Đôi mắt ấy trong veo như suối, chất chứa oán trách, có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả là thăm dò dè dặt. Đôi mắt Khương Đào Hoa là đẹp nhất trong những người y từng gặp, rõ ràng là người phụ nữ tâm tư sâu trầm, nhưng ánh mắt lại không chút vẩn đục. Trong veo, sáng ngời.
Thẩm Tại Dã nhắm mắt, nhịn không được xoa ấn đường, muốn xua đi giọng nói và bóng hình nàng, nhưng không hiểu sao càng xua, giọng nàng lại càng thêm rõ ràng.
"Gia, xem như thiếp thân còn có ích, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho thiếp thân lần này được không ạ?"
"Gia, ngài đúng là nam nhân anh tuấn nhất thiên hạ!"
"Gia..."
Muôn vàn âm thanh dồn dập ập tới, như muốn cuốn y vào vòng xoáy. Thẩm Tại Dã giận dữ, phất tay một cái…
"Thừa tướng?" Cung nhân bị y dọa cho giật bắn mình, dè dặt đứng từ xa nhìn y hỏi: "Ngài không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao? Sắc mặt ngài không được tốt lắm, có cần truyền thái y không?"
Thẩm Tại Dã sững người một lúc rồi hoàn hồn. Mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, những thứ hỗn độn trong đầu cũng tan biến sạch sẽ.
"... Không sao." Thẩm Tại Dã nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài, cúi đầu, mím chặt môi.
Y từng tự hứa với bản thân, Khương Đào Hoa tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường tiến thân của y, nhưng vừa rồi y phát hiện, bản thân vẫn luôn tự lừa dối mình, khi phải lựa chọn giữa thành công và nàng, y lại do dự.
Nếu như trước đây, y sẽ không nói hai lời mà trở về cho Khương Đào Hoa uống một gói thuốc độc, nhưng hiện tại, y lại nghĩ xem có cách nào khác để vượt qua kiếp nạn này hay không.
Không thể nào, chỉ cần Khương Đào Hoa còn sống, thái tử và nàng sẽ có cơ hội gặp mặt. Nàng còn sống, chính là mối đe dọa đến tính mạng của y và vạn người, vậy mà y lại…
Vậy mà y lại có chút không nỡ…
Y điên rồi sao? Nhất định là vậy, ngay từ đầu khi Từ Yến Quy nhìn ra manh mối, y nên nghe theo hắn, còn bảo vệ Khương Đào Hoa làm gì? Nàng thông minh, có thể giúp y rất nhiều, nhưng thiếu nàng, chưa chắc y không thể thành công. Nàng không phải là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của y, nhưng... vì sao nghĩ đến sau này trên đời có thể không còn Khương Đào Hoa, lòng y lại nặng trĩu như vậy?
"Gia!"
Không biết từ lúc nào đã về đến tướng phủ, Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Đào Hoa như thường lệ nhào vào lòng y, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, vạt áo bay bay. Nàng đưa tay ôm chặt eo y.
"Cuối cùng ngài cũng về rồi." Đào Hoa cười híp mắt, ôm y đi vào trong Tranh Xuân Các, cũng không để ý đến sắc mặt y, chỉ ra vẻ thần bí nói: "Nhanh đến giúp thiếp thân một chút!"Thẩm Tại Dã thu lại vẻ mặt, đi theo nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Cái này!" Đào Hoa đi vào phòng ngủ ôm một chiếc gối ra: "Gia giúp thiếp thân thử xem, xem có thoải mái không?"
Một chiếc gối mới, trông còn tinh xảo hơn chiếc trước kia tặng Nam vương, ngửi còn có mùi thuốc.
"Cho ta?"
"Không phải." Đào Hoa lắc đầu: "Thiếp thân làm cho mình, thuốc nhồi bên trong đã thay loại mới, không biết xay nhuyễn chưa, sợ ngủ sẽ bị châm vào người."
Cho nên để y thử? Khóe miệng Thẩm Tại Dã giật giật, nheo mắt nhìn nàng: "Ta mới mua một thanh kiếm, cũng sợ quá sắc bén sẽ làm mình bị thương, hay là nàng giúp ta thử xem?"
Đào Hoa cười khan hai tiếng, đặt chiếc gối lên nhuyễn tháp, đưa tay ấn y xuống: "Gia đừng hung dữ như vậy, ngài nằm thử xem."
Chiếc gối mềm mại vừa phải, hòa quyện với mùi thuốc an thần, Thẩm Tại Dã lập tức cảm thấy đầu óc thư giãn, lúc này mới phát hiện ra bản thân vẫn luôn đau đầu.
