14
Sau khi Lục Hân Vũ ghi hình chương trình xong, anh ấy liền biết tất cả mọi chuyện lên men trên mạng nội bộ những ngày này, chúng tôi đã gọi video với nhau, anh bảo tôi đừng sợ, hãy gỡ cài đặt tất cả phần mềm xã hội, không nghe những cuộc gọi từ người lạ, ăn cơm, ngủ ngon và đợi anh ấy về.
Tôi dứt khoát xin nghỉ phép năm, còn anh thì mua chuyến bay gần nhất về nước.
Mặc dù anh ấy không cho tôi đi đón anh ấy, nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn đến sân bay.
Anh vội vàng trở về, không đi cùng trợ lý, đẩy vali, dáng người cao thẳng, mặc dù khoác trên người chiếc áo khoác màu xám khiêm tốn, song anh vẫn chói mắt trong đám người.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chợt nhớ đến lời cha mẹ anh ấy đã nói với tôi ngày hôm trước.
Cha anh nói: "Lục Hân Vũ đã kiếm tiền cho gia đình từ năm 18 tuổi, nó là con trai của chúng tôi, chúng tôi sinh ra nó nuôi nó ăn học tới lớn, cha nợ con trả, hiếu dưỡng cha mẹ là đức tính truyền thống tốt đẹp, là chuyện đương nhiên."
Mẹ anh nói: "Tuy cô là bạn gái của nó, nhưng nếu chúng tôi không đồng ý thì cô cũng không vào được cửa nhà họ Lục, muốn vào cửa nhà họ Lục và dùng tiền của nó sau này, thì bây giờ cô phải nghĩ cách kêu nó đưa tiền cho chúng tôi."
"Hiện tại hai đứa đã bị toàn mạng xã hội mắng chửi, nếu nó không đưa tiền, hai người già chúng tôi sẽ lên mạng livestream, nói nó vứt bỏ chúng tôi."
"Người Trung Quốc chúng ta rất trọng đạo hiếu, hậu quả thì cô cũng tự nghĩ ra được, nó là người của công chúng, nếu bị người ta biết nó đối xử với cha mẹ như thế thì cũng đừng mong có được sự nghiệp gì nữa."
Lúc gần rời đi, bọn họ nhận điện thoại, cúi đầu khom lưng với đầu dây bên kia, "Tiểu Triệu tổng, đương nhiên rồi... ngài xem, ngài trả bao nhiêu tiền... À, không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi đương nhiên có thể xuất hiện..."
Đầu dây bên kia là ai, không cần nói cũng biết.
Sau khi cúp điện thoại, cha anh ấy ngậm điếu thuốc, thái độ càng thêm ngạo mạn, "Cô nói cho nó biết, nó không cho chúng tôi tiền thì sẽ có người cho, chúng tôi làm cha làm mẹ, kiên nhẫn cũng có giới hạn."
"Cho nó thời gian ba ngày, nếu nó không đưa tiền thì chờ bị cha mẹ ruột phơi bày đi."
Tôi lẳng lặng nhìn một nam một nữ trước mặt, thông qua khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Hân Vũ.
Mỗi khi áp lực học hành đè nặng vào năm cuối cấp ba, tôi thường nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ về Lục Hân Vũ, không biết cuộc sống của anh ấy ở Mỹ như thế nào?
Có phải anh ấy đã kết bạn với rất nhiều bạn bè có màu da khác nhau, giống như trong phim truyền hình vậy, mặc quần áo thời thượng, cùng bọn họ chơi ván trượt, chơi bóng rổ, trải qua thời gian học tập thoải mái.
Nhưng căn bản không phải như vậy.
Anh chỉ có thể vào trường cấp ba công lập bình thường nhất khu, giáo viên không tốt, cũng ít người theo học, anh một bên phải dựa vào bản thân xin vào đại học, một bên còn phải đi kiếm tiền trả nợ thay cha mẹ.
Cha mẹ anh đón anh sang Mỹ, không phải vì cuối cùng cũng nhớ ra phải làm tròn bổn phận của cha mẹ, mà là vì họ nợ quá nhiều tiền và cảm thấy rằng anh đã đủ lớn để giúp họ chia sẻ nợ nần.
Anh đến viện dưỡng lão người Hoa hỗ trợ chủ trì hoạt động lễ hội, nghĩ cách dùng ưu thế song ngữ Trung - Anh của mình để kiếm tiền. Câu nói "Cuộc sống khó khăn" khiến anh phải đi làm người dẫn chương trình tưởng như đùa kia thì ra đều là lời nói thật.
