Lưu Vân Lạc Kỳ, nam nhân uy chấn tứ phương, là đệ đệ của Đương Kim Thánh Thượng, dưới một người, trên vạn người.
Sở Tiêu Lăng, sinh ra là thứ dân tầm thường, buôn bán đậu hũ tại thành phố sống qua ngày.
Hai người vốn không liên quan đến nhau, lại vì một màn ép duyên mà liên quan đến nhau.
Hoan ái qua đi, lạc ái không cánh mà bay, lời đồn đại vang xa mà nàng không thể chối cãi và thanh minh được, hắn là người khởi xướng nhưng chỉ nói một câu: “Một nữ nhân đê tiện như cô, là tàn hoa bại liễu, có hư hỏng hay không ai mà biết được.”
Bất ngờ mang thai, trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi, vậy mà hắn lại đáp nàng là một chén canh thuốc phá thai. Đau lòng, nhưng vì muốn giữ đứa con trong bụng, nàng chỉ có thể ngậm nhục mà thừa nhận đứa con trong bụng là “Dã chủng”, “con hoang”!
Một tờ hưu thư, làm cho nàng trở thành trò cười trong toàn bộ người trong kinh thành, chịu đủ phỉ nhổ, xem thường, không cách nào sống yên ổn,…
Tất cả, rốt cuộc là vì sao?
Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là vì duyên cớ gì ?
Có lúc, nàng hỏi mình: có hận không?
Trong lòng lại phát ra là đáp án là: không!
Không yêu, làm sao có thể hận!
Ba năm sau, hoàng đế "Băng hà", hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành tân hoàng đế.
Lại lần nữa liên lụy, một lần nữa đớn đau, làm cho nàng buồn bã đến mức tận cùng đau đớn.
Vừa là số mệnh buộc chặt, sát cơ sậu khởi, vừa là tình ý không thể chối từ, sầu triền miên.
Khi nàng gặp gỡ hắn, là do số mệnh ngàn năm luân hồi hay do dây dưa không rõ nên yêu say đắm?
Khi hắn gặp gỡ nàng, là thiên cổ không đổi nhu tình hay do là đau khổ triền miên truy đuổi?
Phồn hoa tan mất cũng chỉ như sóng đào cát, ân oán đã qua nhưng tình vẫn không thể nào chối từ,tình xưa giờ đã là dĩ vãng, yêu hận không thể lí giải được, ân oán không giải thích ngọn nguồn…
★ Đoạn ngắn đặc sắc một ★
"Cho ngươi hai con đường, một là cầm này tờ hưu thư, mang theo dã chủng cút ra khỏi vương phủ, sau lần đó không được bước vào vương phủ nửa bước! Hai là uống hết chén canh thuốc này, tiếp tục lưu lại vương phủ!" Lời nói vô tình, lạnh lùng từ miệng của Lưu Vân lạc kì bật ra…
Dã chủng ư? Sở Tiêu Lăng cảm giác bản thân mình đang giận đến run rẩy, buồn bã, xấu hổ, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình!Rốt cuộc là cốt nhục của hắn nhưng lại bị hắn nói là dã chủng, vậy hắn là thứ gì ? Gian phu của cô sao ? Tầm mắt nhìn theo khuôn mặt lạnh lùng của hắn, rồi dời đi chỗ khác, từ từ chuyển tới từ hưu thư cùng chén thuốc phá thai trên mặt đất, cuối cùng, nàng dứt khoát nhặt tờ từ thư, đứng dậy bước thẳng về phía bên ngoài không thèm quay đầu lại,…
★ Đoạn ngắn đặc sắc hai ★
"Có thể nói cho trẫm. . . Ta, tên của con không?" Nhìn trước mặt một bé gái trắng trẻo, một cảm giác đặc biệt dâng trào trong trái tim của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn không kìm lòng được, bỏ qua chín bậc ngũ chí tôn uy nghi.
"Ta tên là Nữu Nữu, mẫu thân thích gọi ta cô bé con, bởi vì nàng là đại Nữu Nữu!" Cô gái nhỏ nháy đôi mắt đen láy trong suốt như hắc ngọc, khuôn mặt non nớt, làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy này trần thế này không có thứ gì sánh bằng cùng khuôn mặt ngây thơ,chất phác kia.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu. . . . . ." Lưu Vân Lạc Kỳ nhỏ giọng nỉ non, hắn ngồi chổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương:"Phụ thân của con đâu?"
"Mẫu thân nói, khi Nữu Nữu còn trong bụng mẫu thân, phụ thân đã…vị quốc vong thân rồi." Vong thân đối với độ tuổi của nàng là một cái gì đó rất xa lạ.Nhưng nàng kể xong, trong mắt cũng ướt ướt nước mắt.
Phụ thân ở trên chiến trường vị quốc vong thân rồi ! Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng tự dưng nhói đau, nhớ lại mình khi còn là Vương gia, cũng thường xuất chinh đánh giặc, tướng sĩ sa trường chết trận cũng từng gặp, nội tâm cũng từng xúc động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy áy náy không nói ra được, là ai đã tước đoạt hạnh phúc nên thuộc về Nữu Nữu?
Thể loại: phúc hắc nam, tiểu bạch nữ Tôi lớn như vậy, tổng cộng phạm vào hai việc làm cho mình hối tiếc đã sai lầm. Cái thứ nhất là điền sai nguyện vọng rồi thi vào trường cao đẳng Chí Nguyện, cái thứ hai, là đắc tội Chung Nguyên. Nếu dùng một cái thành ngữ đến hình dung ảnh hưởng cái sai thứ nhất mang đến cho tôi, chính là, sống không bằng chết. Nếu dùng một thành ngữ để hình dung những chuyện Chung Nguyên làm đối với tôi, quả thực chính là, tội lỗi chồng chất. Nhưng mà một người tà ác khiến người khác giận sôi, cố tình lại là tai họa trêu hoa ghẹo nguyệt nhân gian. Một ngày, tôi kỳ quái hỏi trào phúng chung nguyên:“Diêm vương phái ngươi tới gây họa giùm vài người à?” Chung Nguyên mặt không đổi sắc trả lời: “Vì thiếu vài cái tai họa, ta tính cho một người tai họa cả đời.” Tôi: “Có ý tứ gì?” Hắn cười tủm tỉm nhìn tôi: “Ngươi không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”
Có những nỗi đau, trải qua một lần, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn nhớ. Có những con người, lướt qua nhau một lần, nhưng suốt đời chẳng thể quên. Khổ đau và tiếc nuối của những năm tháng cũ, không thể nào nhạt dần theo thời gian, trừ khi ta gặp được một tình yêu mới." " Cậu hãy viết một lá thư tình theo kiểu văn vẻ cho tớ xem!” An Hạ Dao cầm bút, để trống phần xưng hô đầu thư, sột soạt viết trên giấy: “Xong.” “Nhanh thế sao?” một hàng chữ nổi bật đập vào mắt: “Tôi muốn hỏi thế gian, tình là gì mà lại khiến người ta suốt đời gắn bó bên nhau?. Cô bé, tôi đã yêu em, hãy làm bạn gái tôi nhé!” “Có quá ngắn gọn không?”. Trí Viễn hỏi Hạ Dao vội lắc đầu: “Mình thấy rất tốt, chủ đề rõ ràng, thái độ đứng đắn, vừa đọc là thấy ngay.” “Liệu người ta có chấp nhận không?”. Trí Viễn chau mày, nhìn lên lá thư, hỏi bâng quơ. “Có chứ" “Khẳng định như vậy chứ? Nhất định chứ?”. Diệp Trí Viễn không yên tâm, hỏi: “Nếu chẳng may người ấy không chấp nhận mà từ chối thì làm thế nào?” “Sao như thế được?” An Hạ Dao nói với vẻ đầy tự tin: “Với một người như cậu, thì chẳng cần bất cứ lá thư tình nào, chỉ cần ngoắc tay một cái là tất cả những giống cái sẽ lao ngay đến thôi!”. Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, ngoắc tay về phía An Hạ Dao. An Hạ Dao tròn mắt, “Làm gì thế?” “Kìa, Em gái nắn răng. Không lẽ, cậu không phải là giống cái?. Nếu không thì sao lại không lao đến?”. Trí Viễn nói câu này với vẻ rất nghiêm trang. Bị đùa như vậy, khuôn mặt xinh xắn của Hạ Dao đỏ bừng, giận dữ nói: “Diệp Trí Viễn, Rỗi hơi quá nhỉ!” Diệp Trí Viễn vớ lấy chiếc bút, viết lên chỗ An Hạ Dao để trống đầu thư ba từ: Gửi Em gái nắn răng, rồi ký tên Ngốc điểm 0 rất bay bướm ở cuối thư, sau đó huých An Hạ Dao, và đặt lá thư lên trước mặt cô. “Em gái nắn răng, thư tình cho em đây!”