"Nhìn sắc mặt của gia, chắc là lại gặp chuyện gì phiền lòng rồi?" Đào Hoa leo lên nhuyễn tháp, đưa tay xoa đầu cho y, cười khẽ: "Chuyện khác thiếp thân không giúp được ngài, chiếc gối này tặng ngài, hy vọng buổi tối ngài ngủ ngon."
Thẩm Tại Dã khẽ chấn động, mở mắt nhìn nàng.
Trên mặt Đào Hoa mang theo nụ cười tinh quái, nhưng lại có chút ngượng ngùng, cụp mắt xuống nói: "Ban đầu đúng là thiếp thân định tự mình dùng, nhưng thấy gia ngủ ngon như vậy, thiếp thân làm thêm một cái là được."
Tính cố chấp này thật không biết giống ai, rõ ràng là làm cho y, miệng lại cứ không chịu thừa nhận.
Trong lòng không hiểu sao lại thắt lại, Thẩm Tại Dã cau mày, đưa tay ấn ấn ngực.
"Sao vậy?" Đào Hoa nghi hoặc nhìn y: "Ngài đau ngực sao?"
"Không có." Thẩm Tại Dã vừa xoa vừa bóp ngọc bội bên hông, lông mày y dần giãn ra, rốt cuộc cũng khôi phục lại thần sắc thường ngày: "Cảnh vương đã vào ở Đông cung, hôm nay ta vui hơi quá, thân thể không được thoải mái."
Mục Vô Ngần làm thái tử rồi sao? Đào Hoa há hốc mồm, nghiêng đầu nói: "Vậy Đoàn thị chẳng phải là xong đời rồi ư? Trước kia còn nghe nói Đoàn đại nhân tốn không ít công sức để bảo vệ nàng ta."
"Nữ nhân như vậy, không có cũng được." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Nữ nhân quá hữu dụng, cũng không phải chuyện tốt gì."
Căn phòng chìm vào im lặng, bàn tay đang đặt trên thái dương y trở nên cứng đờ. Thẩm Tại Dã có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi và nghi ngờ từ đầu ngón tay nàng, nhưng y không mở mắt, muốn nghe xem nàng sẽ nói gì.
Đào Hoa giật mình, Thẩm Tại Dã hôm nay rõ ràng rất kỳ lạ, cũng không biết cụ thể là gặp chuyện gì, lời này nghe sao lại giống như đang nói nàng vậy?
Nhưng rất nhanh nàng đã thả lỏng, thu tay về, cười khẽ: "Gia không thích nữ nhân hữu dụng, vậy thiếp thân không xoa bóp cho ngài nữa, tránh việc có vẻ quá hữu dụng."
Thẩm Tại Dã mím môi, hé mắt nhìn nàng: "Nàng ngoại trừ xoa bóp cho ta, còn có rất nhiều tác dụng khác."
"Sao? Chẳng lẽ gia thích thiếp thân không làm gì cả, chỉ biết ăn không ngồi rồi sao?" Mắt Đào Hoa sáng lên, nhào vào lòng y, gật đầu như gà mổ thóc: "Thiếp thân cũng thích, gia cứ coi như nuôi một con thỏ, cho ăn thịt là được!"
"..." Thẩm Tại Dã không mở mắt, cười khẽ: "Ta chưa từng thấy con thỏ nào lại ăn thịt."
"Thiếp thân như vậy, dù sao cũng là thỏ ngọc từ trên trời rơi xuống!" Nâng cằm lên, Đào Hoa nói: "Thỏ ngọc muốn ăn thịt, không tin ngài đi hỏi Hằng Nga xem!"
"Bớt giỡn đi." Thẩm Tại Dã đưa tay đẩy nàng ra, chậm rãi ngồi dậy, dừng một chút rồi cười nhẹ: "Lát nữa ta còn có việc, buổi tối sẽ quay lại. Nàng muốn ăn thịt, ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho."
Đào Hoa mỉm cười, gật đầu: "Đa tạ gia, vậy thiếp thân chờ ngài."
"Ừm." Thẩm Tại Dã đáp một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Thời tiết hôm nay không được tốt, u ám, khiến lòng người cũng theo đó mà nặng nề. Trạm Lư ôm chiếc gối đi theo sau chủ tử, không hiểu sao lại cảm thấy bóng lưng chủ tử trông cô đơn vô cùng, cho dù phía sau còn có hắn, nhưng... hắn vĩnh viễn không thể sánh vai cùng chủ tử.
Tin tức lập thái tử truyền ra, cả phủ đều náo động, bệnh tình của Mai Chiếu Tuyết bỗng nhiên khỏi hẳn, tinh thần sảng khoái đến Tranh Xuân Các đòi Khương Đào Hoa chìa khóa và sổ sách.
