Nửa thân tinh huyết, một đời phiêu linh, rốt cuộc đổi lấy vẻn vẹn một câu …
“Ngươi là ai?”
Hắn, quay lại nhìn nàng, trên môi nở một nụ cười.
Nụ cười nhàn nhạt như vui mừng, lại như tịch mịch.
“Ta… là người cô không quen biết.”
Kỳ thực, nàng không quên hắn.
Kỳ thực, nàng biết hắn ngỡ nàng đã uống “Thốn tẫn duyên hoa” mà quên đi tất thảy.
Kỳ thực, nàng biết đêm qua hắn một mình giết hết bao nhiêu sát thủ, chỉ muốn cho nàng một đêm tân hôn bình yên bên người khác.
Nhưng, nàng vẫn hỏi một câu kia, không chỉ vì muốn gạt hắn, mà còn vì để nhìn hắn đau lòng, đau đến tận cùng trong một nụ cười nhẹ đến như không.
Ai bảo lúc xưa, khi nàng một lòng ở hắn, mắt hắn lại chỉ dung được thiếu nữ thiện lương chẳng phải nàng.
Ai bảo lúc xưa, lúc nàng chỉ mong làm tân nương của hắn, đổi lấy là một phong hưu thư cùng miễn cưỡng vô tình?
Để bây giờ, khi hồng trần tàn tạ, khi nàng chẳng còn là nàng lúc trước, hắn lại vì nàng mà ôn nhu, mà sủng ái, mà chẳng màng tính mệnh.
Vì nàng, mà cơ hồ rơi lệ, dẫu đời hắn tuyệt sẽ không để nước mắt tràn mi…
Trên đời này, tình cảm khó có được nhất, là hai loại.
Một loại, một nam nhân suốt đời chỉ quen chảy lệ lại vì ngươi chảy máu.
Loại thứ hai, là nam nhân vĩnh viễn chỉ biết đổ máu lại có ngày…vì ngươi đổ lệ.
Cả cuộc đời duy hai lần hắn như muốn khóc, đều chẳng phải bởi vì nàng?
chương 11: tần vương tửu (4)