Một lần nữa, với lốii viết sở trường tác động sâu sắc đến tình cảm, tác giả của Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi lại khiến con tim bạn ngừng đập, cùng khóc, cùng cười, cùng tranh đấu… để có được tình yêu đích thực của đời mình, bởi suy cho cùng, trong cuộc đời này, chỉ có tình yêu là vĩnh cửu… Và bạn cần phải biết cách biến ước vọng của mình thành hiện thực, như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời kia, nếu muốn, bạn có thể chinh phục nó, và hái nó cho riêng mình…
…
Trác Thiệu Hoa là thiếu tướng trẻ tuổi tài cao trong quân đội. Khi người vợ mới qua đời được hai tháng, anh đã dẫn cô gái trẻ Gia Hàng đang mang thai tám tháng đi đăng ký kết hôn, bất chấp sự phẫn nộ của cha mẹ, sự dè bỉu của dư luận, và chấp nhận mọi hình thức kỷ luật khắt khe của quân đội.
Nhưng sự khách sao và xa cách giữa hai người khiến cho độc giả không thể hoài nghi: Giữa họ là mối quan hệ gì.
Gia Hàng là một cô gái trẻ thông minh, chính trực và rất có năng khiếu trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Bạn của cô là Giai Tịch lén giấu chồng tìm người mang thai hộ mình nhưng gặp phải kẻ lừa đảo giả mang thai để lừa tiền của cô. Vì thương bạn, Gia Hàng đã giấu gia đình, mang thai hộ Giai Tịch. Không ngờ Giai Tịch lại qua đời đột ngột vì cơn đau tim dữ dội. Khi đọc được nhật ký của vợ, Trác Thiệu Hoa phát hiện ra bí mật và tìm đến Gia Hàng, lúc này đã mang thai được sáu tháng. Vì trách nhiệm, anh quyết định cưới cô gái đang mang trong mình giọt máu của anh. Nhưng dần dần, qua quá trình chung sống, tính cách hồn nhiên trong sáng của Gia Hàng đã khiến con tim anh rung động. Từ chỗ muốn giữ cô lại để con trai mình có một người mẹ, anh phát hiện ra rằng anh muốn giữ cô lại vì chính bản thân mình.
“Làm một người cha xứng đáng khó hơn so với tưởng tượng quá nhiều, không phải cứ bỏ công bỏ sức, không phải cứ có ý chí kiên cường, không phải cứ có thể chịu đựng nỗi cô đơn, cô độc, không phải cứ bỏ ra toàn bộ tâm huyết của mình là có thể làm được.
Anh cũng cần được động viên, cần được khích lệ, mà người có thể đem lại những điều đó cho anh, chỉ có cô.
Anh…
bỗng khát khao một lời hứa nơi cô, một lời hứa vĩnh hằng.”
- Trích HÁI SAO
Vốn dĩ chỉ nghĩ khi sinh ra Phàm Phàm khỏe mạnh, hoàn thành lời hứa với người bạn đã khuất là Gia Hàng có thể ra đi, tiếp tục đeo đuổi ước mơ du học của mình. Nhưng tình cảm chân thành của Thiệu Hoa và sự quyến luyến của đứa bé đã từng bước níu giữ chân cô, khiến cô không nỡ rời xa họ. Đối với cô, anh như một vì sao xa xăm không giản đơn và cực kỳ khó nắm bắt.
“Anh như vì sao trên trời cao, nếu có rơi xuống đất, thì vẫn là kim cương. Cô chỉ là một con heo, đã ai nhìn thấy một con heo đeo kim cương bao giờ chưa?
Em đã yêu một người đàn ông không đơn giản, vậy thì em cũng chỉ có thể khiến cho mình trở nên không đơn giản.” - Trích HÁI SAO
Không ngờ giông tố kéo đến đúng lúc Gia Hàng quyết định thú nhận với gia đình chuyện cô đã kết hôn và có con. Gia Hàng không ngờ rằng cô là con của chị gái mình (Gia Doanh) với dượng của Thiệu Hoa (Án Nam Phi - chồng của cô ruột), kết quả từ mối tình đầu của hai người cách đây 23 năm. Bố mẹ Gia Doanh nhận Gia Hàng là con mình để hai mẹ con Gia Doanh-Gia Hàng không phải sống trong sự dè bỉu và mỉa mai của dư luận.
Sự việc vỡ lở, mẹ Thiệu Hoa không chấp nhận Gia Hàng. Gia đình cô cũng quyết không chấp nhận con mình có sự liên quan gì với kẻ phụ bạc xưa kia.
Tất cả dường như sụp đổ trước mắt Gia Hàng khi cùng lúc đó, cô phát hiện ra Giai Tịch trước kia cố tình tiếp cận cô và lập kế hoạch để cô mang thai hộ. Việc bị kẻ lừa đảo lừa tiền chỉ là một màn kịch để đánh vào lòng trắc ẩn của cô…
Gia Hàng sẽ đi đâu về đâu khi cuộc đời của cô như một tấn bi kịch: bố mẹ giả, chị ruột giả, ngay cả người bạn mà cô yêu quý cũng dựng nên một màn kịch để giăng cô vào bẫy?
Liệu tấm chân tình của Thiệu Hoa và ánh mắt mong mỏi của Phàm Phàm có khiến cô đủ can đảm tìm lại được niềm vui của cuộc sống?