Suốt bao năm qua, gần như là anh không ngừng trả nợ cho bọn họ, trả hết khoản nợ mấy triệu của họ. Nhưng họ vẫn chưa thỏa mãn.
Họ theo đến Trung Quốc, không phải là vì cha mẹ nhớ con cái, mà là vì ngoài phí sinh hoạt cố định, anh không muốn cho họ thêm tiền để tiêu xài. Họ muốn thừa dịp dư luận đang gây áp lực cho anh để lấy sự nghiệp của anh ra uy hiếp. Không tìm thấy anh, họ liền đến tìm tôi.
Nhưng rốt cuộc bọn họ mù quáng đến mức nào, mới không chỉ coi anh như máy rút tiền hình người mà còn cùng người ngoài chèn ép anh.
Chỉ vì chút tiền đó?
Chỉ vì chút tiền đó thôi!
Rõ ràng anh ấy là Lục Hân Vũ!
Anh ấy tốt như vậy!
Xuyên qua không gian và thời gian, những chấp niệm thời niên thiếu bao năm của tôi lại dâng trào lên. Vào thời khắc này, tôi không muốn làm người trưởng thành phải nhìn trước ngó sau nữa, cũng không còn là đứa trẻ không thể làm chủ cuộc sống của bản thân nữa. Cho dù một giây sau trời có sập, đất có nứt, cho dù phải đối mặt với sự phản đối của cả thế giới, tôi biết, chỉ cần Lục Hân Vũ vươn tay về phía tôi, tôi đều chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy.
Ủng hộ anh ấy, bảo vệ anh ấy, ôm lấy anh ấy, yêu thương anh ấy.
Không suy nghĩ gì cả, cũng không cần quan tâm gì cả.
Dù cho phải chống lại cả thế giới cũng không sao hết
Những điều chua xót cũng như ngọt ngào lúc này như dòng thác phá vỡ mọi rào cản trào dâng, tràn lan khắp trái tim tôi. Tình yêu thầm kín bao năm nay đã vượt ra khỏi sự ngượng ngùng băn khoăn, nó đã trở thành một tình yêu to lớn độc nhất vô nhị - tình yêu đi kèm với sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương.
Vào lúc này, giữa dòng người đông đúc bon chen, tôi nhìn thấy anh ấy vươn tay về phía tôi.
Trong mắt anh, vui mừng có, nhớ nhung có, và có cả tia sáng của thời niên thiếu tôi yêu.
Tôi chạy về phía anh, làn váy tung bay. Tôi nhào vào trong lòng anh, ngẩng đầu hôn anh.
Chắc anh cho rằng tôi rơi nước mắt vì bị chuyện mấy ngày nay dọa sợ, nên anh ôm chặt tôi vào lòng, nói với tôi rằng mọi chuyện đã có anh đây rồi, đừng sợ.
Nhưng thật ra tôi không sợ.
Tôi ngẩng đầu, nói từng từ với anh:
"Lục Hân Vũ, em không sợ chút nào đâu."
"Bởi vì em muốn bước vào thế giới của anh. Dù mưa có lớn hơn nữa, em cũng đã chuẩn bị sẵn ô rồi."
Chiếc ô của hai chúng ta.
15
Một tuần sau, cha mẹ Lục Hân Vũ tung ra một đoạn video chấn động toàn mạng.
Trong video, hai người bọn họ nước mắt nước mũi đầm đìa, nói Lục Hân Vũ bôi nhọ bọn họ, không cho bọn họ tiền, thậm chí còn gọi điện thoại cho anh ngay tại chỗ, công khai wechat của anh.
Người có tâm thúc đẩy, khiến hashtag Hân Vũ ruồng bỏ cha mẹ# nhanh chóng lên hot search.
"Ngoài mặt thì ra vẻ tử tế, bên trong lại không khác gì cặn bã, còn ruồng bỏ cha mẹ mình."
"Nói gì thì nói, họ cũng là người làm cha làm mẹ mà lại trông đáng thương như vậy. Người như anh ta không xứng đáng làm người của công chúng!"
"Cặn bã Lục cút về Mỹ đi!"
"Ha ha, bình thường là người dẫn chương trình được ủng hộ nhất cả nước, hôm nay các thương hiệu hợp tác cùng anh ta đoán chừng là muốn khóc muốn rồi."
"Hôm nay tôi đúng là rất bận, nhưng dù bận rộn như vậy, tôi vẫn muốn nói một câu, tôi ủng hộ tẩy chay Lục Hân Vũ vĩnh viễn."
Ngay cả mẹ tôi cũng ngồi không yên, ngày thứ ba bà đã gọi điện thoại tới cho tôi, "Hai đứa rốt cuộc còn chờ cái gì nữa mà chưa chịu đính chính tin tức vậy?"
Chờ cái gì à?
Chờ cho dư luận đang điên cuồng này đạt tới đỉnh điểm.
Hot search từng cái từng cái xuất hiện, mức độ phổ biến cuối cùng cũng đạt đến cực đại.
Vào lúc này, phòng làm việc của Lục Hân Vũ công bố một đoạn ghi âm giữa tôi và cha mẹ anh ấy.
(*) Phòng làm việc: thuật ngữ mạng chỉ một đoàn đội phát ngôn, quảng bá thay mặt cho nghệ sĩ trong công việc, quy mô nhỏ hơn công ty.
Trong đoạn ghi âm, tôi hỏi từng câu từng chữ: "Nghĩa là sau khi các người đưa anh ấy qua Mỹ, thì bắt đầu để anh ấy giúp các người kiếm tiền trả nợ cờ bạc sao? Lúc đó anh ấy vẫn còn đang học cấp ba đó."
"Vậy thì đã sao? Cha nợ con trả là đạo lý xưa nay rồi. Nó là con của chúng tôi, kiếm được tiền thì phải cho chúng tôi chứ."
"Anh ấy đã giúp các người trả hết mấy triệu tiền nợ, còn mua nhà cho các người, cho các người tiền sinh hoạt cơ bản hàng tháng, sao các người còn muốn thêm tiền nữa?"
Tiếng đập bàn của cha anh vang lên, thanh âm cực kì lớn, "Chút tiền đó làm gì đủ dùng. Hơn nữa nó còn cài đặt hạn mức rút tiền hàng tháng, có con cái nào lại đối xử với cha mẹ mình như vậy không? Tiền nó kiếm được, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một nửa. Chúng tôi cũng không phải là chỉ ăn cơm, chúng tôi còn phải làm đẹp, mua sắm, đi du lịch, chúng tôi cũng phải sống chứ. Hai năm nay, nó về nước, kiếm được cả bộn tiền, vậy mà một xu cũng không cho chúng tôi! Quá ích kỷ! Không phải như vậy là đối xử khắc nghiệt với cha mẹ mình sao?"
Sau đó còn có cả cảnh bọn họ nịnh nọt tiếp điện thoại của Triệu Lỗi, rồi vênh mặt đắc ý uy hiếp tôi sẽ hủy hoại sự nghiệp của Lục Hân Vũ. Tất cả mọi thứ đều đã được ghi âm lại.
Tất nhiên, ghi âm là tôi ghi, mỗi một câu hỏi, cũng là tôi cố ý dẫn dắt để cho bọn họ tự mình khai ra chính bản thân họ đã làm những gì.
Sự nỗ lực của Lục Hân Vũ không nên bị xuyên tạc và vu khống, dù cho đối phương có là ai đi chăng nữa.
Tôi đã đưa đoạn ghi âm cho anh ấy. Dù sao đó cũng là cha mẹ anh, có muốn công khai hay không thì quyền quyết định vẫn là ở anh.
Anh ấy đã chọn công khai.
Anh nói, bởi vì bọn họ đã tìm đến tôi.
"Thật ra, dù bọn họ có làm gì, anh cũng không quan tâm. Nhưng bọn họ đã tìm đến em, đó chính là giới hạn của anh."
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, "Nếu ngay cả khi em ở bên cạnh anh mà anh cũng không bảo vệ được em, thì làm sao anh dám giữ chặt tay em đây?"
Cộng đồng mạng bùng nổ vì đoạn ghi âm này, mọi người đều nhao nhao "lật kèo rồi". Thậm chí còn có blogger bắt đầu lấy đoạn ghi âm ra phân tích.
Rất nhanh sau đó liền có người chỉ ra "Tiểu Triệu tổng" trong đoạn ghi âm là Triệu Lỗi.
"Hóa ra đầu bên kia là Triệu Lỗi!"
"Cho nên chuyện này là do Triệu Lỗi muốn trả thù Lục Hân Vũ mà dựng lên sao? Hắn còn nói là Lục Hân Vũ bắt nạt hắn, cho nên… Trời đất ơi, càng nghĩ, càng phân tích càng thấy đáng sợ quá."
"Tôi có bạn làm trong giới giải trí. Lúc trước cậu ấy lên tiếng thay cho Lục Hân Vũ còn bị người khác mắng ngược lại. Tên Triệu Lỗi này, quen biết rộng, lại ỷ có cha mình làm chỗ dựa nên hắn dùng quy tắc ngầm gì gì đó đều không có kiêng nể gì."
Phòng làm việc của Lục Hân Vũ nhanh chóng tung ra một đoạn video khác.
Tại trường quay, Triệu Lỗi không ngừng dùng ngôn từ nhục mạ nữ MC, đá ghế, lớn giọng, "Nếu không nghe theo ý ông đây, ông sẽ sa thải hết tất cả chúng mày."
Cho tới khi Lục Hân Vũ kịp thời chạy tới thì mới đuổi được Triệu Lỗi ra khỏi trường quay.
Trên bàn cơm, Triệu Lỗi một mực muốn mời rượu nữ diễn viên, lại nhiều lần bị từ chối. Hắn đập vỡ bình rượu, khiến nữ diễn viên bị dọa đến phát khóc, còn hắn thì nắm lấy tóc của nữ diễn viên, nói, "Nếu mày không uống thì có tin là tao khiến mày không thể hoạt động trong giới giải trí này được nữa không hả!"
Sau đó, cũng là Lục Hân Vũ đuổi hắn ra khỏi phòng.
Còn có trong phòng họp, hắn gác chân lên bàn, nói Lục Hân Vũ chỉ là cái rắm, các người đừng cản tôi, tôi sẽ khiến cậu ta thân bại danh liệt.
*
Những video này trước khi được tung ra, đã nhận được sự đồng ý của các đương sự khác. Ngoại trừ Triệu Lỗi, những người khác đều đã được làm mờ mặt.
Cư dân mạng bùng nổ, một vài phần mềm mạng xã hội đều đã bị tê liệt.
Chủ đề này nhanh chóng nổi như cồn, những bài post bôi nhọ Lục Hân Vũ trong một đêm đều biến mất. Các kênh truyền thông cũng như báo chí nhanh chóng đứng ra tỏ vẻ mình đã bị kẻ xấu dẫn dắt hiểu lầm Lục Hân Vũ. Các hashtag Hân Vũ - Hóa thân của chính nghĩa#, Hân Vũ gương tốt của giới giải trí# xông lên hot search.
Các thương hiệu hợp tác với anh thuận thế quảng cáo để cọ nhiệt, những chương trình Lục Hân Vũ làm MC được người khác biên tập lại tạo thành video để quảng bá và được đánh giá cao, đồng nghiệp trước kia từng hợp tác với anh cũng bắt đầu lên tiếng.
Cha của Triệu Lỗi, tổng giám đốc tập đoàn giải trí Triệu thị - ngài Triệu Hâm, tự mình đứng ra công khai xin lỗi cộng đồng mạng vì mình đã dạy con không tốt, cũng đặc biệt quay video xin lỗi Lục Hân Vũ.
Mà Triệu Lỗi đến bây giờ có lẽ vẫn không hiểu vì sao hot search của hắn có đè như thế nào cũng không xuống được.
Bởi vì người ra lệnh không cho đè chúng xuống chính là cha của hắn - Triệu Hâm.
Tám năm trước, Lục Hân Vũ từng chủ trì một hoạt động Tết m lịch ở một viện dưỡng lão ở New York. Sau khi hoạt động kết thúc, anh nhạy bén phát hiện sắc mặt của một ông lão cực kì bất thường nên đã kịp thời gọi nhân viên y tế đến, cứu được tính mạng của ông lão.
Ông lão đó chính là cha của Triệu Hâm, ông nội của Triệu Lỗi.
Khi đó Triệu Hâm cũng rất cảm kích Lục Hân Vũ. Lúc gặp lại, Lục Hân Vũ đã dựa vào năng lực chuyên nghiệp hơn người của mình, về nước trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng.
Ông ấy đã nhiều lần đưa ra đề nghị báo đáp ơn cứu cha năm đó, nhưng Lục Hân Vũ đều khéo léo từ chối.
Trái Đất thật tròn.
Những hành động tử tế vô tình trong quá khứ đều sẽ trở lại giúp bạn vào một ngày nào đó.
Hot search của Triệu Lỗi cứ bị treo như vậy, tài nguyên cũng bị rút hết.
Vài ngày sau đó là sinh nhật tôi.
Vào lúc 0 giờ, tài khoản cá nhân của Lục Hân Vũ đăng một tấm ảnh.
Những người trong ảnh đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồng phục học sinh sọc xanh trắng đứng trước bảng đen phía sau lớp học.
Lục Hân Vũ cùng hai nam sinh đứng ở bên trái bảng đen, hai nam sinh nhìn vào ống kính, cười hì hì giơ tay hình chữ V.
Đó là ảnh chụp chung với bạn bè trong lớp trước khi anh chuẩn bị đi Mỹ.
Mà ở bên phải bức ảnh, có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa quay lưng về phía ống kính, đang kiễng chân, viết lên bảng đen.
Trên bảng đen giữa hai người, viết mấy chữ to.
【Không phụ công sức, không phụ ước mơ, không phụ thanh xuân.】
Ánh mắt Lục Hân Vũ cũng không nhìn vào ống kính, trong ảnh, anh dựa vào bảng đen, nhìn về phía nữ sinh kia, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, lấp lánh ánh sáng.
"Đây là tấm ảnh duy nhất tôi chụp chung với cô ấy trước khi gặp lại. Trong câu chuyện này, không có người thứ ba, cũng chẳng có nội dung máu chó, chỉ có tình yêu thầm kín nhiều năm của tôi, mười năm xa cách và niềm vui sướng khi gặp lại.
Tôi từng cho rằng đoạn tình cảm yêu thầm suốt mười năm ấy sẽ vĩnh viễn trở thành sự nuối tiếc trong trái tim tôi. Nhưng không ngờ là một cô gái tốt như cô ấy sẽ thật sự trở lại ở bên cạnh tôi.
Cô ấy là người ngoài giới giải trí, tôi luôn lo rằng mình không thể bảo vệ cô ấy thật tốt, nhưng tôi sẽ luôn cố gắng hết sức để trở thành chàng hiệp sĩ bảo vệ cô ấy hết quãng đời còn lại.
Công chúa của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Phòng làm việc của Lục Hân Vũ chia sẻ lại bài viết với dòng chữ: "Thư của luật sư đã được gửi tới các blogger lúc trước ác ý phỉ báng bịa đặt cô Trần Tiểu Sam. Trong vòng ba ngày, những ai còn không công khai xin lỗi đều sẽ được mời ra tòa theo trình tự của pháp luật."
Có lẽ trong thời buổi hỗn loạn này, câu chuyện tình yêu thuần khiết thật sự quá là hiếm có, hot search Hân Vũ tỏ tình# lại gây bão khắp mạng xã hội.
Rất nhiều người tìm đến tài khoản của Lâm San San chất vấn cô ta vì sao lúc trước cố ý đánh lừa dư luận, khiến người ta cho rằng bạn gái của Lục Hân Vũ là cô ta. Lâm San San bị ép đến mức không thể không ra mặt xin lỗi.
Sau đó, tôi nhận được rất nhiều lời xin lỗi, cũng như nhiều sự ghen tị và rất nhiều lời chúc phúc.
Tôi nhận lấy toàn bộ, tâm tình bình tĩnh, không hề để ý đến lời nói của người bên ngoài mà nắm tay Lục Hân Vũ, tiếp tục sống cuộc sống của chúng tôi.
Cha mẹ Lục Hân Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, trở về Mỹ, viết giấy cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.
Nửa năm sau, chúng tôi chuyển đến ở cùng nhau. Trước cửa nhà mới có một cây ngô đồng rất lớn.
Tôi thích trang trí những món đồ nhỏ trong nhà, mà Lục Hân Vũ không nói dối, anh ấy nấu cơm rất ngon.
Những buổi tối anh ấy không đi làm, chúng tôi sẽ ngồi cạnh nhau, cùng nhau xem phim.
Tôi vẫn xem các chương trình của anh ấy, mà cha mẹ tôi cũng trở thành fan trung thành của anh ấy.
Chúng tôi rất ít thể hiện tình cảm, nhưng mỗi ngày đều có niềm vui nhỏ đáng nhớ.
Ngày kỷ niệm một năm, Lục Hân Vũ lại đăng một tấm ảnh.
Bức ảnh là một trang sổ lưu niệm kiểu cũ, trong cả một trang giấy đầy ắp những lời chúc phúc tiếng Trung, câu tiếng Anh không có ký tên kia lại nổi bật nhất.
【Will you forget me in the future?】
【Sau này cậu sẽ quên mình chứ?】
Chữ "me" trong đó bị chủ nhân của câu nói năm đó rối rắm gạch bỏ, cuối cùng đổi thành "us".
Mà câu trả lời của anh, chính là tấm bưu thiếp tôi chưa nhận được vào cuối năm cấp ba. Anh trả lời tôi.
【No matter when and where, in the past and the future, I will never forget you.】
【Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, dù là quá khứ hay tương lai, mình cũng sẽ không bao giờ quên đi cậu.】
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, yêu nhau, nắm tay nhau.
Và hướng về một tương lai chỉ thuộc về hai chúng ta.
TOÀN VĂN HOÀN