Quán bar đó nằm dưới mặt đất. Mở cửa ra là thấy quầy rượu, sâu trong cùng có ba chiếc bàn xếp cạnh nhau. Kusanagi và Yukawa ngồi ở ghế sát tường.
"Xin lỗi vì đến muộn." Kaoru cúi đầu chào rồi ngồi vào ghế bên cạnh Kusanagi.
"Kết quả thế nào?" Kusanagi hỏi.
Kaoru gật mạnh đầu.
"Tin tốt. Tìm thấy cùng một thứ."
"Thế à." Kusanagi mở to mắt.
Họ mang cái lon ở kho chứa tại nhà cha mẹ Tsukui Junko đến SPring-, từ đó phát hiện cùng loại thạch tín được dùng để sát hại Mashiba Yoshitaka. Tôi cho chỗ thạch tín nhận được qua đường bưu điện từ Junko vào thiết bị lọc nước. Lời khai của Mashiba Ayane càng được củng cố.
"Thế nào mà chúng ta cũng kết thúc vụ này thuận lợi." Yukawa nói.
"Đúng vậy. Nào, Utsumi cũng đến rồi, chạm cốc tiếp đi."
Kusanagi gọi phục vụ bàn và yêu cầu sâm-panh.
"Dù sao thì, lần này đã được cậu giúp đỡ. Cảm ơn. Hôm nay tôi mời, uống hết mình nhé."
Yukawa nhíu mày.
"Không phải "lần này", "lần này cũng" chứ nhỉ? Hơn nữa, tôi có cảm giác người mình hợp tác không phải cậu mà là Utsumi."
"Thế nào cũng được, tiểu tiết quá. Nào, sâm-panh đến rồi, chạm cốc thôi."
Theo nhịp hô của Kusanagi, ba người cụng ly với nhau.
"Nhưng này, cậu giữ kỹ món đó nhỉ." Yukawa nói.
"Món đó là sao?"
"Cái lon rỗng Mashiba Ayane dùng để tưới cây. Cậu giữ lại nó còn gì?"
"À, cái đó hả?" Kusanagi cúi xuống, vẻ mặt kém vui.
"Tôi biết cậu tưới cây thay cho phu nhân nhưng không biết cậu mua cả bình tưới. Thế cũng được nhưng sao còn giữ lại vật ấy? Utsumi nói cậu cất nó trong ngăn bàn."
Kusanagi liếc nhanh sang Kaoru. Cô đánh mắt sang hướng khác.
"Cái đó là... linh cảm."
"Linh cảm? Linh cảm của cảnh sát hình sự ấy à?"
"Đúng vậy. Không biết nó có trở thành vật chứng hay không nên không thể vứt đồ bừa bãi cho đến khi vụ án được giải quyết. Đó là kỷ luật thép trong điều tra."
"Hừm. Kỷ luật thép cơ đấy." Yukawa nhún vai rồi đưa sâm-panh lên miệng. "Tôi cứ tưởng cậu giữ nó làm kỷ niệm gì chứ."
"Ý cậu là sao?"
"Không, chẳng có gì."
"Tôi hỏi tiên sinh một câu được không?" Kaoru nói.
"Xin mời."
"Tại sao tiên sinh nhận ra thủ đoạn gây án đó? Nếu bảo là tình cờ thì tôi thấy không thuyết phục."
Yukawa thở đánh thượt.
"Nếu bảo là ý nghĩ chợt đến thì không phải. Nó nảy ra sau rất nhiều quan sát và suy nghĩ. Cái đầu tiên tôi để ý là tình trạng của thiết bị lọc nước. Tôi vẫn nhớ vì tự mình quan sát, nó rõ ràng bám đầy bụi, rất lâu không được đụng tới."
"Tôi biết. Chính vì thế mới không hiểu được cách bỏ chất độc."
"Nhưng, tôi tự hỏi tại sao lại có tình trạng ấy? Theo lời kể của cô, phu nhân tạo ấn tượng là người vô cùng cẩn thận. Thực tế, cô hướng sự nghi ngờ vào cô ấy là vì những ly sâm-panh để ở bên ngoài đúng không? Một người phụ nữ như vậy, dù là bên dưới bồn rửa, bình thường cũng sẽ lau sạch đúng không?"
"A...!"
"Sau đó tôi nghĩ tiếp thế này. Có khi nào là cố tình hay không? Cố tình không dọn dẹp. Để cho bụi bám đầy. Nếu thế thì mục đích là gì? Nghĩ đến đây thì tôi nảy ra ý tưởng ngược đời."
Kaoru nhìn vị học giả, khẽ lắc đầu.
"Quả không hổ danh."
"Không đến mức phải khen ngợi đâu. Nhưng phụ nữ đáng sợ thật đấy. Có thể nghĩ ra được thủ thuật gây án đầy mâu thuẫn và bất hợp lý đến mức ấy."
"Nói đến mâu thuẫn, Wakayama Hiromi quyết định sinh con đấy."
Yukawa đáp lại cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
"Tôi lại không nghĩ đó là mâu thuẫn đâu. Muốn sinh con không phải là bản năng của phụ nữ à?"
"Người khuyên cô ấy sinh là Mashiba Ayane."
Nghe Kaoru nói, biểu cảm của nhà vật lý học khựng lại một thoáng. Sau đó anh lại từ tốn lắc đầu.
"Chuyện đó thì... quả là mâu thuẫn. Không thể hiểu được."
"Đó mới là phụ nữ."
"Đúng thật. Dù sao thì, lần này giải quyết được vụ án dựa vào lý luận quả là gần như một kỳ tích. Cậu có nghĩ..." Yukawa định nói tiếp với Kusanagi nhưng đột nhiên dừng lại.
Kaoru cũng nhìn sang bên cạnh. Kusanagi gục đầu về phía trước, anh đã ngủ gục.
"Cùng với lúc phá được tội ác hoàn hảo, trái tim cậu ta cũng tan vỡ. Kiệt sức là đương nhiên. Cho cậu ấy nghỉ một chút đi."
Yukawa nghiêng ly rượu.
Hết.