Tóm tắt (Nói trước, spoil hơi cao. Không nên đọc nếu không thích spoil):
Nhân vật nữ chính là Trịnh Tịnh Tuyết là một cô nương được xưng là dệ nhất mỹ nhân Hàng Châu. Không những thế mà gia đình của cô cũng rất giàu nên từ nhỏ là tiểu thư được yêu thương sủng ai. Vì cô có dung nhan thật đẹp nên đã được rất nhiều người theo đuổi. Tuy thế nhưng cô không lợi dụng những người đó mà nhận món quà đắt tiền nào cả. Cô chỉ duy nhất muôn họ từ bỏ bởi vì cô không thương họ. Nam nhân chính là một người nhìn bề ngoài rất lãnh khốc vô tình tên là Quanh Chấn Tiêu là bảo chủ của ‘Lãnh Diễm Bảo’. Từ đầu gặp cô anh đã hiểu lầm cô vì sắc đẹp mà kiêu cộng thêm ích kỷ chỉ biết lợi dụng nam nhân. Cái đó cũng là hiểu làm vì cô muốn ‘kỳ trân dị bảo’ thì mới động lòng. Cô chỉ đơn thuần nghĩ ‘kỳ trân dị bảo’ là trái tim của hai người đều yêu thương nhau thôi! Hiểu lầm lại càng thêm nặng khi cô lợi dụng anh nói là ý trung nhân của cô để thoát lý khỏi những ong bướm theo sát bên cô. Cô tức giận với anh nhưng anh lại vì thế mà động lòng không lẽ đã hiểu lầm cô. Trong một ngày một người từ trước theo cô không được mà nổi giận định cưỡng gian cô. Cô thoát được nhưng trong lúc muốn láy lại chiếc khanh tay sơ ý rớt xuống nước được anh cứu. Vì cô người ướt đẫm nên đã chui vào lòng anh lấy áo khoác anh che lại để người khác khỏi nhìn. Không ngờ có một bà tám đi qua thấy thế loan truyền khắp nơi. Cô sợ sự tình sẽ làm gây nên anh cùng vì hộn thê xảy ra khúc mắc khiến giải trừ hôn nhân nên tự mình đi đến xin lỗi. Vị hôn thê anh gây khó dễ còn tát cô một bạt tai bị anh bắt gặp khi anh muốn tới giải trừ hôn ước vì không thương vị hôn thê. Anh nhận ra mình rất thương tiếc cô và cô cũng nhận ra có tình cảm với anh. Sau đó hai người dần dần tới lui… – – – Từ lúc đó truyện trở nên….18 Thật sự mới đầu M đọc thấy nó hay hay. Tuyết là cô gái tuy vừa đẹp lại giàu nhưng không kiêu và rất thiện lương. Anh tùy bề ngoài nhìn giống ác qủy nhưng nếu đã yêu trở nên nóng bỏng… Nhưng mà M thấy không hợp lý là cô rất cương quyết không chấp nhận nam nhân theo đuổi nhưng không hiểu tại sao tự nhiên vô cớ yêu anh. Ừ thì anh cứu cô đó nhưng cái đó cũng không phải lý do thương anh. Cái đó cũng ly giải được đi tại cô cũng chỉ khoảng 17 hoạc 18 t thôi nhưng mà nếu là một người từ nhỏ giàu có gia giáo thì không lý nào cô…có quan hệ xác thịt với anh như thế trước khi có hôn ước. Không phải thời xưa trọng nhất là trinh tiết con gái sao? Không phải thời cổ rất khó nào chấp nhân việc không hứa hẹn mà tự hiến thân sao? Theo tính cách thì cô rất giống một người tuy thiện lương nhưng cũng biết cái gì đúng theo lý thường. Với lại ở thời xưa danh tiếng rất quan trọng nhưng cô không ngại mà làm ra những ‘ấy ấy’ với anh. Từ khoảng giữa truyện trở đi thì hình như toàn là cảnh nóng bỏng không. M không thích đọc truyện chỉ riêng viết mấy thứ đó nên lướt qua thôi. M không ngại nhưng diễn tả quá trình giao hợp làm M cảm giác đang đọc truyện ‘người lớn’ (tuy mình cũng chẳng nhỏ gì…) chứ không phải tiểu thuyết. Một cốt truyện hay không nhất thiết dùng cả nửa bộ truyện chỉ riêng nói về tình tiết giao hợp. Thôi nói thế mọi người cũng hiểu. Nếu ai thắc mắc sau đo hai người sao tới với nhau thì cứ đọc. Nói thật…tình tiết cũng chẳng hồi hợp hấp dẫn gì đâu. Tóm lại: nừa phần đầu thấy đọc hay hay nửa phần sau chỉ toàn thấy ‘nóng’ với ‘nóng’ không.
Tôi là Cửu Vĩ Hồ Ly kể về 1 thanh niên 17 tuổi học lớp 12, sỡ hữu mọi thứ đều là đứng ở hàng cuối cuối ở xã hội, chỉ có 1 gia đình yêu thương cậu ta.
Ham chơi học dốt, xấu trai, bị mọi người châm chọc là điên, cô đơn (cũng có 3 4 đứa bạn thân thôi, còn lại bạn bình thường thì hầu như chả có ai), tự kỷ với chiếc máy tính, hay bị bắt nạt. Nói chung là không có một đặc điểm nào nổi bật cả. Rồi một ngày trăng sáng vằng vặc sau cơn mưa giông lớn, cậu ta bị 1 linh hồn (hay đại loại là cái gì mà cậu ta không biết được, nên cậu ta cho đó là 1 linh hồn) 1 con cữu vĩ hồ ly nhập vào cơ thể mình..
Mọi chuyện thay đổi chóng mặt từ sau cái đêm đó, cơ thể thay đổi, sức mạnh, đẹp trai, bộ não siêu thông minh, mọi thứ dần hiện ra, tương lai dần rộng mở. Giang hồ, thương trường, tình trường,bị bạn bè phản bội, thất vọng về xã hội... tất cả đều có quá nhiều chông gai để cậu ta phải vượt qua...
Truyện ở những được kể bởi ngôi thứ ba, từ chương 19 sẽ đổi sang ngôi thứ nhất nhé. Lấy bối cảnh ở việt nam, từ năm 2015 trở đi và đây là truyện hư cấu nhé. Các bạn hãy ủng hộ mình!
Từ ngàn năm trước, ở đất nước Trung Hoa đã có nghề trộm mộ, còn gọi là Mô Kim hiệu úy. Dám hành nghề đào mộ quật mả, can trường là chuyện nhỏ, còn phải là tay sâu dày về huyền học, phong thủy… cũng như các loại cạm bẫy.
Hồ Bát Nhất, quân nhân giải ngũ có cuốn bửu bối của ông nội; Tuyền béo, con nhà lính, súng bắn như chớp; Shirley Dương, nữ triệu phú Hoa kiều, cũng là cháu ngoại một tay trộm mộ lẫy lừng – chính là ba Mô kim hiệu uý đương thời. Ba người, ba động cơ, đã cùng dấn bước vào sa mạc hung hiểm hòng truy tìm toà thành cổ Tinh Tuyệt thần bí… Bản lĩnh có thừa, chỉ tiếc là, họ không biết được những lời nguyền đáng sợ nào đang đợi họ…
Ma thổi đèn, cuốn kỳ thư về nghề trộm mộ, thật sự là một hiện tượng
xuất bản ở Trung Quốc, được coi là Da Vinci Code và Tomb Raider ở nước này, và đã mở ra cả một trào lưu ganh đua xuất bản tiểu thuyết và sách về mồ mả huyền thuật ở đại lục suốt mấy năm gần đây.
