Chương 11 :Cuối cùng, con gái của Bá Tước cũng xuất hiện.
Trans+edit: Midzuki
“Vậy thì, rõ ràng là nếu mà cậu nhìn thấy gương mặt thật của tớ, ký ức trước đây của cậu có thể quay trở lại.”
“…Cái khỉ gì cơ?!”
Sau khi giải thích tình huống cho Alondra trong phòng nghiên cứu và ở phòng riêng của cô ấy, tôi nhận được một sự phản hồi phải nói là tích cực đến mức quá sức tưởng tượng.
Cô ấy đã vô cùng háo hức khi tôi kể với cô ấy về Nữ Thần thời gian, Sheila, nhưng đây thậm chí còn có thể miêu tả niềm vui này còn lớn hơn những gì mà tôi từng tâm sự với cô ấy trước đó.
Cô ấy nhảy cẫng lên, khiến cho mái tóc màu đào phớt của cô ấy tung bay trong không trung. Alondra thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa chúng tôi bằng cách bước một bước thật dài và một nụ cười rạng rỡ đang hiện trên gương mặt của cô ấy.
“Cậu bây giờ mau bỏ kính ra!”
“Tớ cũng nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy.”
Biết rằng tôi không thể nào dập tắt sự tò mò của cậu ấy,
tôi nhanh chóng từ bỏ việc chống cự trước hành động của cô bạn thân của mình. Thế rồi, tôi tháo kính ra và chạm mắt với cô ấy, nhưng sự phấn khích của Aldonra nhanh chóng chuyển thành trạng thái thất vọng.
“… Mình không cảm nhận được chút gì về kiếp trước của mình đang quay trở lại với mình đâu?”
“Chắc hẳn là cậu đã có một mối liên hệ sâu sắc với mình khi ở kiếp trước. Bên cạnh đó, Aldonra, cậu cũng đã nhìn thấy gương mặt thật của mình trước đó rồi mà.”
Vì không cần phải giấu diếm bất cứ điều gì với người bạn thân nhất của tôi, Alondra, nên tôi thường xuyên tháo kính ra trước mặt cô ấy. Nếu chúng bị mờ hoặc bị bẩn, đương nhiên là tôi muốn lau kính để nhìn rõ hơn rồi.
“Cái quái g….”
Alondra bày tỏ thái độ thất vọng của bản thân một cách khá là cởi mở và ngồi lại vào chiếc ghế cạnh cái bàn yêu quý của cô ấy.
Sau khi nghĩ một lúc lâu trong khi vắt chéo hai tay, cô ấy ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa.
“Tuy nhiên, nếu xét đến việc nhìn thấy gương mặt thật của cậu sẽ khiến cho ký ức của họ quay trở lại, cậu không thể tháo kính ra một cách liều lĩnh được.”
“Chính xác. Từ bây giờ mình cần phải cẩn thận. Anh ấy có đề xuất việc chuyển đổi từ đeo kính ma thuật sang kính bình thường cho tới khi vào một thời khắc thích hợp, để giảm thiểu sự khác biệt giữa các giai đoạn của thời gian…”
Nếu cuộc hôn nhân giữa tôi với Camilo thực sự thành hiện thực, đó là lúc tôi sẽ hoàn toàn rời bỏ chiếc kính này.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp, tôi dự tính sẽ thay đổi dần từ kính này sang kính không độ và dần dần loại bỏ những sự khác biệt quá lớn mà tôi đã tạo ra.
Vẫn còn một chặng đường dài cho tới lúc tôi kết hôn nên tôi chưa thể suy tính chuyện này một cách chi tiết được.
“Mình hiểu rồi, nó có thể là một giải pháp khá hiệu quả. Tuy nhiên, xét về mặt cá nhân, mình muốn cho tất cả mọi người mà bạn quen trước đây trong kiếp trước đều phải nhìn thấy gương mặt thật của cậu.”
Alondra nói ra mà không hề nhìn tôi, tự chìm đắm trong chính suy nghĩ của cô ấy.
….Um, thôi tha cho mình đi.
Hôm đó là vào thứ Hai, sau khi cuối tuần đã trôi đi, và đúng như những gì mà tin đồn đang lan truyền dạo gần đây, một học sinh mới đã chuyển đến lớp tôi. Tên của cậu ấy chính là Yserra Echeverria.
