Chương 10: Quyết định bất ngờ của Nữ Thần ( Camilo/Leticia)
Trans: Midzuki + Edit
❂❂❂
“Camilo Cervantes.Trước tiên thì, ta xin phép ca ngợi người vì đã làm rất tốt công việc vừa rồi.”
Ở một nơi với không gian trắng lấy làm chủ đạo, một người phụ nữ xinh đẹp khoác lên mình bộ trang phục trắng tinh đang đứng trước mặt tôi. Mái tóc của cô ấy cũng màu trắng, không phải là do tuổi tác, nhưng rõ ràng màu trắng ấy mang đậm màu sắc biến đổi do năm tháng gây ra.
Tôi bắt gặp nụ cười tinh nghịch của cô ấy cùng với đó là một giọng điệu thận trọng.
“Người nói người chính là Nữ Thần Thời gian?”
“Đúng như vậy. Ta chính là Nữ Thần Thời gian, Sheila. «
Đó là một cái tên mà tôi chưa từng nghe đến trước đây. Tôi không tin vào những vị thần, nhưng ít nhất tôi biết đến những cái tên của các vị thần tôn giáo phổ biến nhất trong thời gian tôi đi học.
Đây có phải là một giấc mơ không ? Hay có phải chính bản thân tôi đang ảo tưởng khi bản thân đang ở bờ vực giữa sự sống và cái chết ?
Ánh mắt tôi nhìn vào khoảng không một cách vô vọng, và khi tôi mở to đôi mắt của mình ra, tôi thấy một dòng máu đỏ thẫm vẫn còn đọng lại trên cơ thể của chính mình.
Những vết máu rõ ràng vẫn còn đọng lại trên bộ đồng phục hiệp sĩ của tôi. Đây chính là kết quả của việc tôi tự mình giết hai kẻ đó và tự sát.
« Đây không phải mơ. Ngươi đã chết rồi. Ngươi ước người mà ngươi yêu sẽ hạnh phúc, đúng không ? »
Như thể đang cất lên tiếng ca, Nữ Thần Sheila đã nói những lời vừa rồi.
Trong khi tôi vẫn chưa hiểu hết được tình hình chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn thẳng vào mắt của Ngài ấy thêm một lần nữa.
« Đó quả thật là một cái chết vô cùng đẹp đẽ đến mức ta cũng phải ấn tượng với hành động của người. Thật tội nghiệp làm sao, vì thế ta sẽ quyết định cho phép ngươi quay trở lại quá khứ. »
« …Cái gì cơ ? ! »
Tôi chạy thẳng tới chỗ của Nữ Thần mà không hề do dự và ngước nhìn Ngài ấy một cách lầm lì. Khi đến gần Ngài ấy, tôi chợt phát hiện ra Ngài ấy cao hơn tôi đến hơn vài chục xăng ti mét.
« Quay trở về quá khứ ? Người thực sự có thể làm được điều đó ư ?! »
« Sau cùng thì, ta chính là Nữ Thần Thời Gian mà. Ta hiếm khi làm mấy việc đó, nhưng ta làm được. »
« Thật sự là như vậy… ?! »
Nếu mình thực sự có thể quay trở lại, điều đó có nghĩa là mình sẽ có thể gặp lại Leticia một lần nữa… ?
Tôi thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng rằng vận may tốt như vậy lại xảy đến với chính mình.
Mặc dù tôi nghĩ rằng nó có là một giấc mơ viển vông mà tôi đã mơ khi bản thân sắp bên bờ vực của cái chết, đầu của tôi vẫn tràn ngập tia hy vọng.
« Làm ơn ! Hãy để con gặp lại Leticia thêm một lần nữa ! »
Tôi hét lên với giọng điệu tuyệt vọng mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy thật nực cười, và Nữ Thần Sheila nở một nụ cười thanh thản.
❂❂❂
Đó là những gì xảy ra trong câu chuyện của Camilo.
Nói cách khác, chính nhờ vào sự thương xót của Nữ Thần mà Camilo có thể quay ngược trở lại thời gian.
Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự nghi ngờ về việc bản thân sở hữu những ký ức từ kiếp đầu tiên của bản thân, nhưng chỉ cần biết lý do đằng sau nó cũng đủ khiến tôi cảm thấy như một gánh nặng đau đáu trong tim bấy lâu nay cũng được phá bỏ. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy trái tim mình đau nhói.
(Nữ thần đã cảm thấy vô cùng đáng thương tới mức quay ngược thời gian cho anh ấy ư… ? )
Mỗi lần anh nói chuyện với tôi, tôi lại nhận ra anh ấy quan tâm tôi đến nhường nào.
Và chính sự ích kỷ của bản thân đã khiến cho tôi sống một cuộc đời độc địa và cứ thế chết đi, cùng với đó là cảm giác tội lỗi đi kèm với cái chết ấy.
Tôi ôm lấy vùng ngực đang không ngừng đau đớn của mình và nhìn xuống, nhưng tôi lại cảm nhận được một luồng hơi thở nhỏ nhẹ đến từ phía đỉnh đầu của bản thân rồi vô thức ngẩng đầu lên.
Camilo mỉm cười, như thế muốn nói với tôi rằng chẳng có việc gì phải lo lắng cả.
« Và Nữ Thần đã cho anh một lời cảnh báo. Thông qua việc quay trở về quá khứ,chúng ta chắc chắn sẽ bị che giấu ký ức từ kiếp trước.»
« Che giấu ký ức ? »
« Đúng vậy, và có vẻ như đó là sức mạnh ma thuật cá nhân được sử dụng trong để tạo ra vỏ bọc che giấu ký ức. Thường thì, vỏ bọc này sẽ vẫn che phủ được cho tới khi chúng ta chết, nhưng nó có thể được phá bỏ khi đáp ứng được điều kiện cụ thể. »
« Có hai điều kiện chính : một là nhận được một sự kích thích mạnh mẽ từ người mà bạn đã có mối liên hệ sâu sắc trong kiếp đầu tiên. Các còn lại chính là vượt qua lớp ma thuật đã che đậy ký ức kiếp trước của em. »
« Một sự kích thích vượt qua ma pháp á ? Không đời nào. »
Tôi chỉ có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi nhìn gương mặt của Camilo sáng lên với một nụ cười ranh mãnh, trong khi đó khuôn mặt của tôi đã tái nhợt đi.
« Đúng như vậy. Nhìn thấy gương mặt thực sự của Leticia đã giúp anh lấy lại được ký ức từ tiền kiếp của mình. Khoảnh khắc em tháo cặp kính của mình ra thực sự khiến anh thấy sốc. »
Khoan, từ từ đã nào.
Camilo người được cho là ma pháp sư mạnh nhất của thế giới của chúng ta. Rốt cuộc là gương mặt của mình gây sốc đến mức độ nào mà vượt qua được cả ma pháp che giấu kia chứ ?
Và không ngờ đến việc chiếc kính với thiện chí che giấu gương mặt của bản thân lại chính là nguyên nhân khiến cho đột biến xảy ra.
Chuyện này không tốt chúng nào, tôi cảm thấy mình chóng mặt hơn bao giờ hết. Nếu tôi nghe thấy điều này sau khi ngất đi, chắc chắn bản thân sẽ ngất đi thêm lần nữa.
« Thật khôi hài… »
Tôi lẩm bẩm một cách không thể tin nổi, nhưng ngay cả Camilo cũng gượng cười khi kể lại câu chuyện này.
« Mặc dù nó nghe giống như một trò đùa, nhưng nó thực sự đã xảy ra, do đó chúng ta chẳng thể làm gì được… Nhân tiện, Nữ Thần cũng nói đã nói rằng, Leticia chắc chắn đã lấy lại được trí nhớ trước tất cả mọi người. »
« Vậy, tóm tắt lại lời giải thích của Camilo, bởi vì sức mạnh ma pháp của em quá yếu, nó sẽ dễ dàng hơn cho em trong việc lấy lại ký ức của chính mình, đúng không ? »
« Hơi khó để giải thích chi tiết, nhưng ý chính là như vậy. »
Nói cách khác, vì tôi sở hữu lượng ma pháp ít hơn đáng kể so với những người khác nên trí nhớ của tôi được sàng lọc sớm hơn.