“Mẫu hậu, trên đầu của con tại sao lại có một cái sừng nhỏ?” Bảo Bối mở to đôi mắt tò mò đáng yêu nũng nịu nhìn chằm chằm nàng hỏi. Nàng trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Mẫu hậu, vì sao con lại có một cái đuôi?” Bảo Bối vuốt ve cái đuôi nhỏ xinh nhỏ nhẹ hỏi nàng. Nàng xem hắn lắc lư cái đuôi rồng nho nhỏ, lại không nói gì." align="justify">“Mẫu hậu, trên người của con có thiệt nhiều vảy a, vì sao mẫu hậu không có?”
Đang tắm rửa kì cọ Bảo Bối đưa tay vuốt những vảy rồng lấp lánh màu sắc trên người, mở to đôi mắt tròn xoe hỏi. Nàng giật mình, bởi vì nàng là người, hắn là rồng. Không đúng, là sự kết hợp của rồng và người.
Trời ạ, nàng làm sao có thể nói cho cục cưng biết, nàng và hắn không giống nhau, bởi vì hắn là rồng, do nàng, là nàng do nằm mộng mà mang thai, mang thai mười tháng sinh hạ được tiểu long nhân.
Linh hồn nàng ban đêm rời khỏi thân thể, sau đó ở bờ biển bị tên Long Vương háo sắc tà ác dây dưa, trên mặt biển hoan ái suốt đêm. Không ngờ, nàng đã châu thai ám kết, trên người mang huyết mạch của loài rồng, mang thai mười tháng, nàng sanh ra tiểu long nhân, lại không biết phải nói với Bảo Bối cha của hắn là Long Vương biển nào.
Nàng cùng 2 đứa bạn thân đang thăm quan viện bảo tàng. Đùng một cái không hiểu tại sao lại xuyện không.
Xuyên qua thì sao? Cứ tưởng sẽ được làm nữ hiệp để chơi đùa. Ai dè do nàng giống với con gái ân nhân của hoàng thượng đương thời nên bị lầm rồi bắt ép gả cho thái tử còn 2 đứa bạn thân bị nàng lôi đi theo! Trời ơi! Có ai xui như các nàng không? Vào cung đã gặp 3 vị thiếp thân trắc phi, người mà các nàng không ưa nhất của thế kỉ 21 thường xuyên tìm để kiếm chuyện. Haizzzz, tha cho nàng đi! Nàng không có muốn thằng cha Thái tử kia đâu! Có tiền đủ xài là nàng mừng lắm rồi nha! Thật tình...chừng nào các nàng mới có thể về nhà đây?
Thể loại: Xuyên không, nữ cường, nam cường, cực sủng, HE…
Nàng vốn là Ninja bộ đội đặc chủng hiện đại, lại là người có năng lực cao bị quốc gia hại chết
Nàng là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một thứ nữ không được sủng, bị tỷ tỷ hãm hại ném vào Lãnh viện chết đói, lại không người biết.
Linh hồn luân phiên, nàng biến thành nàng.
Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trở thành người đi hòa thân.
Chuyện tốt thì làm sao có thể nhớ tới nàng chứ?
Cười lạnh… Chỉ vì phải gả cho người kia, là Minh Vương bị bệnh nặng quấn thân.
Không ngại, chính là thay đổi một địa phương để ngủ thôi.
Chính là trong Vương phủ này tranh đấu gay gắt, trong Hoàng cung lại cất giấu âm mưu, trên chiến trường lại vô số mạo hiểm, giang hồ lại là một phen huyết vũ tinh phong, như thế thì làm sao nàng có thể ngủ. Nàng, phong kinh vân đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng phúc hắc, cười nghĩ xem gió mây loạn, ai ngờ lại bị cuốn vào trong gió mây.
Sương mù bao phủ hai mắt, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nhìn như thân cùng ấm áp, kì thực cách người ngàn dặm, nguyên tắc sinh hoạt là “Người không phạm ta, ta không phạm người”, làm cho nhiều người phạm đến, nàng không phải là người dễ khi dễ, nếu đến đây liền ngược đi.
Tiên thú làm phó, Tử thần làm sủng vật, Xà vương làm “Vòng tay”, phía sau còn đi theo một thị nữ ảo cảnh chi mắt, còn có một đám nhân vật lớn như sư phó, cha nuôi, nghĩa phụ, đồ đệ, thủ hạ, thật sự là vận may làm cho người ta hâm mộ.
Thân phận thật mạnh, cao quý vô cùng, kết quả, mọi người sai đem “Minh Châu” làm bụi bặm.
Hắn, lãnh khốc vô tình, quyền lực thiên hạ, mắt lạnh nhìn rõ âm mưu quỷ kế sau lưng mọi người, nắm giữ toàn cục, lại cô đơn nắm giữ không được nàng.
Hơi thở lạnh như băng, thiên nhiên hỗn thành khí phách, chính là khi còn trong thai trúng độc, hắn nên làm thế nào cho phải, Quái y Phiêu Miểu, tìm ở nơi nào?
Quả nhiên là Phiêu Phiêu Miểu Miểu.
Thực lực cường hãn, thế lực cường đại, phúc hắc lãnh khốc, nhiều tầng thân phận, làm cho nữ tử ngưỡng mộ, si mê, ghen tị lại thầm thán. Một cái mỉm cười xa cách, một cái lãnh huyết bên ngoài cùng ấm phúc hắc ở sau lưng như nàng, một cái bệnh nặng, sau lưng lại rối loạn như hắn.
Từ hai bên tướng ghét cường cường liên thủ, sau đó là sủng nịnh khôn cùng. Khi bọn họ gặp nhau, gặp lại, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau….
Hắn sủng nàng, lên trời xuống đất chỉ cần là nàng muốn, hắn đều cho.
Hắn sủng nàng, cùng trời cuối đất, nàng ở, hắn liền ở.
Hắn sủng nàng, thương tổn của nàng đều phải chết, thương tổn nàng càng phải chết.
Hắn sủng nàng, chỉ cần bên người nàng có một sinh vật giống đực hắn liền ghen tuông bay tứ tung, cuối cùng ngay cả giống cái hắn cũng đề phòng, mỹ danh này viết, vạn nhất nếu có cái biến thái hắn tìm ai đi?
Lời dẫn của tác giả: […] Truyện này không có lo lắng cũng không có mâu thuẫn, thậm chí không có cả những trắc trở khó khăn. Câu chuyện nói về những sự kiện ấm áp thường ngày thôi. (Nam chính nữ chính mặt hiện đầy hắc tuyến…ấm áp? Rùa: toát mồ hôi) Nói chung là, nam chính nữ chính tuy giống như những con thú nhỏ đối chọi nhau, ngươi cào ta một cái, ta cắn lại ngươi một cái, nhưng cũng rất ấm áp. Mọi người xem truyện luôn vui vẻ cười là tốt rồi. […]
Thể loại: Xuyên qua (tá thi hoàn hồn), cổ đại, hài. Nhân vật chính: Kim Đa Đa (Tống Thư Phàm) – Long Phi Ngọc Chú thích: Đa đa ích thiện là càng nhiều càng tốt.