Mái tóc màu bạc của cô ấy được ánh nắng phản chiếu lên khiến cho cả người như bừng sáng, và đôi mắt màu xanh thẳm của cô ấy như đang khiến bạn phải tan biến hệt như chìm sâu xuống một biển rừng. Khi đôi môi anh đào của cô ấy cong lên khiến cho toàn bộ nam sinh trong lớp đều điêu đứng.
Vẻ đẹp thanh tú của cô ấy giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, khiến tôi không khỏi chủ động đưa tay đặt lên trán mình.
“Vậy thì, Tiểu thư Yserra cuối cùng cũng chuyển đến lớp chúng ta.”
Alondra,người mà đang ngồi cạnh tôi, thì thào với một giọng điệu ấn tượng nhưng cũng hết sức khó nghe. Đây là lần đầu tiên có chuyện xảy ra đúng như những gì tôi dự đoán nên việc cậu ấy ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.
“Ừ, mình có cảm thấy hơi lo lắng.”
“Chà, lo lắng là điều dễ hiểu thôi. Đó không phải là một người nào đó mà bạn có mối quan hệ bình thường. Nhưng mình đoán rằng bạn có thể tránh được những rắc rối không cần thiết.”
Nhìn thấy nụ cười bình tĩnh của Alondra, tôi cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình.
Bây giờ tôi không phải vị hôn thê của Điện hạ nữa, và tôi không còn có lý do gì phải ghen tị với tình yêu của bọn họ. Trong kiếp sống này, tất cả những gì tôi cần phải làm chính là ủng hộ hai người bọn họ từ phía sau một cách ấm áp khi mà họ ấp ủ hạt giống tình yêu đôi lứa mà thôi.
“Đúng vậy, lớp chúng ta đã kết nạp thêm thành viên mới. Mọi người hãy hòa đồng với bạn ấy nhé.”
Chủ nhiệm lớp của chúng tôi,cô Lena Allen, nói với tông giọng vô cùng mạch lạc.
Cô Lena, người vốn đảm nhiệm bộ môn ngôn ngữ học, vẫn đang còn ở độ tuổi đôi mươi, và cô ấy là một giáo viên đáng yêu, dịu dàng và vô cùng tốt bụng.
“Vậy thì, Yserra-san, em hãy ngồi vào vị trí chiếc ghế trống ở phía cuối hành lang đi.”
“Vâng, thưa cô.”
Yserra-sama cúi đầu một cách tôn trọng và bắt đầu đi xuống khỏi bục giảng, mái tóc của cô ấy tung bay lên trong không trung. Tôi không phải ấn tượng trước phong thái vô cùng duyên dáng của cô ấy mà tất cả mọi người, dù có là giới tính nào đi chăng nữa, đều ngưỡng mộ.
(Cô ấy đã nổi tiếng đến vậy. Mình chắc chắn mọi người sẽ bao vây lấy cô ấy trong giờ ra chơi.)
Yserra-sama ngồi vào chỗ ngồi giống như ở kiếp trước. Tôi đang ngồi ở ghế đằng sau cửa sổ, và chỗ ngồi của Yserra-sama cách chỗ Alondra tận ba bàn.Giọng nói vui vẻ của Lena-sensei vang vọng khắp căn phòng khi tiết chủ nhiệm lớp được bắt đầu. Mặc dù tôi cảm nhận được tâm trí của bản thân đang lang thang ở một phương trời nào đó, nhưng tôi vẫn cố gắng tập trung nghe giảng.
Đúng như những gì đã dự đoán, khoảnh khắc mà khi tiết đầu tiên kết thúc, Yserra-sama được các bạn cùng lớp vây quanh. Alondra và tôi thì thầm với nhau về chuyện gì sẽ xảy ra khi mà nhìn vào một đám người đang đứng đằng kia.
“Nhân tiện thì, Hoàng Tử Agustin và tiểu thư Yserra đã gặp gỡ nhau như thế nào vậy?”
“Mình nghĩ là sau chuyện này, vào cái lúc mà Yserra-sama đánh rơi khăn tay của cô ấy ở phía hành lang, và hoàng tử nhặt lên cho cô ấy. Tôi cũng ở đó nữa, hai người bọn họ rõ ràng sinh ra để dành cho nhau.”
