Chương 9: Cô gái đeo kính tầm thường trở nên nổi tiếng và bị ghen ghét.
Trans+edit: Midzuki
Một ngày sau khi lễ đính hôn của tôi chính thức được công bố, vào khoảnh khắc mà tôi chuẩn bị đi đến lớp học thuộc hành lang đi dạo, tôi bị bao vây bởi một nhóm ba nữ sinh.
Hôm nay tôi đã chuyển sang mặc đồng phục mùa hè và tất cả bọn họ đều mặc áo ngắn tay. Mặc dù trang phục trông khá tươi mới nhưng khuôn mặt của họ chứa đầy sự giận dữ.
Những học sinh khác đi ngang qua hành lang đều cảm nhận được bầu không khí cực kỳ căng thẳng này. Tôi ngẩng đầu lên và đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bọn họ.
“ Cô chính là con gái của Hầu tước Benito đúng không? Tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn: có thực sự là cô đã đính hôn với Camilo-sama không?”
Con gái của hầu tước Lavoie, Beatrice-sama, lườm tôi với ánh mắt giận dữ cực kỳ gay gắt. Cô ta hất mái tóc vàng xa hoa, uốn xoăn đẹp đẽ kia ra phía sau rồi khoanh tay sau đó hất cằm của cô ấy lên.
Sau đó, Louisina-sama và Melania-sama, những người đứng bên cạnh cô ấy, cũng đều ngước mắt lên nhìn tôi như một cách đáp trả lại.
“ Trả lời câu hỏi.”
“Chúng tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ lời lẽ dối trá nào.”
….Được rồi, um. Mình hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình rồi!
Tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đó giữa lúc mọi thứ đang hỗn loạn như thế này, nhưng sự việc tôi bất đồng quan điểm với Hoàng Tử Agustin và được Camilo giải cứu đã được chứng kiến bởi các học sinh khác ở trường. Hơn nữa, tôi còn ngất xỉu ở sân sau và được Camilo bế công chúa đến phòng y tế.
Tin đồn có lẽ đã lan truyền trong khoảng nửa ngày rồi. Suy cho cùng, [Camilo-sama] cũng là một nhân vật được cả Học viện ngưỡng mộ và vô số những người hâm mộ anh ấy.
Và ngay từ kiếp đầu tiên tôi đã biết rằng ba cô gái này chính là những người hâm mộ hàng đầu.
“ Cô có muốn nói gì không? Chỉ bằng việc ở cạnh một người quê mùa như cô cũng đủ để khiến tôi cảm thấy phát ốm rồi.”
Về phần Beatrice-sama, người đang không thể che giấu nổi sự kinh tởm của cô ấy đối với tôi, nói như vậy, tôi cảm thấy rất đau đớn và hạ tầm mắt mình xuống phía sau cặp kính của bản thân.
Thú thật, ở kiếp đầu tiên, Beatrice-sama và tôi là bạn của nhau. Cả Louisina-sama và Melania-sama nữa.
Chúng tôi, những người không hề có ý định học hành chút nào, luôn luôn đi ra ngoài cùng với nhau và bàn luận về những thứ ngớ ngẩn. Chúng tôi luôn luôn nói về việc ai đang hẹn hò với ai, những cuộc tìm bị cấm đoán làm khuấy đảo các sự kiện trong giới thượng lưu, hay những đồ ngọt ở các cửa hàng bánh đẹp đẽ đến nhường nào.
Và điều mà cả ba chúng tôi luôn nói với nhau chính là, “ Camilo-sama thật tuyệt vời.” Tôi không hiểu cảm giác phấn khích trước vẻ ngoài điển trai của một ai đó nên tôi chỉ biết gật đầu đồng ý với câu nói của bọn họ.
Tôi đã trải qua những tháng ngày ở Học Viện mà không hề lo nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ vui vẻ tận tưởng, nhưng giờ nhìn lại, Beatrice-sama có xu hướng coi thường người khác. Vì sinh ra trong những gia đình danh giá nên chúng tôi là những người được tôn trọng nhất và việc chúng tôi tận hưởng sự xa hoa đó là điều hiển nhiên.
Tôi thực sự muốn làm bạn với cô ấy ở kiếp này, nhưng tôi đoán Beatrice-sama sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
“….Không. Thật nực cười khi nói rằng tôi đính hôn với Camilo-sama.”