Chuyển thế trọng sinh đến cổ đại, vốn tưởng rằng rốt cục có thể yên tâm thoải mái làm một con sâu gạo. Dù sao cũng là một thân thể cha không yêu, mẹ không thương, bất đắc dĩ đành phải tự lực cánh sinh, gian khổ gây dựng sự nghiệp. “Tiền bạc, nhà lớn, cửa hàng, hài tử, mỹ nam! Càng nhiều càng tốt!” “Nàng nói cái gì!” Có người ở bên cạnh nổi bão. “Ha ha!” Có người chột dạ cười, “Thiếp thân nói ‘Chỉ cần tướng công là đủ rồi’.” Giới thiệu: Sống là được làm những gì mình thích, luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh dù đó là thất bại hay thành công. Hí Long Ký – Đa Đa Ích Thiện (xin gọi tắt là Hí Long Ký) là câu chuyện thành công trong cuộc sống và sự nghiệp của Tống Thư Phàm (Kim Đa Đa) dù nàng không xinh đẹp, võ công không giỏi, y thuật không cao, không có năng khiếu kinh thương, không ăn nói động lòng người… và còn nhiều khuyết điểm khác. Nói tóm lại, nàng là một người rất bình thường, ôm giấc mộng rất bình thường của một nữ công chức hiện đại: “Nhà cao cửa rộng, có cửa hàng kinh doanh, chồng đẹp, con khôn, sống không bó buộc” trong một xã hội đầy lễ giáo cổ đại. Điều gì khiến nàng thành công và hạnh phúc như vậy??? Hãy đọc để cảm nhận :D
Hoàng Ly là một nhà văn nhà báo tên tuổi, đã xuất hiện như một vì sao lạ chói sáng trên làng báo chí Việt Nam từ thập niên 50 trên tờ "Giang Sơn" của Ngô Thái Bảo, toà soạn tại phố Hàng Trống,Hà Nội. Di cư vào Nam năm 1954, Hoàng Ly tiếp tục viết cho nhiều tờ báo với các tác phẩm tiểu thuyết đường rừng, có sức lôi cuốn mãnh liệt với nguời đọc như "Nữ Tướng Biên Thuỳ", "Giặc Cái","Thập Vạn Đại Sơn Vương", "Yêu Truyền Kiếp"...Ngoài ra,với bút hiệu "Thánh Sống" ký ở mục phiếm "Vấn Kế", Hoàng Ly đã chứng tỏ tính đa dạng của một ngòi bút đầy tài năng.
Tác phẩm "Thập Vạn Đại Sơn Vương" hay "Lửa Hận Rừng Xanh"... là một câu chuyện của tay hảo hán người Việt, ngang dọc trên vùng núi vùng Ba Biên Thuỳ với những cuộc đấu võ, đọ súng kinh hồn cùng bọn giang hồ thổ phỉ. Hoàng Ly với bút pháp đặc biệt và tạo được một thứ ngôn ngữ riêng trong thể loại truyện đường rừng pha trộn tính cách võ hiệp, đầy kịch tính hấp dẫn... đã là một trong những cây viết ăn khách nhất thời đó. Người đọc đã say mê tiểu thuyết của Hoàng Ly không kém gì những tác phẩm của Kim Dung sau này.
Thể Loại: Hiện đại, hài vô đối Nhân vật chính: Yến Luật (mắc bệnh ảo tưởng quá nặng) x Ôn Tửu
Khi Yến tiên sinh bị đá lần thứ nhất, Tuyệt đối không nghĩ tới mình còn có thể bị đá lần thứ hai.. Giải nghĩa tên truyện: Tình bất yếm trá: có nghĩa là không tiếc lừa dối, tung hỏa mù đánh lạc hướng đối phương để có được lợi thế chiến thắng trong tình yêu.
Cặp đôi: Đại thúc x Loli – Tử Phủ Đế Quân x Đản Hoàng Tô.
Vô Thượng Đế phi sinh, sinh ra một quả trứng.
Vô Thượng Đế Quân là long thân, Vô Thượng Đế phi là phượng thể, vốn là loài động vật đẻ trứng, dù lần này sinh ra trứng là việc ngoài dự định, nhưng cũng là chuyện có tình có lý.
Nhưng vấn đề quả trứng kia lại nở ra một con hồ ly.
Là một con hồ ly hai đuôi.
—— Nghe có vẻ rất là cổ đại phải không, thực ra đây là truyện hiện đại đó.
Lời dẫn . có một quả trứng to to…
Vô Thượng Đế phi mang thai, quả là việc vui mừng khắp chốn.
Trên trời không như trần gian, nam nữ ái ân, sau đó cứ thế mà ‘châu thai ám kết’ lưu truyền đời sau. Nhưng vấn đề là như vầy, nếu sinh mà không chết thì chẳng mấy chốc thiên đình sẽ bị quá tải, ảnh hưởng tới nguồn năng lượng mấy vạn năm mới có được của trần gian. Phần lớn tiên đồng trên thiên giới lúc sinh ra đều có cơ hội hưởng duyên tiên, tỷ như tiên quả vạn năm, hoặc thánh khí đầy linh khí chẳng hạn, rồi có duyên có phận mà được một cô tiên nữ nào đó ăn, cứ thế mà thành thai quả, đợi hết kỳ bầu bí thì rơi xuống đất thành tiên, đây gọi là mượn phúc tiên. Còn có một cách khác, hai vị thần tiên tình cảm thắm thiết mặn nồng được sợi kim tuyến buộc chặt, trải qua vạn vạn năm không rời, hoạn nạn có nhau, rốt cuộc trở thành tiên đế, khi thời cơ chín muồi trời cao sẽ ban thưởng tiên đồng.
Vô Thượng Đế phi đang mang bầu một tiên đồng được trời cao ban tặng, trăm ngàn năm qua thiên đình chỉ có duy nhất một tiên đồng này, thế nên trong lòng Vô Thượng Đế Quân vô cùng hớn hở mừng vui.
Đợi đến ngày Vô Thượng Đế phi sanh nở, Vô Thượng Đế Quân ôm một bụng kích động canh sẵn ngoài phòng sinh. Ước chừng qua qua lại lại khoảng bốn vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi mốt bước mới thấy cô tiên nga ôm một cái bọc nhỏ đi ra.
Không đợi tiên nga mở miệng chúc mừng, Vô Thượng Đế Quân đã dằn lòng chẳng đặng, vội hỏi, “Là trai hay gái?”
Tiên nga sợ hãi kéo một góc chăn lên, hóa ra là một quả trứng.
Vô Thượng Đế Quân giật mình sửng sốt, nhưng rồi cũng nhẹ nhõm hẳn.
—— Vô Thượng Đế Quân là long thân, Vô Thượng Đế phi là phượng thể, vốn loài động vật đẻ trứng, dẫu việc sinh ra quả trứng này là ngoài dự liệu, nhưng cũng có tình có lý đi.