Bây giờ, thì tôi đang tự hỏi điều tương tự có xảy ra trong kiếp này hay không.
Bởi vì tôi không còn dính dáng đến Hoàng Tử Agustin, nên sự kiện thời gian có thể bị thay đổi. Liệu hoàng tử có chú ý đến chiếc khăn tay là Yserra-sama đã đánh rơi hay không?
“Có lẽ là mình nên giúp họ bằng một cách nào đó để giúp bọn họ chú ý đến nó không? Nếu mà họ không gặp được nhau ở nơi đó, chẳng có cách nào nói rằng liệu bọn họ có khả năng sẽ gặp lại nhau trong tương lai mất.”
“…Dừng lại đi, Leticia. Cậu đang quá tốt đối với người đã giết cậu rồi đó. Cậu sẽ làm gì nếu họ chú ý đến cậu. »
Alondra thở dài trong sự bực tức. Cậu ấy nói đúng, tôi nên kìm nén lại cảm giác bồn chồn của mình và gật đầu đồng ý với cô ấy.
« Cậu nói đúng. Mình chỉ nên lặng lẽ quan sát mà thôi. »
Vào lúc hai chúng tôi gật đầu với nhau, Yserra-sama đứng dậy khỏi chỗ ngồi của cô ấy.
Giây phút chúng tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Hai đứa chúng tôi chạm mắt với nhau và nhìn theo hướng Yserra-sama rời khỏi lớp học.
Tôi đã thề rằng mình sẽ không dính líu đến Hoàng tử nữa, nhưng đó chính là lý do tại sao tôi muốn chứng kiến hai người bọn họ đến với nhau. Nếu mối quan hệ của họ diễn ra suôn sẻ, tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ không cần phải can thiệp gì nữa.
Tôi đi theo hướng mà mái tóc xinh đẹp của Yserra-sama đang để lộ ra trong khi che giấu sự hiện diện của bản thân. Chà, quả là một ý kiến tài tình. Tôi có thể nói rằng điều này khá kỳ lạ, nhưng tôi là một người khá đơn thuần và có rất ít bạn bè. Nếu tôi cứ đi như bình thường sẽ chẳng có ai chú ý đến tôi cả.
Và đúng như dự đoán, hoàng tử Agustin xuất hiện phía bên kia hành lang.
« Hoàng tử đến rồi này. »
Alondra thì thầm với vẻ mặt vô cùng tinh nghịch. Tôi cảm thấy lo lắng và im lặng quan sát xem hai người đang đi đến đâu.
Vì vậy khi Yserra-sama đi ngang qua Hoàng Tử và cô ấy cố tình đánh rơi chiếc khăn tay ra sau lưng, tôi đã bị ngạc nhiên đến mức không thể cử động nổi.
Huh ?
Cái gì kia ?
Chờ chút, Yserra-sama cố tình làm như thế đúng không… ?
« Này, này… »
Alondra đứng ngay cạnh tôi cũng không biết diễn tả những gì vừa diễn ra. Ngay trước mắt chúng tôi. Hoàng từ Agustin nhặt chiếc khăn tay lên và đưa nó cho Yserra-sama.
Vào khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận được tôi đang nghe thấy tiếng chuông của nhà thờ ngân vang trong đầu mình.
Có lẽ sự khác biệt duy nhất giữa tôi ở kiếp trước và bây giờ chính là khoảng cách giữa tôi và hai người họ.Trong một khung cảnh y hệt như kiếp trước, Hoàng tử Agustin mở to mắt ra trong sự ngạc nhiên và Yserra-sama cũng có biểu cảm tương tự.
Không, cô ấy cố tình đánh rơi nó, đúng không ?
« Yêu từ cái nhìn đầu tiên… »
Tôi huých vai Alondra, người đang lẩm bẩm, để cô ấy phải im lặng. Chúng tôi đi ngang qua đôi tình nhân vừa mới gặp gỡ nhau, giả vờ như chẳng hề có gì xảy ra.
Chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà của trường học mà không nói một lời nào cho tới khi đi vào khu vực sân trong. Khi chúng tôi đi đến nơi, cả hai đứa đều ngã gục xuống chiếc ghế dài, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút ra khỏi cơ thể.
