Những nàng gái gọi, cho dù bọn họ đáng thương hay đáng giận cũng không đến phiên tôi bình luận. Tôi viết quyển sách này, chỉ đơn thuần vì muốn viết. Bởi ở trong quan niệm của tôi, nếu như tình yêu thực sự tồn tại, thì sâu bên trong nó không thể dung chứa bất cứ thứ tạp niệm nào. Không có thân phận, không có tiền bạc, không có đẹp xấu, hơn nữa cũng không có cách nào trốn tránh. Sự thật có lẽ không như vậy, nhưng những cuốn tiểu thuyết cho phép con người ta vươn đến những điều không thực. Nếu như rất nhiều rất nhiều cô bé lọ lem đều có thể biến thành công chúa, vậy tại sao gà rừng lại không thể biến thành phượng hoàng?
Chúng ta thường xuyên nhìn thấy những cô gái gọi ở trong tiểu thuyết bị tác giả miêu tả tục tằn làm người ta khinh ghét, tôi không khỏi phản đối. Ha ha, cho nên muốn thay đổi nhân vật chính một chút. Về phần nam chính thế nào, ai biết được.
Vì vậy, trước khi các bạn đọc sách, tôi muốn nói rõ một điều, nữ nhân vật chính là gái gọi, về phần vì sao cô ấy làm gái gọi, tại sao không như người bình thường nỗ lực phấn đấu lao động, thay đổi số phận của mình, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cho cô ấy làm gái gọi, nếu không, không thể nào gặp gỡ được nam chính. Ha ha, đây là một câu chuyện tình yêu, không có ý nghĩa gì sâu sa, xin mọi người đừng quá kỳ vọng.
(Trích lời mở đầu truyện của tác giả Hắc Nhan)
chương 11: kết thúc