Thiên đình rất nhàm chán, mấy vị chư thần tán tiên còn cá cược xem Vô Thượng Đế phi sinh con trai hay con trái. Tin tức Vô Thượng Đế phi sinh một quả trứng vừa truyền ra, tất cả tiên nhân đều nhất tề rớt cằm té u đầu, chỉ một thoáng mà điểu thú bay loạn, tường vân rục rịch, mấy thần tiên kéo tới xem nhốn nháo không dứt, thiên đình trở nên náo nhiệt lạ thường, rốt cuộc ngay cả Tử Phủ Đế Quân, tiên nhân đứng cùng bậc với Vô Thượng Đế Quân cũng bị ‘kinh động’.
“Sao lại có thể là trứng!” Tử Phủ Đế Quân lẩm bẩm, thận trọng nghĩ ngợi một hồi, hắn cũng đạp cái tường vân phô trương khoe mẽ của mình hướng lên thiên đình.
Bình thường tường vân nhà khác chỉ có một hoặc hai màu, nhiều nhất là ba màu thì thôi đi, tường vân nhà Tử Phủ Đế Quân phải bảy màu, một khi bay lên, màu sắc rực rỡ lóa mắt kia thì người cách xa mấy ngọn núi to cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Nguyên nhân là vì xa xưa một thuở, quan hệ giữa Tử Phủ Đế Quân cùng Vô Thượng Đế Quân không thể nói là tốt, lúc này hắn đến nhất định sẽ khiến đám thần tiên mới gắn lại cằm sẽ ngã ngửa ra cả. Nhưng địa vị Tử Phủ Đế Quân cao quý như vậy, nếu muốn khiến chúng thần tiên kinh ngạc thì cũng phải để mình quang minh chính đại tiến thẳng vào Linh Tiêu Bảo Điện.
Bởi vậy, thời điểm Tứ Phủ Đế Quân đến đã thấy chúng tiên đều giống như Vô Thượng Đế phi, tất thảy đều quấn khăn thành một cục trên đầu.
Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, “Ngàn năm không gặp, lão Vô Thượng kia càng ngày càng gia trưởng ngang ngược, vợ hắn ở cữ sao các ngươi cũng phải quấn khăn trùm đầu hết thế kia?”
Kiểu nói chuyện như vậy chư thần tán tiên đã nghe mòn tai, nhất thời càng lúng túng hơn so với việc nghe tin lúc nãy.
Có anh tiên gia ‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’ (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả) lanh lẹ đến xã giao, Tử Phủ Đế Quân đã phất tay áo, “Tiểu tiên dẫn đường, nghe nói Vô Thượng trước có già sau có trẻ, ta đến xem trứng tiên nhà hắn.”
Tiên gia kia vừa nghe mấy lời này đã không còn muốn khách sáo xã giao gì, im lặng đưa Tử Phủ Đế Quân đến thằng vườn bàn đào.
Tuy là một quả trứng, nhưng nói gì thì nói cũng là ruột thịt của mình, Vô Thượng Đế Quân làm theo đề nghị của chúng thần một cách qua loe, mở một yến hội tam triều rửa tội ngoài trời thật lớn trong vườn bàn đào.
Bây giờ yến hội còn chưa bắt đầu, các tiên nhân được xếp ngồi vào chỗ, trên bàn dọn sẵn hoa tươi rượu ngon chờ đợi. Vô Thượng Đế Quân ngồi đối diện với Vô Thượng Đế phi đang ôm quả trứng trong ngực, nghĩ đến xuất thần.
Đúng là một quả trứng vô cùng xinh đẹp, màu trắng óng ánh, không hề có tỳ vết nào, giống như một viên trân châu khổng lồ. Tử Phủ Đế Quân nhìn quen mắt, đi đến trước mặt, không nói không rằng giơ tay muốn ôm quả trứng kia xem một cái.
Vô Thượng Đế phi vốn không muốn, vừa thấy Tử Phủ Đế Quân, do dự một lúc cũng đưa cho hắn.
Tay vừa rờ đến, quả trứng đã nứt ra.
“Không phải tại ta.” Tử Phủ Đế Quân tỏ vẻ vô tội.
Vợ chồng Vô Thượng Đế Quân không thèm nhìn hắn, chỉ căng thẳng nhìn quả trứng kia, vừa mừng vừa lo, không biết lát nữa cái gì sẽ chui ra.
Quả trứng kia rung rung vài cái, khe hở càng lúc càng lớn, trên đỉnh trứng từ từ có dấu hiệu nứt vỡ, rốt cuộc một mảnh vỏ cũng được phá ra.
Lúc này, không chỉ vợ chồng Vô Thượng Đế Quân mà mỗi một thần tiên đều nín thở như thể sợ sẽ khiến tiên đồng chưa nở ra kia sợ hãi.
Giữa ánh mặt vạn chúng chú mục, một bàn chân với những đệm thịt, bên trên là màu lông xù vàng óng ánh chầm chậm thò ra.
Cho dù là rồng hay phượng thì cũng chỉ có bộ vuốt cứng cáp sắc nhọn, mà tay người thì cũng chỉ đầy thịt chứ không thể có màu lông xù vàng óng kia được. Bởi vậy Vô Thượng Đế Quân nhịn không được “a” một tiếng.
Tiếng “a” này vừa thoát ra, bàn chân mập mạp vàng óng kia lập tức rụt về.
Không phải Đản Hoàng Tô bị tiếng “a” kia dọa, mà là bị chính bàn chân mình dọa.
Đản Hoàng Tô còn nhớ rất rõ, trước đó mình đang ngồi đọc một cuốn truyện trên mạng tên “Hồn BOSS”, nam nhân vật chính là một đại ma đầu, tục danh Ba Nhĩ, rất am hiểu chuyện quăng tới quăng lui người ta từ chỗ này sang chỗ khác. Đang lúc đọc tới đoạn Vương Tiểu Minh, CP (character pairing) của Ba Nhĩ, bởi vì thay Ba Nhĩ chịu đòn, thân thể không thể chịu đựng được việc tim vỡ nát mà chết tươi thì đột nhiên tên Ma vương Ba Nhĩ kia xuất hiện trước mặt nàng, sau đó giống hệt như những gì nàng thường thấy trong truyện, hắn bùm một cái, thế rồi nàng bị Ba Nhĩ kéo từ máy tính thả đến chỗ tối om chật chội này.
(Nếu mình không nhầm thì Đản Đản đang đọc truyện đam mỹ :3, thể loại huyễn huyễn Link: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=629710.)
Nàng cố gắng giãy giụa ở cái chỗ chật hẹp vô cùng kia, rốt cuộc khi đánh vỡ được một cái lỗ nhỏ xíu, nàng bị chính tay mình —— à không, bàn chân —— hù dọa.
Không phải Ba Nhĩ chỉ có thể biến người ta từ chỗ này sang chỗ khác thôi hay sao, từ khi nào thì hắn cũng có thể biến người thành động vật?
Đản Hoàng Tô mù mờ không xác định được, nương theo ánh sáng từ cái lỗ nhỏ trên cao cẩn thận kiểm tra chân mình. Hoàn toàn chính xác, đệm thịt mềm mịn, màu lông vàng óng ánh, giống như bàn chân của A Hoàng nhà nàng, nhưng A Hoàng nhà nàng chính là một con chó mà?
Chả nhẽ mình bị Ba Nhĩ biến thành một con chó?
Đản Hoàng Tô cảm thấy 囧.