"Đều ở đây ạ." Đào Hoa không hề giấu diếm, thành thật giao cho nàng ta: "Phu nhân khỏi bệnh, thiếp thân cũng yên tâm."
Mai Chiếu Tuyết mỉm cười, đưa đồ cho nha hoàn, lại không vội vàng rời đi mà ngồi xuống cạnh nàng: "Những ngày này muội cũng vất vả rồi, ta đều biết cả. Muội xem, vừa mới chủ trì việc trong phủ, gia đã lâu không sủng hạnh muội rồi sao?"
"Cũng không sao." Đào Hoa mím môi: "Trong phủ nhiều tỷ muội như vậy, Tần thị cũng vừa mới đến đây, gia đến chỗ thiếp thân ít hơn một chút cũng là chuyện thường tình."
"Muội đúng là đại lượng." Mai Chiếu Tuyết cười khẽ: "Nhưng ta nói thật, lòng dạ nam nhân rất khó đoán, không nhân lúc ngài ấy còn sủng ái muội mà nắm chắc cơ hội, chờ đến khi ân tình phai nhạt, hối hận cũng không kịp."
"Đa tạ phu nhân dạy bảo." Đào Hoa coi như không nghe thấy, chỉ cung kính hành lễ.
Mai Chiếu Tuyết đứng dậy, nhìn nàng một cái rồi nói: "Nhìn muội xem, cũng không chịu giao tâm với ai, vậy ta cũng không còn gì để nói. Muội chỉ cần nhớ kỹ, sống ở hậu viện này, không thể quá dựa dẫm vào nam nhân, nam nhân không đáng tin cậy. Vẫn là chỉ có nữ nhân chúng ta nương tựa lẫn nhau, con đường mới dễ đi. Nếu suy nghĩ kỹ rồi, muội cứ đến Lăng Hàn Viện tìm ta."
"Thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa đứng dậy tiễn nàng ta, nụ cười trên mặt vẫn không chạm đến đáy mắt: "Phu nhân đi thong thả."
Đoàn thị và Tần Giải Ngữ đều không còn, lần này nàng ta là thật lòng muốn lôi kéo nàng. Nhưng Khương Đào Hoa không ngốc như vậy, nữ nhân trong cái viện này mới là không đáng tin cậy, còn nam nhân tuy bạc tình nhưng vĩnh viễn là người có địa vị cao nhất phủ này. Ngay cả trái tim nam nhân cũng không có được, còn mơ tưởng đến việc nữ nhân nương tựa lẫn nhau mà sống, sao có thể chứ?
Mai Chiếu Tuyết đi rồi, buổi chiều, Từ Yến Quy lại lặng lẽ đến, nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, ấp úng như có chuyện gì đó rất quan trọng.
"Ngài nói thẳng ra đi, nhịn không khó chịu sao?" Đào Hoa liếc hắn: "Nhìn biểu cảm này là biết ngay không phải chuyện tốt gì, hơn nữa còn liên quan đến ta."
Từ Yến Quy hận không thể che mặt mình lại, nữ nhân này sao lại thông minh như vậy?
"Ngày kia, Mục Vô Ngần sẽ đến tướng phủ, dẫn theo thái tử phi và những người khác, mong muốn nữ quyến hai phủ sau này có thể tiếp tục qua lại." Hắn thấp giọng nói: "Nghe Thẩm Tại Dã nói, nương tử không thể lộ mặt trước mặt thái tử."
"Đúng vậy." Đào Hoa gật đầu: "Trong ấn tượng của Mục Vô Ngần, ta hẳn là đã chết rồi, nếu đột nhiên sống lại, còn trở thành công chúa nước Triệu sang hòa thân, hiện tại là thiếp thân của tướng gia, vậy chính là phạm tội lừa dối thái tử, tướng gia chúng ta càng bị phát hiện ra âm mưu tạo phản."
"Vậy nương tử định làm thế nào?" Từ Yến Quy mím môi: "Ta nói là lỡ như, lỡ như Thẩm Tại Dã muốn giết nương tử diệt khẩu..."
"Sẽ không đâu." Đào Hoa cười nhẹ, rất tự tin xua tay: "Hiện tại ngài ấy sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy, cùng lắm là để ta tìm cớ rời khỏi tướng phủ một thời gian, tránh mặt thái tử là được, sao có thể muốn diệt khẩu ta chứ?"
Nếu như là trước đây thì có lẽ còn có khả năng, nhưng hiện tại... đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Thẩm Tại Dã cho dù là tảng đá cũng bị nàng sưởi ấm rồi, sẽ không dễ dàng từ bỏ nàng như vậy.
Nhìn biểu cảm của nàng, lông mày Từ Yến Quy càng nhíu chặt hơn, nhưng lại không thể nói gì thêm.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo