Trans: Izual
___________________________
Thời gian thấm thoát trôi qua kể từ ngày xem mắt, gia đình hai bên bận rộn gặp mặt làm lễ đính hôn và chuẩn bị chuyển nhà cho cặp đôi trẻ.
“Đây là nhà mới của tụi mình à.”
“Ừ…”
Từ hôm nay trở đi, bọn tôi sẽ sống cùng nhau trong căn hộ 3LDK.[note51157]
Nói chứ trước giờ tôi chỉ toàn phó mặc cho số phận mà xuôi theo dòng sự kiện, tôi vẫn chưa nhận thức được rằng mình sẽ kết hôn… có lẽ từ giờ mọi thứ mới thực sự bắt đầu.
“Chà, nhà trống trơn luôn nhỉ.”
Yuika nhìn quanh phòng khách mỉm cười.
“Đúng nhỉ.”
Chốc nữa bên dịch vụ vận chuyển mới dọn đồ đến, hiện tại trống là phải.
“À, tụi mình chưa bàn đến chuyện này phòng ngủ nhỉ?”
“Hửm? Ý cậu là sao?”
Tôi nghiêng đầu, chả biết Yuika đang nói gì nữa.
“Ý là, tụi mình sẽ ngủ chung phòng đúng hông?”
“Khặc!?”
Tôi ho sặc sụa khi nghe Yuika nói một cách tỉnh rụi như vậy.
Ừm, có lẽ thế mới giống một cặp『vợ chồng』bình thường nhưng…….
“…Chia phòng ngủ đi. Mỗi người một phòng, chúng ta sẽ dành phòng còn lại cho khách. Bày trí như vậy là hợp nhất.”
“Cùng thức đêm trò chuyện với nhau trong cùng một tấm futon như hồi tụi mình còn nhỏ không phải vui hơn sao?”
“Tớ sẽ xem xét việc đó…”
“Phư phư, tớ mong lắm đó.”
Yuika cười tinh nghịch trước câu trả lời tôi khó khăn nặn ra.
Tôi biết cổ chỉ muốn trêu tôi thôi, nhưng nếu lỡ đồng ý thì không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao…
“Này, Yuika-san.”
“Cơ mà, mình đã thắc mắc chuyện này suốt.”
Yuika đặt tay lên môi tôi ngắt lời.
“Cách cậu gọi mình không phải có chút xa cách sao?”
“Nhưng giờ mà gọi cậu là ‘Yu-kun’ thì kỳ lắm ……”
“Vậy thì gọi tên mình thì sao, chỉ tên thôi nhé.”
…Thực tế gọi cô ấy bằng ‘Yuika-san’ cũng không mấy thoải mái.
Với lại, giữa hai chúng tôi thì cứ gọi thẳng tên cũng chẳng sao.
“Hiểu rồi, vậy thì…Yuika.”
“Ừm, tốt.”
Khi tôi gọi cô ấy bằng cách mà Yuika-sa…Yuika muốn, cô ấy gật đầu hài lòng.
Chính tôi cũng thấy gọi kiểu này tự nhiên hơn.
“Shuu-kun này, vừa nãy cậu định nói gì thế?”
“À, tớ chỉ định nhắc chắc bên vận chuyển sắp đến thôi, nhưng…tớ đã gọi tên cậu rồi, cậu cũng nên gọi tên tớ mới công bằng nhỉ?”
“Hong chịu, gọi cậu như hồi xưa thoải mái hơn.”
“Hơi bị bất công đấy?”
“Từ hồi nhỏ, lúc Shuu-kun không gọi mình là ‘Yu-chan’ thì cậu đã thua rồi.”
“Ra vậy, người chiến thắng đã được định đoạt từ mười năm trước rồi ư…”
Trong lúc tụi tôi mải nói chuyện, tiếng chuông cửa vang lên.
Bọn tôi vội vã chuẩn bị cho không gian sống trong căn nhà mới.
◆◆◆
Khi dọn nhà xong thì trời đã tối.
““Cảm ơn vì bữa ăn””
Sau khi ăn xong món Soba mừng nhà mới, chúng tôi chắp tay lại.
Rồi, giờ là lúc dùng trà sau bữa ăn.
“Để mình pha trà nhé.”
Ngay khi tôi định đi pha trà thì Yuika chợt chủ động làm giúp tôi.
“À ừ. Cảm ơn.”
Cứ như thể tôi và Yuika đều có chung suy nghĩ.
Trước tiên, Yuika đổ nước nóng vào tách thay vì bình trà trong lúc tôi mơ màng quan sát cổ.
Cả hai cùng ngồi chờ hai phút.
Bước hai, bỏ lá trà vào bình, tiếp đó cô ấy từ từ đổ nước nóng trong tách vào bình trà.
Rồi sau đó nhìn vào ấm trà với ánh mắt dịu dàng.
“Gần xong rồi.”
Sau một phút, cô ấy chầm chậm xoay ấm trà và rót vào tách từng chút từng chút một.
Cho đến giọt cuối cùng.
“Đây.”
“Ừm. Cảm ơn.”
Kỳ công thật…bộ đây là lễ tiết hay gì ư…?
Vừa nghĩ tôi vừa đưa tách trà lên miệng.
“Ngon thật.”
Tôi bất giác tròn nhẹ mắt.
Ngoài vị ngọt dịu, tôi có thể cảm nhận được vị đắng chát vừa phải hòa quyện trong nước trà, hơn nữa khi nuốt xuống tôi còn có thể nhận thấy cảm giác mát lạnh lan ra khắp khoang miệng.
“Đây là lá trà mình mang tới đúng không?”
“Đúng”
Nếu vậy thì đây chắc chắn là loại trà rẻ tiền tôi đã mua ở siêu thị.
“Tốn công một chút mà cũng có thể tạo ra khác biệt lớn đến thế ư?”
Như đoán trước được sự kinh ngạc của tôi, Yuika cười khúc khích.
“Chà…Yuika giỏi thật đấy.”
“Chỉ là chuyện biết hay không thôi, chẳng có gì đặc biệt hết á.”
Tôi chẳng biết cô ấy đang khiêm tốn hay nghiêm túc nữa, vả lại tôi cũng lỡ thời điểm đáp lời vì bối rối rồi.
“………………”
Bầu không khí im lặng phủ kín căn phòng
“Ừm…”
Tôi mơ hồ nhìn quanh căn phòng cố tìm chủ đề nói chuyện.
“Có vẻ tụi mình phải mua thêm mấy món như đồ nội thất hay đồ gia dụng nữa nhỉ.”
“Ừm, mai cùng đi mua nhé.”
“Ừ.”
Nhưng rồi cuộc trò chuyện cũng kết thúc tại đó.
“………………”
Bầu không khí im lặng lại ghé thăm căn phòng lần nữa.
“………………”
Chết dở…
“………………”
Ngại chết đi được!?
Hừm……hồi xưa, tôi và Yu-kun hiếm khi không nói gì như lúc này.
Nhưng bọn tôi đã xa nhau tận mười năm trời.
Đương nhiên, tôi biết giờ hai đứa đã không còn như hồi nhỏ.
“Nè Shuu-kun, ngày nghỉ cậu thường làm gì vậy?”
Tuy không biết Yuika đang nghĩ gì, nhưng ít nhất trông cổ khá bình tĩnh.
“Hừm…Chủ yếu là đọc sách?”
“Chà, có vẻ cậu đã tiến hóa thành kiểu hướng nội rồi ha. Hồi xưa cậu luôn dành thời gian chạy nhảy ngoài trời đến mức lấm lem bùn đất để rồi bị mẹ mắng cơ mà.”
“Đều là hậu quả do Yuika rủ mình ra ngoài chơi cả…”
“Nhưng vui mà…đúng hem?”
Yuika mỉm cười nói, có vẻ cô ấy nghĩ tôi cũng nghĩ giống cổ.
“Ừ, dĩ nhiên.”
Tôi gật mạnh đầu đáp lại.
“Nhờ Yuika dẫn đi đây đó nên mình mới có thể đến những nơi mà bản thân mình sẽ không đến. Trải nghiệm những điều mà tự mình không thể trải nghiệm. Nó vui hơn… một mình cô đơn rất nhiều. Thật sự cảm ơn cậu.”
Nghe thấy câu cảm ơn muộn màng của tôi, Yuika mỉm cười.
“Mình cũng vậy. Chơi cùng Shuu-kun rất vui…Cảm ơn cậu.”
Tôi như bị nụ cười của cô ấy hớp hồn.
“Hừm…cơ mà, hồi đó mình bày nhiều trò quậy phá thiệt. Đến mức liều lĩnh vác xe đạp ra xem mình có thể chạy xa đến mức nào cơ mà.”
Hằng giọng che giấu, cô ấy kể lại chuyện hồi còn nhỏ.
“À, lần đó quả là khổ thật nhỉ. Vì không suy xét đến thể lực khi vòng về nên cả hai đứa ai cũng kiệt sức.”
“Thật luôn, mình còn nghĩ mình sẽ không về được nhà cơ, suýt khóc luôn đấy.”
“Ừ ừ. Thật là, nhờ Shuu-kun nên mình mới kẹt trong thế khó vậy đấy.”
“Đúng là mình là người đề xuất, nhưng vì Yuika cứ cứng đầu không chịu về mà cứ nói mình vẫn có thể đi tiếp nên mới…”
“Nhưng Shuu-kun cũng có chịu dừng đâu?”
“Ngay cả khi cậu nói vậy……”
Và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi sôi nổi hẳn lên…
◆◆◆
“Để mình nhắc lại chuyện mình ăn quýt nhé”
“À há, cái lần nhìn nhầm quýt thành cục đá đẹp đẹp ấy à.”
[Cậu ăn cục đá đó thật ư!?]
“Khi mình hét lên Shuu-kun trông kinh ngạc đến lặng người luôn.”
“Haha, tại vì từ góc nhìn của mình trông nó đâu có rõ.”
“Phư phư, ra là vậy à.”
“Đúng rồi, nhắc đến đá…”
Trước khi nhận ra chúng tôi đã nói chuyện với nhau không ngừng, cứ như bầu không khí ngượng ngùng vừa nãy chưa từng tồn tại.
Như để bù lại cho những năm tháng chúng tôi xa cách.