Chương 8: Cùng với Cha Mẹ và Người bạn thân nhất của tôi.
Trans+edit: Midzuki
Sau sự việc bất ngờ xảy ra với Camilo, tôi quay trở lại ký túc xá và nhìn thấy vú nuôi ký túc, Barbara-san, đang ló đầu ra khỏi cửa sổ của phòng quản lý.
Là người mẹ của tất cả mọi người, Barbara-san nhớ tên và khuôn mặt của tất cả các học sinh nữ trong ký túc một cách đáng ngạc nhiên. Vì vậy, cô ấy thản nhiên chào hỏi ngay cả với những học sinh tầm thường giống như tôi vậy.
“Oh, Leticia-chan! Hầu tước Benito-sama vừa mới liên lạc với con đấy!”
“…Đúng như mình dự đoán”
Barbara-san, cùng với chiếc bụng tròn trĩnh của cô ấy được bao bọc lại bởi chiếc tạp dề, nghiêng đầu bối rối trước vẻ mặt bực tức của tôi.
“Có chuyện gì thế con? Hầu Tước-sama, cha con đang có tâm trạng rất tốt mà.”
“Không, không có gì đâu ạ…. Con cảm ơn mẹ, Barbara,san.”
Cha tôi nói rằng ông ấy sẽ đợi tôi một lúc, vì vậy tôi miễn cưỡng đi về phía căn phòng giao tiếp nơi mà quả cầu pha lê được lắp đặt.
Khi tôi bước vào phòng và nói chuyện với quả cầu pha lê, một giọng nói tràn ngập niềm vui ngay lập tức vọng lại.
[Letty!Đã lâu không gặp con!]
“….Vâng. Đã lâu không gặp, Otoo-sama”
[Đêm qua, ta nhận được cuộc gọi từ con trai cả của công tước Cervantes! Đó là về lễ đính hôn,chúng ta có nên tiếp tục thương lượng về chuyện này không?]
Không hề có bất cứ lời mở đầu nào, có vẻ như bố tôi đang vui mừng không lời nào kể siết.
Khi Camilo liên lạc với bố mẹ tôi, từ “ đính hôn” vẫn chưa được đề cập, nhưng sau cuộc thảo luận trước đó, chúng tôi đã đi đến quyết định thống nhất giữa hai bên.
Kìm nén sự thôi thúc muốn nói ra nhiều điều khác nữa, tôi gật đầu hướng về phía quả cầu pha lê.
“Vâng, xin hãy lo vấn đề đó giúp cho con, Otoo-sama”
[Được chứ, đương nhiên rồi! Dù sao thì, mặc dù trước đó con có nói rằng con không có ý định kết hôn, huh… Được rồi, hãy để mọi thứ cho bố!]
Ugh, cái niềm hạnh phúc này… thực sự rất xấu hổ quá đi…!
Tôi chắc chắn rằng họ đang nghĩ rằng thật tuyệt vời làm sao khi đứa con gái bướng bỉnh của họ cuối cùng cũng thức tỉnh trong chuyện tình ái. SỰ hối hận và xấu hổ vì không thể thực hiện được ý định ban đầu giờ đây đang đè nặng lên vai tôi.
Không thể chịu được được điều đó, tôi khom lưng của mình lại, và sau đó tôi nghe thấy một giọng nói the thé phát ra từ quả cầu pha lê.
[Đính hôn với con trai cả của công tước Cervantes?! Tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn?!]
“N-Ngay cả Okaa-sama cũng….!”
Ugh, uuuugh! Chuyện này thật sự xấu hổ quá đi!
Tôi đã 16 tuổi và bố mẹ tôi đang tổ chức lễ đính hôn bằng toàn bộ nguồn lực của họ. Thật đau đớn khi điều đó nhắc nhở tôi rằng họ đã lo lắng cho tôi đến mức nào, và điều đó càng đau đớn hơn khi bị trêu chọc bởi họ với nụ cười rạng rỡ trên những gương mặt ấy. Làm ơn mọi người dừng lại đi ạ!
[Đừng lo, Letty. Chúng ta không thực sự biết điều gì đã khiến cho con sợ hãi trong suốt thời gian qua, nhưng dựa trên ấn tượng mà thằng bé đó cho chúng ta thấy thông qua cuộc nói chuyện vào ngày hôm qua, bố nghĩ Camilo-sama thực sự là một người rất chân thành.]
“…Mẹ thực sự nghĩ như vậy?”
[Đúng. Khi mà thằng nhóc đó biết tin rằng con đã từ chối lời đề nghị đính hôn với hoàng tử Agustin và thỏa mãn với điều đó, thằng nhóc đó nói rằng đây là lần đầu tiên nó nghe được điều này. Thằng bé đó còn liên tục hỏi liệu có phải thực sự con tự mình đưa ra quyết định hay không. Thằng bé đó thực sự rất chân thành đấy.]
Okaa-sama dường như đang nhớ lại cuộc nói chuyện trước đó và giọng điệu của mẹ càng trở nên sống động hơn.