…Nhưng cũng thiệt mới mẻ!
Cái chỗ tối om om này chỉ cần phá được một lỗ hổng nhỏ chợt trở nên vô cùng yếu ớt, Đản Hoàng Tô chỉ cần quơ quơ hai ba cái nó đã thành một cái động lớn đủ để thò đầu ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tử Phủ Đế Quân. Chỉ trong nháy mắt, hàng mi dài kia như chạm thẳng vào lòng nàng.
Nhìn kỹ thêm một tý, làn da trắng ngần sáng sủa, tóc vừa mướt vừa dài vừa mềm, khí chất siêu phàm thoát tục, ngũ quan có nét, hàng mi đậm cùng đôi mắt xếch kia lại đẹp quá đáng.
Đây là một anh chàng đẹp giai đó nha!
Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng đánh ực.
Nếu biết đọc truyện này lại có phúc lợi như vậy, nàng không nên đợi truyện hết mới đọc!
Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng, tinh thần hưng phấn chào hỏi Tử Phủ Đế Quân, “Hi anh đẹp giai!”
Nhưng âm thanh thoát ra khỏi miệng lại là mấy tiếng “A a” không hề có ý nghĩa, ngọng ngịu trong trẻo, nhưng không phải là tiếng chó sủa.
“Nó đang chào ta?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, vươn tay ra túm lấy gáy Đản Hoàng Tô xách nàng lên, vui sướng hả hê khi người khác gặp họa, “Ồ, một con hồ li hai đuôi, là con cái.”
Mặt Vô Thượng Đế quân tái mét.
Rồng với phượng, cho dù đột biến gen kiểu gì thì cũng không thể sanh ra hồ ly!
Đương nhiên Vô Thượng Đế Quân không phải buồn Vô Thượng Đế phi cắm sừng hay đội nón xanh cho hắn, hắn chỉ đang phẫn nộ việc vốn tưởng là tiên đồng được trời ban, nào ngờ chỉ là một giống tiên mượn phúc mà thôi.
Tiên gì thì tiên cũng không phải là của hắn nữa! Hạnh phúc trong lòng Vô Thượng Đế Quân từ từ tan nát.
Nhưng Tử Phủ Đế Quân lại hưng phấn dạt dào, “Tiểu hồ li này cũng rất quý giá, nếu ngươi không thích thì cho ta đi.”
Hồ ly vốn có ba tộc, thanh khâu Cửu vĩ Bạch thị, phàm trần Đan vĩ Hồ thị, cuối cùng là lục loan Song vĩ Phong thị.
Dòng tộc thanh khâu Bạch thị có pháp lực cao cường nhất, không tuân theo sự sắp đặt của nhà trời, tự cai quản, là yêu tộc lệ thuộc trực tiếp với Đại thần Thượng cổ Nữ Oa nương nương, số người trong tộc vô cùng ít, những người mang họ Bạch bây giờ còn sống hay đã chết cũng chưa biết rõ.
Trong ba tộc hồ ly thì Đan vĩ Hồ thị là đông nhất, họ sinh ở phàm trần, người trong tộc sống trải dài từ nhân gian trên trời, thậm chí là cả địa phủ Ma vực, không có bầy đàn nhất định, cũng không định cư, đếm không biết bao nhiêu kẻ mê hoặc người đi đường, rất hiếm nhân vật xuất chúng trong giới tiên nhân.
Lục loan Phong thị được xếp cùng hàng Tán tiên, vốn là bộ tộc tự do, nhưng trời ban cho sự linh mẫn với thảo dược, ngay cả máu trong người cũng là thuốc tiên chữa thương, cho nên thường bị tiên ma săn bắt, nuôi dưỡng hoặc làm y sư, có khi chỉ vì lấy máu. Mà cho dù tù đày hay y sư đi chăng nữa cũng khó thoát khỏi số kiếp rút máu, bộ tộc này dù may mắn sống sót cũng ẩn nấp không tung tích.
Đản Hoàng Tô vừa nở ra là hồ ly hai đuôi thuộc Phong thị, quả thực là bảo vật hiếm có khó tìm.
Chỉ là Vô Thượng Đế Quân không nghĩ Đản Hoàng Tô là bảo bối. Trong mắt Vô Thượng Đế Quân, Đản Hoàng Tô chính là ác điểu đỗ quyên mượn bụng Vô Thượng Đế phi ấp trứng, lãng phí công sức hắn bao nhiêu ngày chờ mong cùng hạnh phúc. Lúc này vừa nghe Tử Phủ Đế Quân xung phong nhổ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này đi, tất nhiên là gãi đúng chỗ ngứa, gật đầu đồng ý tắp lự.
Vô Thượng Đế phi không cam lòng. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng mang nặng đẻ đau tiểu hồ li này suốt mười năm trời, nhưng phu xướng phụ tùy, nàng không thể để Vô Thượng Đế Quân mất mặt trước nhiều người như vậy được.
Khó có thể bàn chuyện ăn rơ như vậy với Vô Thượng Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân sợ hắn hối hận, không hề cáo từ mà mang theo Đản Hoàng Tô, đạp tường vân lấp lánh lóa mắt kia, nhanh như chớp bay về Tử Thần phủ.
Thể loại: Tiền đam mỹ, hậu ngôn tình, ngược luyến tàn tâm, ngược Nhân vật chính: Thiếc Thẩm Nhiên >< Liễu Thu Yên Nhân vật phụ: Hiệp Phong, Lục Hoà Khánh Nàng là tiểu thư con quan chỉ một lòng muốn thượng kinh cáo trạng để giải oan cho cha nhưng lại vướn vào một bọn ‘cướp của cướp’ mà gã thủ lĩnh lại rất là ghét nữ nhi nha. Hắn ta đối xử với nàng tàn bạo, luôn miệng chửi nàng là hồ ly, gặp nguy lại đem nàng ra trước làm lá chắn cho hắn an toàn. Mà thậm chí biết rõ hắn xấu xa biến thái là thế nàng vẫn mù quán thích mới đáng sợ. Đến khi hắn từ thủ lĩnh bọn cướp trở về đúng danh phận quý tộc thì nàng lại càng lao đao vì hắn càng ngoài tầm với của mình.
