Trans: HK
______________________
Trái ngược với Yuika – hay ngày xưa là “Yu-kun” – vẫn đang có vẻ bình tĩnh, sự bối rối của tôi lại chẳng thể lắng xuống.
“Cơ mà sau ngần ấy năm xa cách, Shuu-kun đã trưởng thành hơn nhiều rồi ha.”
“Nói gì mà như ông già họ hàng nào đó thế?”
Tôi vặn lại theo phản xạ trước lời cảm thán của Yuika-san.
“Nhưng điều đó rất tuyệt mà.”
“Cảm ơn…”
Cậu mà nói thế với vẻ mặt không chút xấu hổ như vậy thì ngược lại tớ mới là người cảm thấy ngượng đây nè.
Và trong lúc suy ra được “chân lý” đó, sự bối rối trong tôi cuối cùng cũng biến mất.
“Chính cậu cũng… làm tớ bất ngờ mà, thật đó.”
Có chút xấu hổ khi tôi phải thừa nhận điều này.
“Cậu thật sự đã… trở nên rất xinh đẹp.”
“Hì hì, cảm ơn nha.”
Những lời đó của tôi là thật lòng, nhưng phản ứng của cậu ấy lại hời hợt như thể nó chỉ là một lời khen xã giao.
Mà, hẳn là cậu ấy cũng quen với những câu từ như thế rồi.
“Mà không biết tớ của hiện tại có bị nhầm là con trai nữa không ta?”
“… Cậu vẫn còn giận đó à?”
Yuika cười tinh nghịch, nhưng cảm giác khó xử cứ thế dần dần phát sinh.
“Lại chả. Hồi đó Shuu-kun hoàn toàn đối xử với tớ như con trai ấy.”
Nụ cười có chút trêu chọc kia quả thật mang theo một nét gì đó rất “Yu-kun”, một cậu bé… à không, một cô bé nghịch ngợm.
“Tớ… xin lỗi.”
“Fufu, không cần phải trông áy náy thế đâu.”
Yuika-san cười khúc khích khi thấy tôi gãi má xin lỗi.
“Hồi đó bị hiểu lầm như thế âu cũng là điều hiển nhiên thôi… vì tớ đã cố ý cư xử như một thằng con trai mà.”
“Vậy à?”
Nếu thế thì lại khiến tôi tò mò về lý do cô ấy làm thế… nhưng tôi không chắc là có nên hỏi về việc đó hay không…
“Từ hồi nhỏ xíu ấy, tớ đã luôn được người lớn dặn là một thục nữ ta phải cư xử sao cho phải phép và duyên dáng… nhất là từ người bà nghiêm khắc của tớ.”
Trong khi tôi còn đang cân nhắc thì cô ấy đã nói.
“Ra vậy… Thế nên cậu mới ngập ngừng lúc nói tên cậu ra hồi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên à?”
“Ừm. Thì “Yuika” chắc chắn là tên con gái rồi, đúng không? Và tớ cũng không thích cái tên rõ nữ tính như thế cho lắm… nhưng Shuu-kun đã hiểu cho tớ nên tớ đã rất vui.”
Đôi mắt Yuika-san nheo lại đầy hoài niệm, tuy vẫn có vài điểm trùng khớp với “Yu-kun”… nhưng hiện tại cậu ấy là một cô gái vô vùng nữ tính, và điều đó khiến tôi hơi bối rối.
“Nhân tiện thì.”
“Huh…!?”
Trong khi tôi đang nghĩ miên man, Yuika-san đột ngột chồm người về trước khiến tôi ngã ngửa ra sau một chút theo phản xạ.
“Nè, Shuu-kun.”
Nụ cười hiện tại của Yuika-san làm tôi nhớ đến gương mặt của “Yu-kun” khi nghĩ ra một trò chơi khăm nào đó.
“Tớ có một đề nghị.”
Như dự đoán, Yuika-san áp lòng bàn tay vào ngực mình trong khi nói.
“Với tớ, thì được chứ?”
Tuy chỉ là một câu ngắn, nhưng ý nghĩa là hết sức rõ ràng.
“Tớ đoán tớ giống Shuu-kun, về chuyện khá là kén chọn đối tượng kết hôn á.”
“…Cậu không có bạn trai à?”
“Nếu có thì sao tớ lại xuất hiện ở đây được hử?”
“Cũng đúng…”
Ngoài ra, gia tộc Karasuma cũng là một gia tộc danh giá lâu đời.
Tôi không nghĩ có nhiều người đủ mức “môn đăng hộ đối” được với cậu ấy.
“Vì thế nên tớ nghĩ nếu chồng mình là Shuu-kun thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.[note51062]
“Quyết định một cách nhẹ tênh như vậy có ổn không đó…?”
“Nhưng nếu sống mà cứ suy nghĩ quá nhiều thì chẳng phải cũng sẽ rất nặng đầu sao?”
“Chắc vậy…”
Tôi ậm ừ trong khi vẫn mơ hồ suy nghĩ về đề nghị của cậu ấy.
Thật ra thì… lựa chọn đó cũng khá “thích hợp” với tôi.
Nó giống như tia sáng le lói duy nhất trong một không gian hoàn toàn bị bóng đen bao phủ vậy.
Dù đã xa nhau 10 năm, nhưng Yuika-san… “Yu-kun” là người cùng thế hệ duy nhất mà tôi có thể mở lòng.
Từ lúc này trở đi, đây không còn là sự lựa chọn “cưới hoặc không” với người mà tôi chỉ vừa gặp mặt lần đầu nữa…
Đó là điều sẽ khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn… có lẽ vậy.
“Fu fuu.”
Ý thức đã chìm sâu vào suy nghĩ của tôi chợt thức tỉnh bởi tiếng cười từ Yuika-san.
“Cậu vẫn còn giữ thói quen nắm tai của mình khi nghĩ về điều gì đó ha.”
“Hả…? A, à…”
Cho tới khi được chỉ ra, tôi mới nhận thấy đã vô thức chạm vào dái tai của mình.
Mà nói đến thì, ngày xưa, cũng chính Yu-kun là người đầu tiên chỉ ra thói quen đó của tôi thì phải?
“Cậu đã nghĩ xong rồi?”
“… Ừ-ừm.”
Thật ra thì cũng mới xong tức thời thôi.
“Vậy thì k-…”
“Chờ một chút!”
Tôi ngắt lời Yuika-san.
Bằng cách nào đó mà tôi có thể đoán được những lời tiếp theo sẽ là “kết hôn với tớ nhé?”.
“… Là tớ cũng không được sao?”
Yuika-san gượng cười.
Đâu phải vậy đâu.
“KHÔNG PHẢI.”
Thú thật thì… tôi cũng cổ hủ một cách đáng ngạc nhiên đấy.
“Chỉ là tớ muốn mình là người nói ra những từ đó thôi.”
“Sao cơ…?”
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại phải xoắn xuýt bởi điều này.
“Yuika-san.”
Chính tôi cũng nhận thức được rằng nét mặt mình đang rất cứng do căng thẳng.
“Xin hãy–”
Tôi đưa tay về phía Yuika-san.
“–kết hôn với tớ!”
Tôi dõng dạc nói trong khi cúi đầu.
“…!”
Tôi cảm nhận được rằng cô ấy đang nín thở.
Với diễn biến cho đến giờ và tình hình hiện tại thì tôi không nghĩ mình sẽ bị từ chối.
Nhưng vì là lần tỏ tình đầu tiên trong đời… bị bỏ qua luôn rồi, lần đầu “cầu hôn” khiến tim tôi đập liên hồi như chơi trống.
Sự im lặng sau đó chỉ kéo dài vài giây, nhưng với tôi thì nó không khác gì vô tận.
Nhưng sự vô tận ấy đã bị phá vỡ bởi âm thanh phát ra từ đối diện.
“Vâng!”
Lớn tiếng trả lời, Yuika-san nắm lấy bàn tay tôi.
*
“Vậy thì, tạm biệt Shuu-kun.”
“Ừm, gặp lại sau.”
Khi tôi vẫy tay, Shuu-kun cũng vẫy tay đáp lại.
Sau khi chấp nhận lời cầu hôn của Shuu-kun, tôi đã thông báo cho mẹ mình và ông của cậu ấy quay trở lại.
Chúng tôi bàn bạc ngắn gọn về dự tính và lịch trình trong tương lai, rồi mọi người quyết định kết thúc buổi xem mắt.
Sau khi tiễn Shuu-kun lên xe cùng với ông cậu ấy, tôi cũng bước lên xe đưa đón của mình.
“… He he.”
Khoảnh khắc vừa ngồi xuống băng ghế sau, nụ cười mà tôi đã vất vả kìm nén nãy giờ bất giác bật ra.
Ừ, thật luôn đó.
Tôi đã phải nín nhịn cả một thời gian dài để nụ cười toe toét này không bị lộ ra.
Quả đúng như kế hoạch… không, còn hơn thế nữa.
“He he he…”
Gò má tôi không tự chủ được mà trở nên lỏng lẽo.
Dù sao thì tôi cũng có thể thoải mái mà xõa được rồi mà đúng không?”
“He he...he he he he he he…!”Shuu-kun đã…!
Shuu-kun đã nói rằng… “Xin hãy kết hôn với tớ” kìaaaa~ …!”
Tâm trạng của tôi đang vui đến mức nổ máy đo luôn đó!!!
Hôm nay đúng là một ngày thú vị, theo nhiều nghĩa mà!
Lúc cậu ấy ngắt lời tôi, tôi cứ nghĩ mình đã bị từ chối rồi cơ…!
Thật may quá…!
Ngay sau đó thì cậu ấy lại cầu hôn tôi, thế là tâm trạng tôi đang từ địa ngục bay trở lại thiên đàng ngay tức khắc luôn!
Đó có lẽ là khoảnh khắc tôi phải kìm chế kinh khủng nhất từ khi sinh ra đến giờ để không hét lên ngay tại chỗ ấy chứ!
Chưa kể, cậu ấy còn khen tôi “xinh đẹp” nữa!
Lúc ấy tôi cũng đã phải dồn sức 3 bò 9 trâu mới có thể không nhếch miệng cười được đó…!
Mẹ tôi đang ngồi kế bên thì chết lặng nhìn đứa con gái của bà trong khi nói.
“Kể từ ngày chia tay cậu ấy, mẹ đã không còn nghe con nói “Con nhất định sẽ cưới Shuu-kun” nữa rồi… Vậy mà con đã dàn xếp đủ đường để có thể xuất hiện trong buổi xem mắt với cậu ấy ha?”
“Mẹ à, bằng mọi giá không được để Shuu-kun biết điều đó đâu đấy. Con mà bị cậu ấy nghĩ là một đứa con gái mưu mô thì rắc rối lắm.”
“Mẹ cũng không định nói với cậu ta đâu, nhưng mẹ đang thắc mắc sao con gái mẹ lại lớn lên thành một đứa xảo quyệt như thế này đây?”
Khi còn nhỏ, không biết từ lúc nào mà tôi đã dành tình yêu cho Shuu-kun trước cả khi bản thân nhận ra
Thậm chí sau 10 năm, tình cảm đó cũng hoàn toàn không phai nhạt.
Ngược lại, khi chúng tôi gặp lại nhau như hôm nay, tôi cảm nhận rõ ràng rằng tình yêu ấy còn bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết cơ.
Nhưng nếu tôi bộc lộ nó ra… có lẽ tôi sẽ bị cuốn theo luôn mất.
Với Shuu-kun, cho đến giờ thì tôi vẫn chỉ là “bạn thân” thôi… Hiện tại thì vẫn chưa được.
Hãy tiếp tục cư xử thật ngầu trước mặt Shuu-kun nào, thật ngầu vào!
_____
Trans: Gái này có mùi yan……