“Có người nói, tu trăm năm được đi cùng thuyền, tu ngàn năm được chung gối ngủ. Tôi không biết tôi và Chung Trần từng tu bao nhiêu năm. Nhưng tôi khẩn cầu, giữa dòng thời gian vô thủy vô chung. Duyên phận giữa tôi và Chung Trần, đời này, vĩnh viễn hết đi thôi, từ nay về sau, dù là Thiên Sơn sụp đổ, hay là Giang hải cạn khô, bãi bể nương dâu, tôi và chàng, sẽ không còn gặp nhau nữa.” Tựa gốc: Bất phụ
Tác giả: Tắc Mộ
Thể loai: Cổ đại, ngược, SE chính văn, HE ngoại truyện...
Editor: Tây An
Văn án
Tuổi tôi đã không còn nhỏ, ngấp nghé ba mươi.
Dùng mạng tôi, đổi lấy mạng của một thiếu nữ Khúc Mị mười sáu, cũng đáng giá.
Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra.
Tôi và Chung Trần yêu nhau hơn mười năm, gần bằng cả tuổi Khúc Mị.
Tôi cùng chàng giành thiên hạ, nhìn chàng ngồi lên ngai vàng kia.
Nói buông là buông, chàng làm sao cam lòng đây.
_
Không dám nhớ, lại khó quên. Chẳng nhớ cảnh xuân thuở thiếu niên.
Lời tác giả: “Thì, không phải truyện trùng sinh, đã là cảnh xuân “cũ” rồi, thì còn trùng sinh cái gì nữa, cũng không phải tra nam tiện nữ, tôi cam đoan–“
_____
Tôi yêu người, lại muốn giết người; người yêu tôi, lại muốn hại tôi
nhiều năm vậy rồi, giữa chúng ta còn lại gì là thật đây?
…
Từ lời thề sống chết không phụ đến lợi dụng ruồng rẫy lẫn nhau
ba ngàn sợi tơ tình, là ai từng nói bạc đầu chẳng rời xa
yêu là độc, hận cũng là độc, trừ sạch tình độc, hóa ra chỉ còn lại nhớ mãi không thể quên, sinh tử đều bi ai.
____
Nàng vốn là dược nhân, là ngọn cỏ dại tuỳ tiện nơi sơn dã tái ngoại, song vừa gặp Chung Trần lại nhỡ nhàng cả đời, trở thành Hoàng hậu nương nương ba ngàn sủng ái tại một thân.
Khi đoạn lịch sử đẫm máu kia bị vạch trần, nàng từ ngàn vạn yêu chiều rơi xuống trong mây, từ đây chỉ cười đã là xa xỉ, hận thù trở thành nhu yếu phẩm trong cuộc sống nàng. Tính toán, lợi dụng, giả ngu, mưu đồ trong triều ngoài triều, từng bước ép sát.
Nàng coi mạng mình như thẻ đánh bạc “Ta lấy máu thay máu cứu chàng ba lần, chàng có bằng lòng trả ta một lần hay không?”
Hắn lại cay đắng cười nói: “Ta vốn lẻ loi cô độc, gặp nàng, mới có người thân, nếu muốn lấy đi, có gì mà không thể?”
Nhưng cuối cùng người tính trời tính lại không tính được lòng mình, cuối cùng là nàng thua vốn liếng cuối cùng của mình.
“Có người nói, tu trăm năm được đi cùng thuyền, tu ngàn năm được chung gối ngủ. Tôi không biết tôi và Chung Trần từng tu bao nhiêu năm. Nhưng tôi khẩn cầu, giữa dòng thời gian vô thủy vô chung. Duyên phận giữa tôi và Chung Trần, đời này, vĩnh viễn hết đi thôi, từ nay về sau, dù là Thiên Sơn sụp đổ, hay là Giang hải cạn khô, bãi bể nương dâu, tôi và chàng, sẽ không còn gặp nhau nữa.”
chương 16: lời cuối sách