Chỉ có điều, dạo qua từng thế giới, nàng dường như đã... Mở ra con đường ‘tra hóa’ của mình..................... Tên khác:《 Nhân gian có vị tên Thanh Hoan 》
Văn án
Một vết thương không bao giờ lành được, nếu vết thương đó ở trên người ngươi, ngươi sẽ làm gì?
Sẽ đau khổ chịu đựng, cắn răng giữ lại nỗi đau đó?
Sẽ gào khóc nức nở? Hay âm thầm rơi lệ?
Sẽ buông bỏ tất thảy, lặng lẽ rời đi?
Đã từng, Đường Thanh Hoan cũng chìm trong tuyệt vọng, dường như không biết phải làm gì...
Nhưng rồi, nàng lạc đến một thế giới, nơi này đầy những người chấp niệm, mãi không tiêu tan. Bởi vì từng tích được nhiều âm đức, cho nên sau khi chết bọn họ có thể đến nơi này, nói với nàng tâm nguyện của bọn họ. Nhiệm vụ của nàng, chính là giúp bọn họ buông bỏ chấp niệm, uống một chén canh có thể quên đi ký ức kiếp trước, rời khỏi chỗ này, đầu thai chuyển thế.
Chỉ có điều, dạo qua từng thế giới, nàng dường như đã... Mở ra con đường ‘tra hóa’ của mình.....................
chương 24: bát canh đầu tiên (23)