Tôi nói một cách cẩn thận, cố gắng để giọng mình không trở nên căng thẳng. Mặc dù chúng tôi không còn là bạn bè nữa, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy đau đớn khi phải nói dối với người bạn trước đây của mình.
Beatrice-sama nheo mắt với sự nghi hoặc và sau đó trừng mắt lên nhìn tôi.
“ Thật vậy sao? Có tin đồn nói rằng Camilo-sama đã tuyên bố điều đó với hoàng tử Agustin.”
“ Đó chỉ là một câu đùa mà Camilo-sama đã nói ra một cách tình cờ khi đi ngang qua tôi sau khi chứng kiến cảnh tôi khiến cho Hoàng Tử Agustin không hài lòng. Tôi chắc chắn rằng cậu cũng sẽ hiểu được rằng một người như tôi không bao giờ sánh được với anh ấy.”
Một bầu không khí im lặng bao trùm cuộc đối thoại trong một khoảng thời gian. Trong lúc đó, tôi tiếp tục bị Beatrice-sama nhìn chằm chằm và không khỏi lo lắng khi tự hỏi bản thân liệu rằng lời nói dối của mình có bị phát hiện hay không.
“Chà, đúng là như vậy, đúng như lời cô nói.”
Beatrice-sama nở một nụ cười chế giễu về phía tôi. . Louisina-sama và Melania-sama giao tiếp bằng ánh mắt và sau đó tiếng cười khúc khích của họ chồng khéo lên nhau, xoa dịu sự lo lắng trong lòng tôi.
“Một đứa tầm thường như cô không thể nào đính hôn với Camilo-sama được. Cô có thể tha thứ cho tôi vì đã buộc tội cô một điều khủng khiếp như thế không?”
“Vâng, tất nhiên là được.”
“Chà, tốt lắm. Vậy thì thứ cho chúng tôi xin phép rời đi.”
Cả ba người bọn họ quay đi với một nụ cười nhẹ nhõm rồi rời đi.
Tôi nhận ra rằng cả đời này tôi sẽ không thể làm bạn với bọn họ được nữa. Nhận thức được ra điều đó khiến tôi cảm thấy như mình đã nuốt phải chì, và tôi không thể di chuyển khỏi chỗ đó trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau đó, chừng vài ngày sau tin đồn đã lắng xuống. Có vẻ như Beatrice-sama đã đồn thổi xa hơn về nội dung mà tôi đã nói, và những người nghe thấy được đã ngay lập tức hiểu ra vấn đề vì vẻ bề ngoài của tôi.
Chắc chắn họ đã nghĩ rằng tôi, với vẻ ngoài tầm thường như vậy, không bao giờ xứng đáng với Camilo.
Thật ngạc nhiên khi sự mộc mạc đến mức tối đa lại có ích lợi như thế này. À, thực sự tôi rất mình vì đã đeo cặp kính cận này.
Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra, toi vẫn có thể tiếp tục cuộc sống thường nhật như bình thường. Ấy vậy, có vẻ như Camilo vẫn chưa quên những gì anh ấy đã nói khi quyết định đưa ra chuyện đính hôn giữa hai người chúng tôi.
Giống như tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó, Camilo xuất hiện trước mặt tôi khi tôi đang học bài trong thư viện.
Camilo cũng mặc đồng phục mùa hè.
Anh ấy có vẻ phản đối việc phải đeo cà vạt vào mùa hè, có lẽ là vì anh ấy cảm thấy nóng.
“Leticia, em cảm thấy như nào?”
“ Giờ em thấy hoàn toàn ổn ạ. Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em”
“ Anh hiểu rồi, nếu thư thế thì tốt…. Nhưng hôm nay em cũng vẫn ngồi học. Nếu anh muốn gặp Leticica, có vẻ như việc đi đến thư viện là lựa chọn tốt nhất.”
Ngay khi Camilo nói như vậy, anh ấy xếp chồng mấy cuốn sách lên bàn và ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.
Tôi vô tình quan sát xung quanh, nhưng không có ai khác trong tầm mắt ngoại trừ chúng tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi Camilo đột nhiên bắt đầu đọc thần chú, điều đó khiến tôi thấy ngạc nhiên.
Một lớp màng bao phủ màu xanh nhạt bắt đầu bao vây lấy chúng tôi. Vào lúc mà tôi nhận ra được rằng đây là một kết giới ma thuật cao cấp, kết giới màu xanh nhạt ấy đã bao phủ khắp mọi nơi xung quanh.