Camilo không chỉ chặn đứng đường thoát của tôi mà không hề có bất kỳ cuộc thảo luận nào. Anh ấy đang cố gắng thấu hiểu cảm xúc của tôi.
Tôi nên làm gì bây giờ? Nghe được điều đó khiến tôi cảm thấy… hạnh phúc, có lẽ vậy.
[Bên cạnh đó, con là người lớn lên được bao bọc trong sự yêu thương rất nhiều của chúng ta. Vì vậy, con cũng có thể xây dựng được một ngôi nhà ấm áp tràn ngập tình yêu thương nữa đó.]
Thấy không? Tôi nghe thấy bố tôi đang đưa ra một sự đồng ý bằng việc đáp lại lời mà mẹ tôi vừa nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng.
Cảm nhận được một tình yêu không thể chỉ chứa đựng trong mỗi cuộc hội thoại trao đổi đó, tôi suýt chút nữa là bật khóc rồi.
Otoo-sama, Okaa-sama. Trong cuộc đời đầu tiên của con, con đã làm một số chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Bởi vì điều đó, hai người bọn họ mới bị bắt giữ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ bởi vì tôi đã bị tử hình ngay lập tức, nhưng tôi chắc chắn đó cũng chẳng phải điều tốt lành gì.
Lần này tôi không thể để hai người họ phải chịu đựng việc đó thêm một lần nữa. Và cả em trai nhỏ của tôi nữa. Do đó, tôi quyết định không kết hôn cho đến hết cuộc đời còn lại của mình để không phải vướng vào bất cứ rắc rối nào.
Mặc dù tôi đã chẳng làm được việc gì ngoài những hành vi ích kỷ, họ vẫn luôn vui vẻ như vậy. Bố tôi và mẹ tôi cứ thể mà mỉm cười hạnh phúc với nó mà không hề vạch trần chuyện đó.
Sau khi ăn tối xong ở ký túc xá, tôi đến thăm phòng của một trong số ít những người bạn của tôi.
Alondra Bellis, một người bạn cùng lớp của tôi, là cháu gái của bá bước Bellis, một chuyện gia nổi tiếng thế giới về nghiên cứu phép thuật.
Cô ấy cũng đang mải mê nghiên cứu ma thuật của riêng mình và đã biến đổi hoàn toàn căn phòng ký túc xá của cô ấy trở thành một phòng thí nghiệm. Vì cô ấy hiếm khi ra khỏi phòng trừ giờ học nên tôi phải thường xuyên đến gặp cô ấy nếu muốn tâm sự.
“Hmmmm, ra là cậu sẽ đính hôn với Camilo Cervantes. Chúc mừng cậu nhé, tớ nghĩ đó là chuyện tốt.”
“C-cảm ơn cậu…”
Alondra nhìn ống nghiệm của mình từ dưới lên và nheo mắt lại, khiến cho mái tóc hồng nhạt được buộc lỏng lẻo của cô ấy khẽ đung đưa.
Mặc dù cô ấy không quan tâm đến ngoại hình của mình, mặc một chiếc váy đen đã sờn cũ và quầng thâm dưới đôi mắt xanh nhạt kia, tôi biết rằng cô ấy sở hữu một khuôn mặt cực kỳ thanh tú.
Mặc dù tính cách của cô ấy khá lập dị, nhưng cô ấy thực sự là một cô gái cực kỳ tốt bụng.
“Nhưng cậu luôn luôn khoe khoang về việc cậu không có ý định kết hôn, và bây giờ cậu đột nhiên trở thành ứng cử viên triển vọng nhất cho việc kết hôn. Không phải đó là một câu chuyện khá kỳ lạ sao?”
Alondra nói theo cách tư duy thông thường của một nhà nghiên cứu khó tính. Có vẻ như cô ấy đã luôn quanh quẩn trong phòng thí nghiệm của ông mình, tiến sĩ Bellis từ khi còn nhỏ.
“Tôi tự hỏi liệu có bất kỳ mối liên kết nào giữa việc hai người đang sống cuộc đời thứ hai của mình và tất cả mọi sự kiện này đều có liên quan đến thời gian hay không.”
Sự thật là tôi đã nói với Alondra mọi thứ về việc tôi đã được quay ngược lại thời gian.
Trong cuộc sống đầu tiên của mình, tôi không hề có mối quan hệ nào với cháu gái của tiến sĩ Bellis. Chúng tôi trở thành bạn bè vào năm đầu tiên, thông qua một dự án nhóm về nghiên cứu ma thuật. Cả hai chúng tôi đều thích sống lặng lẽ ở trong góc nên do đó rất hợp tính cách với nhau.
Tôi biết đó là một việc làm cực kỳ ngu ngốc, nhưng vào thời điểm đó, tôi cảm thấy bị choáng ngợp bởi gánh nặng của việc phải giữ bí mật chuyện này cho riêng mình.
Ngay cả khi tôi đã dần dần chuộc lại hết những tội lỗi trong quá khứ của mình, không ai công nhận hay lắng nghe tôi. Tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi những nghi ngờ mơ hồ về bản thân, tự hỏi liệu có phải tôi đã phát điên rồi không.