Từ Dịch Nhiên xù lông nhìn kỹ mấy chữ “Cùng một chỗ ~~ Cùng một chỗ ~~~” trên màn hình. “Ai muốn cùng một chỗ với hắn !” Số 22 cho thêm mấy chữ to màu đỏ tươi. “Bà xã” Từ trong loa điện thoại truyền ra thanh âm vừa từ tính vừa khiêu gợi. “Câm miệng ! Không cho phép gọi như vậy !” “Khụ khụ, bà xã xù lông rồi. Đến chỗ ca hội hôm nay đi, vuốt lông cho bà xã ~” “Dĩnh Phàm, Anh vì cái gì không cho tôi phối kịch truyền thanh ! Anh chê âm thanh của tôi không hay sao?? ” Lục Nhất Minh giận trừng mắt nhìn Đỗ Dĩnh Phàm. Đỗ Dĩnh Phàm thấy vẻ tức giận của Lục Nhất Minh, trước mắt giúp hắn vuốt lông. Ở trong lòng nói : Làm sao anh có thể cho em cơ hội cùng người khác phối H đây. (Kỳ thật Đỗ Dĩnh Phàm là phúc hắc công ~XD) ~~ đây là lời tác giả. Vai chính : Từ Dịch Nhiên (XXOO), Diệp Lạc (Diệp Lạc Vô Thanh) Phối hợp diễn : Lục Nhất Minh (Vô tội quân, Ta tỏ vẻ thực vô tội), Đỗ Dĩnh Phàm ( Thanh Nguyệt)
Vợ có thuật của vợ là cuốn sách mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng nên có trong tay. Khi biết lãnh thổ bị kẻ địch nhòm ngó đồng thời có ý định xâm phạm, có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh, lại còn nghĩ đến việc thoát thân? Tôi phải gia nhập cuộc chiến, tôi phải làm rõ nội tình, tôi phải tìm ra người phụ nữ đó, bảo vệ lãnh thổ của mình. Lúc đọc tiểu thuyết, tôi cho rằng một cặp yêu nhau chia tay phần lớn là bởi không thể vượt qua được khó khăn, hoặc những thử thách khác như: chủng tộc, kẻ thứ ba, chính trị,… Nhưng trong thực tế, tôi phát hiện ra rằng phải đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống còn đáng sợ hơn.… Làm thế nào để đối phó với kẻ thứ ba? Tôi tin rằng đây là vấn đề chung của tất cả phụ nữ trong xã hội hiện đại, nhưng đáp án chính xác thì không chỉ có một. Trích đoạn Chuyện này phải bắt đầu kể từ một đêm nào đó ba tháng trước. Hôm đó, tròn một tuần Trương Lực chia tay tôi, cũng là ngày tôi nhận được một tin nhắn xa lạ. Anh sai rồi, em đừng đòi chia tay. Câu nói đó dường như chứa đựng sự chịu đựng và hối hận về những điều đã xảy ra, nhưng đây không phải là số của Trương Lực, mà đây cũng chẳng phải phong cách của anh ta. Có trời đất làm chứng, vì chia tay với anh ta nên tôi mới đổi số điện thoại. Nhưng nếu như không phải Trương Lực thì ai lại gửi cho tôi một tin nhắn mùi mẫn đến thế? Tôi đưa tay vỗ trán, nghĩ ngợi hồi lâu, mãi không tìm được câu trả lời. Dù rất muốn nhắn tin trả lời nhưng tôi lại sợ đó chỉ là một trò đùa ác ý. Thế nên không lâu sau, tôi cũng quên luôn tin nhắn xin lỗi này. Quên chưa giới thiệu, Trương Lực là bạn trai cũ của tôi. Lý do chia tay được anh ta đưa ra là “mẹ anh không thích em”, nhưng thực tế thì có người phụ nữ khác leo lên giường anh ta mới là điểm mấu chốt. Mặc kệ xã hội gọi những người như vậy là “hồ ly tinh” hay “kẻ thứ ba” tôi lại coi đó là “vị cứu tinh”. Phải cảm ơn vị cứu tinh đã giúp tôi thoát khỏi Trương Lực, cái kẻ mà mua một miếng đậu phụ cũng phải mặc cả đến mười mấy phút. Thế nhưng tôi là người rộng lượng nên chưa bao giờ nói ra hai từ “chia tay” trước. Chỉ đến tuần trước, khi anh ta nói ra điều đó, tôi mới được giải thoát. Từ đó có thể thấy, Trương Lực cũng có rất nhiều điều không vừa lòng về tôi. Yêu nhau được ba tháng, đây là lần đầu tiên hai chúng tôi có được tiếng nói chung, chỉ tiếc rằng không thể nâng ly để chúc mừng điều đó. Đêm thứ hai, cũng cùng giờ đó, tôi lại nhận được một tin nhắn: Anh rất hối hận trước đó đã đối xử với em như vậy, hãy cho anh một cơ hội nữa.
“Anh nghĩ là em không có trái tim, nhưng thì ra trái tim em đã thuộc về người khác mất rồi.” Một cô gái luôn khép mình lại bởi một quá khứ đau lòng: mẹ mất sớm, cha cô vốn là một cán bộ nhà nước cũng bị người ta hãm hại nên phải nhảy lầu tự tử để lại mình cô bơ vơ. Từ sau đó, Trần Uyển được gia đình người cậu tốt bụng đón cô về ở cùng trong căn nhà đơn sơ của họ. Trong một lần đi khảo sát địa thế để đầu tư, Tần Hạo – vị công tử của một gia đình quyền thế và giàu có trong tỉnh đã tình cờ gặp Trần Uyển. Và ngay lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp tinh khiết cùng ánh mắt trong sáng mà lạnh lùng của cô, anh đã biết mình tìm thấy mục tiêu cho một cuộc chơi mới. Anh càng tìm cách tiếp cận cô, cô càng chạy xa khỏi anh. Cô càng trốn chạy lại càng kích thích ham muốn chinh phục của anh. Mặc cho cô lạnh lùng, cô coi thường, cô tức giận, cô sỉ nhục, anh vẫn tìm mọi cách xộc vào cuộc sống của cô. Trò chơi rượt đuổi điên cuồng không biết từ lúc nào đã trở thành những xúc cảm cháy bỏng trong tim anh. Anh chỉ biết rằng, anh muốn có được nụ cười của cô, tình yêu của cô, trái tim của cô và… cả chính cô nữa, dù cho điều đó sẽ khiến cho cô căm hận anh đi chăng nữa. “Dù sao thì đời này không có được tình yêu của em rồi. Em thích hận thì hận đi, hận thấu tâm can, hận tận xương tủy, hận cả đời không quên được anh cũng được.” Anh cứu cô khỏi những kẻ đánh thuốc mê, rồi cũng chính là anh đã trở nên “cầm thú” với cô bởi tổn thương cô gây cho anh. Anh âm thầm bảo vệ gia đình cô rồi cũng chính anh ép buộc cô lừa dối gia đình để ở bên anh trong 3 năm. 3 năm có cô ở bên, 3 năm để xoa dịu tổn thương anh gây ra, chỉ cần 3 năm để cô có thể dần dần quen với anh và… yêu anh. Tần Hạo – Trần Uyển, cả anh và cả cô, đều là những con người cao ngạo, giống như hai chú nhím, càng gần nhau càng làm tổn thương nhau. Liệu rằng cuối cùng tình yêu của anh có thể lấp đầy những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô? Cô tin vào lương tâm lương tri, tin trên thế giới vẫn có tình yêu và kỳ tích, tin vào tất thảy những điều tốt đẹp động lòng người, tin rằng dù có là thứ xấu xí thì vẫn mang trong mình vẻ đẹp chưa hé lộ, tin rằng tình yêu vĩnh viễn trong sáng và bền chặt, nó là con đường duy nhất để nội tâm con người được hoàn thiện, để đời người được trọn vẹn.
“Truyện Dịch” - là các truyện thuộc nhiều thể loại như light novel, tiểu thuyết, truyện ngắn, v.v… được dịch từ ngôn ngữ gốc sang ngôn ngữ tiếng việt. Các truyện này được các nhóm dịch, người dịch với mục đích giới thiệu và phổ biến truyện đến với cộng đồng và người đam mê đọc truyện chữ hay.