“Có phải là…”
“ Đây là một kết giới ma pháp không thể phá bỏ. Với nó, không ai có thể nhìn thấy chúng ta hoặc nghe được chúng ta nói chuyện. Hơn nữa, họ cũng sẽ không muốn đi đến nơi này.”
Đây chính là một ma thuật khó thực hiện hơn nhiều so với những gì mà tôi vừa tưởng tượng, nên tôi càng ngạc nhiên hơn và để lộ ra biểu cảm ngốc nghếch của bản thân.
Với sức mạnh ma thuật thuộc cấp độ này, có lẽ không có ai trong nước có thể xử lý được nó. Tôi chưa bao giờ nghe được chuyện có một học sinh lại có thể thành thạo sử dụng nó như thế này.
“Đây không phải là quá nhiều rồi sao? Không, ma pháp mạnh mẽ như vậy cần phải có trình độ chuyên môn cực kỳ cao nếu không việc lạm dụng nó có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng…!”
“ Chà, em thấy đấy, anh đã lấy lại được ký ước ở kiếp đầu tiên, đúng không? Và với những ký ức đó, tất cả những ma thuật mà Anh đã học được vào thời điểm đó cứ thế tràn về tâm trí anh. Đó là lý do tại sao anh tiến bộ nhanh đến vậy.”
“Cái gì cơ….?!”
Tôi vô tình để lộ ra tiếng hét chói tai và vội vàng lấy tay che miệng mình lại.
Ồ, nhưng tôi đoán là họ không thể nghe thấy chúng tôi nói gì nữa.
Nghĩ kỹ lại thì, ở kiếp đầu tiên, Camilo đã là một kỵ sĩ rồng cực kỳ tài ba. Nếu lấy lại được ký ức, không có gì kỳ lạ khi anh ấy thực hiện được những khả năng cũ mà anh ấy làm được trong quá khứ.
“V-vậy sao…?!”
“ Chà, nó cũng khá là bất ngờ, anh biết. Phép thuật này đòi hỏi phải có trình độ chuyên môn cao, nhưng vì anh không sử dụng nó cho mục đích xấu nên chuyện này không thành vấn đề gì cả. Anh sẽ đạt được giấy chứng nhận khi mà anh đáp ứng được yêu cầu về độ tuổi.”
Camilo bình tĩnh nói ra mà không hề tỏ ra bối rối bất chấp tình huống lúc này có vô lý đến mức nào.
Chắc chắn là, anh ấy có thể đúng khi nói rằng đây không phải là một tình huống có thể gây ra bất cứ sự bất tiện nào. Tuy nhiên, tôi không thể không cảm nhận được sự khác biệt về mặt tinh thần giữa hai chúng tôi. Anh ấy chấp nhận điều này một cách dễ dàng mặc dù chỉ mới lấy lại được ký ức cách đây có vài ngày.
“ Để giải thích cho những gì mà Anh vừa mới nói ngày hôm trước, anh đã lập rào chắn bảo vệ.”
“Hôm đó anh đã nói gì cơ…”
Nghĩ lại thì, Camilo đã nói rằng, “ Lần sau anh sẽ nói cho em lý do chúng ta phải giữ bí mật về việc đính hôn của hai đứa.”
Bởi vì toàn bộ mọi người đều biết hai chúng tôi không có quan hệ gì với nhau, thực sự rất khó để có thể nói chuyện với nhau nếu mà không thực hiện hoạt động gì đó. Hơn nữa, nội dung của cuộc đối thoại là điều mà không một ai được phép nghe.
Tôi nhìn lại Camilo một lần nữa. Mặc dù lẽ ra anh ấy không thể nhìn rõ mắt của tôi, nhưng anh ấy vẫn nhìn chằm chằm lại tôi với ánh mắt pha chút xanh nhạt kia cực kỳ nghiêm túc.
“ Em sẽ lắng nghe. Anh có thể cho em biết được không?”
Camilo nheo mắt như thể đang hồi tưởng lại quá khứ xa xăm kia, và từ từ mở miệng.
“ Sự thật là, vào lúc mà anh chết đi ở kiếp thứ nhất, anh ước rằng em sẽ sống hạnh phúc ở kiếp sau. Sau đó, anh nghe thấy giọng nói bảo rằng, ‘ tại sao con không khiến cô ấy hạnh phúc ở kiếp này?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đang đối mặt với một người phụ nữ bí ẩn ở một trong gian trắng xóa. Cô ấy tự gọi mình là “ Nữ Thần Thời Gian.”