nước trong phòng vang lên một tiếng, một canh giờ đã trôi qua.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo