*An vị: ngồi xuống Tên Hán Việt: Lãnh tình vương gia đích tiểu y phi
Số chương: 166
Editor: Tử Diệp
Thể loại: ngôn tình, trọng sinh, cổ đại, sủng, song khiết, nam cường, nữ cường, y thuật, HE
Cô sống ở thời hiện đại do đó không bao giờ cô nghĩ tới vào một ngày cô leo núi không cẩn thận rớt xuống vách núi,cư nhiên hồn của cô lại nhập vào tân nương trong kiệu hoa.
Trong kinh thành mọi người hay đồn rằng tân lang bệnh ma quấn thân, mắc phải quái bệnh, sống không lâu ở nhân thế, là Chiến thần Vương gia.
Sau khi thành thân, không ưa thích nhau, hai người vì mình, sống tự do.
Không quan hệ, không thích liền không thích, bằng y thuật chính mình tin tưởng cũng có thể ở chỗ này sống tốt.
Chưa từng nghĩ cùng phu quân vô duyên có quan hệ gì.
Nhưng mà trong sinh hoạt, chuyện va chạm lẫn nhau sẽ xuất hiện duyên phận đi?
------------------------------------
Đoạn ngắn một:
"Như thế nào, ngươi hy vọng là ai? Hát rất êm tai, ngươi nhớ tình nhân sao?" Nam Cung Dục lạnh lùng một câu. Không biết vì cái gì? Nghĩ đến tiếng ca từ, giống như tưởng niệm ai, nghĩ ai, trong lòng có chút không thoải mái, thuận miệng nói ra những lời này!
"A? Cái gì? Nơi nào có nha? Kia chỉ là ca khúc lưu hành...." Ngải Vi quýnh lên, cũng buột miệng thốt ra, mới phát hiện nói sai lời, lập tức câm miệng. Nhưng cũng không còn kịp rồi, bởi vì Nam Cung Dục nghe được.
Đoạn ngắn hai:
Mặt Nam Cung Dục không biểu tình, đột nhiên tới gần Ngải Vi, ôm lấy vai nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn ở khóe miệng nàng, tuấn nhan yêu nghiệt đột nhiên cười "Nàng như thế nào, quan tâm ta chuyện gì? Hay là ái phi ghen không thành?"
"Ách, ngươi, ngươi sao lại, ngươi mới ghen a." Hiển nhiên Ngải Vi bị hoảng sợ, nàng không nghĩ tới yêu nghiệt kia sẽ đột nhiên hôn nàng, còn nói nàng ghen gì đó?
Đoạn ngắn ba:
"An vị* đi." Ngải Vi vừa định đáp lại, đã bị Nam Cung Dục lôi kéo đi tới vị trí tương ứng, mà Nam Cung Vân chạy tới, lại bất mãn dậm chân, nói câu "Hừ, Nhị ca, ngươi có ý tứ gì? Ta vừa tới, ngươi liền lôi kéo nhị tẩu đi, muốn cùng ta đoạt sao?"
Ngải Vi nghe được lời Nam Cung Vân nói, dở khóc dở cười! Mà đầu Nam Cung Dục càng đầy hắc tuyến, sắc mặt âm trầm, nha đầu này nói cái gì? Hắn đoạt sao? Là nàng tới đoạt mới đúng chứ. Ngải Vi vốn dĩ là Vương phi hắn, không phải nên ngồi bên cạnh hắn sao?
Nam Cung Triệt lúc này cũng đứng ở kia, lại cười ha ha, đi đến bên người Nam Cung Vân, cố ý hài hước nói: "Vân nhi, ngươi đừng không biết tự lượng sức mình, nghĩ cùng Nhị ca đoạt người, ngươi còn chưa đủ trình độ, hẳn lại đi tu luyện vài năm sau lại đến! Đến lúc đó, nói không chừng còn có khả năng thay đổi một chút...
*An vị: ngồi xuống
chương 73: hiểu lầm