Alondra lắng nghe câu chuyện mà không hề thay đổi sắc mặt của cô ấy và sau đó tin vào mọi chuyện.
Thật là nhẹ nhõm khi nghe được từ một người bạn thân nhất của mình người nói rằng, “ Điều đó nghe có vẻ là một chủ đề thú vị để nghiên cứu đấy”, với một nụ cười hạnh phúc.
“Đúng vậy, có rất nhiều chuyện liên quan đến kiếp sống đầu tiên của tớ.”
“Được rồi, kể cho tớ nghe về nó đi.”
Tôi lặng lẽ gật đầu và kể cho Alondra nghe về mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, từ việc luyện tập ma pháp với Camilo cho tới cuộc trò chuyện gần đây với bố mẹ tôi.
Alondra bình tĩnh lắng nghe, và cuối cùng khoanh tay thở dài.
“Trước hết thì, nó có ổn không khi mà kể cho tới nghe câu chuyện này?”
“Không sao đâu. Tớ đã xác nhận chuyện này với Camilo rồi.”
Camilo nói rằng có nhiều lý do để không thông báo về việc đính hôn, nhưng tôi vẫn chưa biết lý do chi tiết.
Ty nhiên, bởi vì cô ấy là người bạn duy nhất mà tôi tin tưởng, tôi muốn nói với cậu ấy, vì vậy tôi đã xin phép anh ấy trước khi cả hai đứa rời đi.
Nhân tiện, Camilo nói rằng, “ Anh không phiền chút nào cả, nhưng anh muốn gặp gỡ người bạn đó của em vào lần tới.” Anh ấy muốn gặp gỡ người đã hỗ trợ cho Leticia từ trước cho tới nay.
Tôi cảm thấy như anh ấy đang cực kỳ coi trọng và trân trọng chuyện này. Tại sao Camilo lại tốt bụng như vậy cả ở kiếp trước lẫn kiếp sống hiện tại này?
“Điều đó thật thú vị. Tớ muốn nghe về cuộc đời đầu tiên của Camilo-dono.”
“Ồ, vậy cậu cũng nghĩ như thế à?”
“Đúng. Chúng ta có thể tìm ra được nguyên nhân tại sao thời gian lại bị đảo ngược.”
Alondra luôn luôn bình tĩnh và hiếm khi thay đổi biểu cảm của mình.
Nhưng cô ấy chắc hẳn phải thực sự quan tâm đến chủ đề này, vì vậy bây giờ thậm chí cô ấy còn nở một nụ cười yếu ớt.
Tôi cũng tò mò về nguyên nhân khiến cho thời gian phải đảo ngược.
Tôi đã dần nhớ lại những ký ức kiếp trước của mình từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng không có điều kiện đặc biệt nào để kích hoạt được điều đó cả.
“Nhưng Leticia, cậu không sao chứ? Tình hình đã thay đổi khá nhiều chỉ trong hai ngày.”
Sự quan tâm dành cho người bạn của mình được thể hiện rõ trong đôi đồng tử xanh nhạt điềm tĩnh và thanh thản của Alondra.
Tôi rất vui vì lòng tốt của Alondra đến mức cảm thấy nghẹn ngào, nhưng cuối cùng tôi cũng từ từ gật đầu.
“Tớ không sao. Tớ chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi.”
“…Nếu cậu nói như vậy thì không sao đâu. Nhưng leticia, hãy nhớ rằng cuộc sống này tồn tại là dành cho chính cậu.”
Đây chính là niềm tin của cô ấy. Cuộc sống này chính là dành riêng cho chính mình. Đó chính là lý do tại sao Alondra sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình cho nghiên cứu ma thuật yêu quý của mình, ngay cả khi điều đó không có nghĩa là cô ấy không đặc biệt quan tâm đến việc cứu người.
“Tôi đã cống hiến đủ cho xã hội trong cuộc đời đầu tiên cho bản thân mình rồi. Vì vậy, lần này, mình ổn.”
“Vậy là cô cũng chấp nhận đính ước với Camilo-dono để trả món nợ kiếp trước?”
Đó chính là vấn đề mấu chốt.
Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không có cảm giác đang được chuộc tội. Chẳng lẽ tôi nhận lời đính hôn với Camilo chỉ vì muốn trả ơn cho anh ấy hay sao?
“Không, mình không muốn đối mặt với nó.Mặc dù đó không phải là lý do duy nhất… Mình không nói nói dối rằng đó là những gì mà khi đó mình suy nghĩ như vậy.”
Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng ngay cả tôi cũng không phát giác ra việc cảm xúc thật của mình đang được bộc lộ.
…Mình hiểu rồi. Có lẽ là do tôi không biết gì về Camilo. Đó chính là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi muốn biết.
“Mình hiểu rồi. Vậy thì, đó không phải là một chuyện tốt hay sao?”
“Đúng vậy. Cảm ơn vì đã lo lắng cho mình, Alondra.”
Nụ cười của người bạn thân nhất của tôi thực sự rất tử tế.
Thật may rằng Alondra đã ở đó. Tôi bày tỏ lòng biết ơn bằng cái gật đầu chắc nịch.