Độ dài: 104 chương + 9 ngoại truyện
Convert: ngocquynh520
Editors: Ngọc Hân, Tuladen, Thanh Thanh Mạn, Tuyết Nguyệt Lam, Heisall.
Thể loại: Sủng văn, một với một, tinh thần và thể xác nam nữ chính đều sạch.
Mẹ vừa chết, cô còn chưa vơi buồn thì ba dẫn một người phụ nữ - bạn thân của mẹ lúc trước về nhà nói: "Đây là mẹ mới của con". "Khuyến mãi" đi kèm là hai đứa nhóc lần lượt là mười một và mười hai tuổi làm em gái em trai.
Tham lam cơ nghệ mà mẹ cô gầy dưng bao năm qua, người "mẹ" mới này thế mà lại muốn cô phải chết.
Khi cô tìm được đường sống trong chỗ chết về nhà, nhưng lại nhìn thấy chồng chưa cưới và em gái còn vài ngày nữa thì kết hôn đang lăn lộn trên giường.
“Mạch Mạch, việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, chúng ta không thể đắc tội vớinhà họ Mộ. Bây giờ xảy ra chuyện này ba cũng rất khổ sở, nhưng em gái con đã mang thai, nên không thể gả vào nhà họ Mộ được, con thế chỗ em gái con gả vào nhà đó.”
Bây giờ là thời đại nào rồi, chế độ phong kiến quân chủ sao? Còn có vụ lấy chồng thay như vừa nói?
Mẹ kế cũng khuyên bảo, “Nhà họ Mộ có tiền có thế, có tiếng là nhà giàu sang quyền quý bạc tỉ, gần như là độc quyền trong giới giải trí, có bao nhiêu phụ nữ sứt đầu mẻ trán cũng muốn gả vào đó, nhà chồng tốt như vậy không dễ tìm đâu.”
Ai chẳng biết đại thiếu gia nhà họ Mộ là người ngốc nghếch.
“Đã tốt như vậy, lại là chồng chưa cưới của em gái, tôi sẽ không tranh giành cướp đoạt, nên cứ gả em gái đi thì hơn. Bà yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện trước khi cưới em gái làm người đàn bà hư hỏng cùng với chồng chưa cưới của chị gái, dù sao đối phương cũng là người ngốc, sẽ không để ý đứa con hoang trong bụng em gái!”
Sắc mặt mẹ kế lúc đỏ lúc trắng, em gái cũng trắng xanh lẫn lộn, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Nhưng chồng chưa cưới thấy chướng mắt, quát cô: “Giang Dĩ Mạch, cô đừng làm khó dễ Kỳ Kỳ, đều là tôi chủ động, từ trước tới nay tôi không hề yêu cô, tôi vẫn luôn yêu Kỳ Kỳ, là tôi có lỗi với cô, có gì cô cứ nhằm vào tôi, đừng tổn thương Kỳ Kỳ.”
Trong thoáng chốc viền mắt Giang Dĩ Mạch đỏ au, “Được, tôi gả.”
***
Người đàn ông nào đó mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp nói: “Mạch Mạch, mẹ anh nói muốn anh với em sinh một em bé mập mạp.”
Người phụ nữ nào đó dụ dỗ: “Ngoan, anh còn nhỏ, không thể sinh em bé, chờ anh trưởng thành mới có thể sinh được.”
Vẻ mặt người đàn ông nào đó hồn nhiên: “Anh không nhỏ, đã rất lớn, thật sự đó, nếu không tin em thử xem….” Nói xong nhào tới.
“Mộ Thiên Thần, anh làm gì… Anh tên khốn kiếp này, lưu manh, không phải nói anh là người ngốc nghếch à…. Ưm….”
***
“Giang Dĩ Mạch, cô cái đồ hồ ly tinh này, Mộ Thiên Thần là chồng sắp cưới của tôi, cô đừng không biết xấu hổ mà cướp đoạt chồng chưa cưới của em gái mình.”
“Có bản lĩnh cô tới cướp đi, xem cô đứa con hoang của ba tôi và tiểu tam thể hiện, tiện thể tôi cũng nhắc nhở cô một chút, bây giờ tôi đang mang thai, anh ta cũng đã cấm dục lâu lắm rồi, đang rất đói khát, cô có thủ đoạn như vậy, nhất định là có cách!” Người phụ nữ vuốt cái gối nhét vào làm bụng giả lười biếng nói, “Tôi cũng không phải là loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, nếu cô thành công, tôi nhất định sẽ ly hôn với Mộ Thiên Thần, nhường vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ lại cho cô.”
Người đàn ông đứng trong bóng tối mặt mày xanh mét, dám xúi giục phụ nữ khác cướp chồng mình, xem tối nay anh trừng trị cô ra sao!
***
Đây là câu chuyện kể về sói xám lớn phúc hắc dụ dỗ tiểu bạch thỏ đáng yêu, vừa sủng vừa yêu, vừa yêu vừa sủng sinh được một tiểu sói phúc hắc và tiểu bạch thỏ nhỏ bé đáng yêu.
***
[Đoạn người lớn]
Người đàn ông nào đó đuổi theo người phụ nữ kiêu căng chạy trong phòng, “Bà xã, em đừng chạy, mẹ anh nói muốn anh với em sinh một em bé mập mạp….”
Trong lòng người phụ nữ nào đó gào thét, “Ai muốn sinh đứa nhỏ với kẻ ngốc như anh chứ!” Rồi chạy ra khỏi phòng vọt vào phòng bếp, liều mạng sờ cá chết, làm người đầy mùi tanh, xem anh còn dám chạm vào bản tiểu thư nữa không!
Ra khỏi phòng bếp, người đàn ông nào đó nhào tới, “Bà xã, em thơm quá…. Khụ….”
Người phụ nữ nào đó đang đắc ý, quản gia đã vội chạy ra, “Thiếu phu nhân, phòng bếp nóicô vừa đi vào đùa với cá chết, ở đây có xà bông còn có cả chất thơm khử mùi tanh của cá, đảm bảo không để lại chút mùi tanh hôi nào của cá, yên tâm sử dụng.”
Người phụ nữ nào đó tức giận đến mức trừng mắt liếc quản gia, quản gia mồ hôi lạnh đầy đầu, giả vờ như không phát hiện.
Người đàn ông nào đó kéo tay người phụ nữ đi, thuận tay lấy xà bông và chất thơm, “Bà xã, ông xã cam đoan em rất thơm!”
“Buông tay….”
Vẻ mặt đôi vợ chồng già nhà họ Mộ đang tiếp khách trong phòng hơi xấu hổ, lão phu nhân cười gượng hai tiếng, “Bây giờ bọn trẻ cũng thật là, ban ngày ban mặt, cũng không biết kiềm chế!”
[Đoạn trẻ con]
Em bé: “Mẹ, đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ.”
Người đàn ông nào đó túm phía sau cổ áo tiểu gia hỏa, “Ngủ trong phòng của mình đi, đừng quấy rầy ba mẹ con làm việc quan trọng.”
Thoáng chốc trong mắt to của bé đầy nước, lã chã sắp khóc: “Mẹ, ba bắt nạt con!”
Người phụ nữ nào đó nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt rét lạnh: “Khụ khụ!”
Người đàn ông nào đó ngoan ngoãn thả em bé xuống.
Em bé vui mừng đi lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào chôn trong lòng người phụ nữ, “Mẹ thơm quá!”
Người phụ nữ nào đó: Lời này sao quen tai như vậy nhỉ?
Người đàn ông nào đó tức giận quát: “Tiểu tử thối, còn không mau lấy mặt con ra đi!”
Người phụ nữ nào đó hung ác nhìn người đàn ông: “Không được quát con em!”
Em bé cọ cọ mặt mình vào lòng người phụ nữ nào đó, lén lút nhìn người đàn ông, lè lưỡi khiêu khích cười gian.
Nửa đêm, cuối cùng em bé cũng ngủ, người đàn ông nào đó vội vàng ôm bé về phòng cậu, rốt cuộc có thể ôm bà xã mình rồi.
…….
Bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng khóc ngọt ngào ngây thơ và đồng thời tiếng bàn tay nhỏ bé cố gắng gõ cửa, “Mẹ, con muốn mẹ….”
Người phụ nữ nào đó chợt tỉnh dậy, chỉ một cước đá bay người đàn ông nào đó xuống đất, chạy ra mở cửa ôm con trai bảo bối đi ngủ.
Tiểu gia hỏa ôm cổ mẹ nhìn về phía người đàn ông nào đó lè lưỡi nhăn mặt khiêu khích, cười gian manh xấu xa.
Người đàn ông nào đó tức giận nghiến răng: “Tiểu bại hoại đáng giận này!”
***
Sủng văn, một với một, tinh thần và thể xác nam nữ chính đều sạch.
chương 117: ngoại truyện 9.5