« Này Alondra, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy ? »
« Chờ mình một chút, mình cũng đang suy ngẫm về nó đây. »
Alondra, người mà đã im lặng một lúc lâu, nhìn thẳng vào mặt tôi và tuyên bố một cách rõng rạc :
« Liệu có khi nào cuộc gặp gỡ ban đầu này đều được Yserra-sama dàn dựng nên ? »
« Đ-đúng thực sự là như thế phải không? »
Cả hai chúng tôi đều bị sốc trước sự đồng tình từ ý kiến của đối phương, tôi không khỏi ngước nhìn lên trời xanh.
Tôi cũng không muốn biết. Điều đó cũng chẳng có gì khác biệt so với trước nữa, nhưng tôi không muốn biết rằng Yserra-sama lại là một cô gái tính toán và âm hiểm đến như thế.
« Có vẻ như cô ấy khá tham vọng. Rốt cuộc, lần đầu tiên cô ấy đã theo đuổi được chàng Hoàng Thái Tử đã có hôn ước. Cô ấy chắc hẳn phải có bộ óc phi thường mới có thể thực hiện được kế hoạch đó.
« C-chuyện đó… ! Không phải ngẫu nhiên mà cô ấy tình cờ yêu Hoàng Thái Tử đúng không ?! »
« Tớ đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng anh ta quá dễ mềm lòng. Cô ấy chính là tình địch của cậu, cho dù cô ấy có là kẻ thù cũ của cậu, thì cậu cũng nên hạ gục cô ấy nhiều hơn nữa. »
Alondra nói như vậy, trông vô cùng bực mình. Đúng là tôi đã bị cướp đi vị hôn phu hợp pháp của mình, nên có lẽ đúng ra tôi phải tức giận hơn về những gì đang diễn ra hiện tại.
« Chà, không phải là mình không cảm thấy đang tức giận hay gì đâu … »
Dù sao đi nữa, một khi cú sốc qua đi, tôi chỉ có thể nghĩ điều này tuyệt vời đến mức nào. Ý tôi là, tôi không thể nào có thể trở thành một cô gái thông minh và có mưu lược như cô ấy. Nếu tôi cứ liên tục công kích cô ấy, Hoàng Tử ghét tôi là phải.
« Hmm. Chà, có lẽ là đó chỉ là chuyện quá khứ đối với cậu mà thôi. »
Những lời mà cô ấy nói ra, hòa cùng với nụ cười gượng gạo, đọng lại sâu trong trái tim tôi.
…. Tôi hiểu rồi, tôi đoán là tôi đã xử lý mối quan hệ yêu đương của mình tốt hết mức có thể khi ở kiếp trước so với những gì mà tôi đang nghĩ.
Hay đó thực sự là tình yêu ?
Tôi thích cái cách mà hoàng tử Agustin cư xử một cách vô cùng điềm tĩnh và tự tin.
Tôi kính trọng nỗ lực của anh ấy trong việc cố gắng trở thành một vị hoàng đế.
Có thể khẳng định được bản thân một cách đầy tự tin trước bất kỳ ai là điều mà tôi nghĩ là vô cùng tuyệt vời và là biểu hiện của sự tự tin đối với tôi khi được trở thành một thành viên của hoàng tộc.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy giống như tôi đang khao khát một điều gì đó ngoài tầm với của mình hơn mà một tình yêu mê đắm đến điên cuồng. Mặc dù tôi đã nói rằng tôi vô cùng muốn nó, nhưng đâu đó trên con đường mà tôi đã lựa chọn bước đi, tôi vẫn luôn thuyết phục mình rằng mình sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu ấy.
« Ấy vậy mà… »
Lúc đó tôi đang chìm trong suy nghĩ của chính mình mà không nhận thấy rằng Alondra đang lẩm bẩm điều gì đó ngay cạnh tôi.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học tiếp theo đã vang lên, âm thanh lạnh lẽo ấy vang vọng khắp khu vực hành lang. Cả hai đứa đều đã cảm thấy sảng khoái hơn, tôi giục Alondra đứng dậy và hai đứa cùng nhau đi về phía phòng học.
Chap 11: Cuối c