Thực tế, tôi dần dần lấy lại được ký ức của bản thân từ lúc còn rất nhỏ. Có lẽ tôi thậm chí còn không nhận ra rằng việc đã từng nhìn thấy bức chân dung của Hoàng Tử ở đâu đó có phải là điều đã kích hoạt được việc tháo gỡ lớp ma pháp đó.
Đặc biệt là với Agustin và cô Yserra, những người mà em có quan hệ thân thiết, cũng có khả năng rất cao. »
« Điều đó hoàn toàn đúng. »
« Leticia, em không muốn dính líu gì đến Agustin đúng không ? Nếu chúng ta tuyên bố đính hôn, chắc chắn sẽ dẫn đến tình huống em phải tháo kinh ra, đồng thời em cũng sẽ phải xuất hiện trước Hoàng Thất. Có thể nó sẽ giúp cho vấn đề được trì hoãn, nhưng ít nhất anh muốn bảo vệ cuộc sống ở Học Viện của em một cách bình yên. »
Gương mặt của Camilo nở một nụ cười trìu mến, còn tôi đang phải trấn tĩnh lại con tim đang đập loạn nhịp của mình và nhắc nhở bản thân về chuyện vừa rồi.
Quả thật, Camilo vẫn luôn tốt bụng như vậy. Anh ấy luôn luôn suy tính trước cho tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi lại luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình… thật đáng xấu hổ.
Chắc chắn, giống như Camilo đã nói, dường như không có bất kỳ ích lợi nào khi bộc lộ bản chất thật của chính con người chúng ta. Tôi chỉ nên lặng lẽ làm theo những gợi ý của anh ấy và giữ kín mọi chuyện cho tới khi tốt nghiệp.
Nhưng tôi không muốn chỉ được bảo vệ. Tôi cũng muốn giúp anh ấy nữa. Tôi nên nghĩ ra được điều gì đó mà chỉ có bản thân tôi mới làm được.
« Chà, dù sao đi nữa, anh nghĩ có khả năng rằng gương mặt của anh cũng có thể là nguyên nhân. »
« Huh. Anh vừa nói gì thế ? »
« À, anh vừa nói là, hãy để mọi việc để anh lo. »
Camilo tự vỗ ngực bản thân như thể anh ấy muốn thể hiện ra sự đáng tin cậy của bản thân. Nhìn thấy cử chỉ giống như đùa cợt của anh ấy, tôi đã quên mất đi sự bối rối của bản thân khi nghe được điều quan trọng của cuộc đối thoại rồi cười phá lên.
« Fufufu, cảm ơn anh, Camilo.”
Sau đó, Camilo dừng bước lại như thể anh ấy đang hoang mang điều gì đó. Khi tôi nghiêng đầu tự hỏi có chuyện gì thế, thì khuôn mặt gồ ghề của anh ấy dần chuyển sang màu đỏ thẫm.
“Nếu Leticia không đeo kính, có lẽ anh cũng không thể nhớ ra được. Nhưng dù sao thì, thật đáng tiếc khi anh không thể nhìn thấy đôi mắt giống như hoa hồng kia của em.”
“Ồ, đôi mắt của em thực sự đẹp tới mức đó sao?”
Tôi cứ nghĩ rằng lúc tôi nói điều đó ra có mang chút gì đó tự phụ và tôi tưởng rằng anh ấy sẽ cười trước câu nói đùa đó, nhưng Camilo lại gật đầu một cách hiển nhiên rồi mỉm cười, đôi mắt màu xanh nhạt của anh ấy cũng mang theo ý cười.
