Thể loại: cổ trang, giang hồ, võ lâm tình cừu, ×, cường nhược, phúc hắc bá đạo công x cao nhã ôn hòa thụ, thụ bị mù, ngọt ngào, chút ngược, công sủng thụ, HE
Hàn Tiếu sơn trang có một vị thiếu gia lúc còn nhỏ tuổi vì muốn cứu hai tiểu muội song sinh của mình mà bị mù mắt và thân thể hơi suy yếu nên cũng đành giao việc buôn bán lại cho hai tiểu muội lo, còn em thì ở trong nhà tự kỷ. Nên tính tình có hơi mềm mại, tựa thủy, nhưng cũng vô cùng sắc sảo tinh tế.Anh công là đường chủ của Thiên Tinh đường, vốn luôn đối địch với Hàm Tiếu sơn trang, lần nọ do đụng chạm nhau trong thương vụ quan trọng, anh tính kế định bắt muội muội em về giam giữ, nào ngờ lại “chôm” trúng ẻm. Bất quá sự nhầm lẫn này quả thực lời to, anh vừa thấy em đã tâm sinh rung động, chẳng những không hề đối xử với em như tù binh, mà còn đưa em lên giường mình tận tình “chăm sóc”.
Mặc kệ em là người mù, mặc kệ em là nam nhân, anh cứ vậy thản nhiên thể nghiệm tình yêu đầu cách thống khoái và bá đạo. Vốn bằng mọi giá muốn hủy đi cơ nghiệp của Hàm Tiếu sơn trang, anh giờ đây dù có nhận được toàn bộ gia sản nhà em, cũng nhất quyết không chịu đổi em về nữa.
Em biết rõ bản thân ko đủ sức chống cự, chỉ đành mặc anh chiếm hữu, với hy vọng khi chơi chán ảnh sẽ thả mình ra, nào ngờ sự yêu chiều anh dành cho em cứ như bầu hảo tửu, càng để lâu lại càng thơm càng ngọt, khiến em không thể tự chủ mà trầm say trong đó.
Huynh đệ anh thấy anh vì em mà sẵn sàng vứt bỏ tất cả, mắng chửi không nghe, khuyên can không được, bèn mở cửa cho muội muội em vào nhà, nhờ nàng tống khứ em về Hàm Tiếu cho rảnh nợ. Anh biết hết nhưng không hề ngăn cản, còn âm thầm trợ giúp cho vở kịch vui, toan tính chờ ngày ái nhân trì độn có thể hiểu tiếng yêu là gì.
Em trở về với chiếc giường cô độc, quả nhiên đối với hơi ấm trước kia nổi lên nhung nhớ, yêu thương gọi tên anh. Anh ngồi rình trong xó phòng đã lâu, chỉ cần đợi câu này của em liền xông ra trong mừng rỡ (sao giống con chó vậy nè (_ _!!)) Đã cho giải tán cả Thiên Tinh đường, giờ anh còn ngại đối đầu với Hàm Tiếu sơn trang sao? Lần này dù Shakespeare có đội mồ dậy ngăn cách, cũng đừng mơ cản anh thú em về ><
chương 11