“Chúng thực sự rất đẹp. Này, em có thấy phiền không khi tháo kính ra vào lúc chỉ có hai chúng ta ở cạnh nhau không?”
“Hả….! Anh nói cái gì vậy trời?”
Những lời nói và ánh mắt thẳng thắn của anh ấy không khỏi khiến tôi đỏ bừng cả mặt lên.
Tháo kính của tôi ra á? Ngay bây giờ, ở chỗ này á…?
Tôi liếc nhìn nhanh vào đôi mắt của Camilo. Gương mặt của anh ấy như đang tan vào niềm vui cùng với đó là sự hạnh phúc, nhưng nó khiến tôi có cảm giác anh không giống như những gì mà tôi biết trước đây, điều đó khiến tôi thấy khó chịu nên vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Em không thể bình tĩnh nổi nếu mà không đeo kính, và…”
“Và?”
“Thật ra, nó xấu hổ lắm, nên không.”
…Huh? Mình đang nói cái quái gì thế này.
Tôi vốn không muốn tháo kính ra trước hoàng tử Agustin nhưng giờ lại không thể làm được điều đó với Camilo chỉ vì xấu hổ? Điều này không phải kỳ cục quá sao…?
“Hehe, anh hiểu rồi. Trong trường hợp đó thì, vậy thì chờ đến một ngày nào khác vậy.”
Mặc dù với thái độ khá là khó ưa, nhưng
Camilo vẫn không ngừng mỉm cười vui vẻ và dường như tâm trạng của anh ấy còn tốt hơn cả trước đó.
Ugh, như này chẳng phải là quá ngọt ngào rồi sao? Mình thực sự không thể bình tĩnh nổi.
“Này, Leticia. Chúng ta sẽ giữ bí mật về lễ đính hôn, nhưng em phải cẩn thận.”
Camilo, người vừa mới nở nụ cười giờ đã dập tắt nó, thay vào đó anh ấy nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi cũng đứng thẳng lên và gật đầu một cách rõ ràng để đáp lại lời nói của anh.
“Ý anh là Yserra-sama ? Đã tới lúc cô ấy chuyển tới học viện. »
Bây giờ đã là tháng Sáu. Tôi không nhớ chính xác ngày tháng, nhưng tôi nhớ rằng Yserra-sama đã chuyển tới lớn của tôi trong khoảng thời gian này.
« Không. Đó không phải là tất cả. Leticia rất dễ thương nên anh lo lắng rằng nếu chúng ta tuyên bố đính hôn, anh sẽ không thể giữ chân được những chàng trai khác. »
« Hả ?! »
Tôi thốt ra lời vừa rồi với một giọng điệu ngớ ngẩn trước câu nói giống hệt như sát thủ tình trường của anh ấy. Bây giờ anh ấy định nói gì tiếp theo đây ?!
« E-em xin lỗi vì lại nói điều gì đó kỳ lạ nữa… ! Anh đừng lo lắng, em sẽ không tháo kính ra đâu. Em chưa từng được ai tiếp cận trước đây và em thậm chí còn không khắc họ có tồn tại ! »
« Mặc dù vậy, kính của em có thể rơi ra một lúc nào đó. Thực ra, anh đã nhìn thấy gương mặt của em khi điều đó xảy ra. »
Camilo đưa ra một lập luận logic cực kỳ thuyết phục, còn tôi thì khẽ rên lên rồi chìm hẳn vào im lặng.
Đúng là có điều gì đó có thể xảy ra do sự bất cẩn của chính bản thân, nhưng tôi chỉ có thể nhờ anh ấy tin tưởng tôi về chuyện này.
« Ừm, dạ… em sẽ cẩn thận hơn. »
« Ừm, em nên làm như vậy. »
Camilo gật đầu trong sự hài lòng khi nghe được tôi trả lời ngoan ngoãn.
Tôi tự hỏi rằng liệu hành vi bảo vệ tôi quá mức như này của anh ấy đến từ đâu. Tôi nghĩ rằng anh ấy lo lắng quá nhiều rồi.