Ngay sau đó, đôi mắt của Bùi Tu Vân lấp lánh như sao, hấp dẫn động lòng người.
Chỉ là một nụ hôn phớt nhưng vẫn khiến Bùi Tu Vân vui vẻ cả ngày.
Thời điểm cắt cá trong bếp, ngón tay thon gầy của chàng thoăn thoắt con dao làm bếp, xẹt xẹt xé gió khiến Tống Tích hoa cả mắt.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu với gò má ửng hồng, đôi mắt mở to.
Lẽ ra đó là một đôi tay cầm kiếm, thế mà chàng sử dụng dao làm bếp rất thành thục.
Sống dao hạ xuống tróc lớp vảy cá.
“Tiên sinh làm canh cá à?” Tống Tích tò mò hỏi.
Người dân Tiền Đường luôn nấu canh cá để ăn Tết, năm nào nhà nàng cũng nấu canh cá.
Cá sông rất tanh, mỗi lần nấu canh xong đều bị ám mùi.
Bùi Tu Vân lắc đầu.
Tống Tích thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh đừng nấu canh cá, muội không thích ăn đâu.”
“Sao thế?” Bùi Tu Vân đã mổ bụng cá, đôi tay sạch sẽ móc nội tạng ra.
“Canh cá tanh lắm!” Nhớ lại cảnh năm nào cũng bị u ép uống canh cá tanh ơi là tanh vào đêm giao thừa, bụng của Tống Tích lại cảm thấy cồn cào khó chịu.
“Cá do vi sư làm không tanh đâu.” Chàng rạch một dao trên đầu và đuôi con cá rồi từ từ vạch ra.
“Muội không tin! Cá do u muội làm tanh lắm, bà Triệu với bà Lý nhà bên làm cũng tanh.
Muội đi ăn tiệc trong thôn, tất cả đồ ăn đều tanh mùi cá.” Tống Tích liến thoắng, dường như nhắc đến cá là nàng vô cùng ác cảm vậy.
Bùi Tu Vân cười khẽ, tiếp tục chặt đầu cá.
“Muội không nói dối đâu!” Thấy chàng không tin, Tống Tích không khỏi cao giọng nói.
“Ta biết rồi.
Vi sư cũng không nói dối.” Chàng ngẩng đầu lên và nói: “Đi lấy gừng lại đây.”
“Ò…” Tống Thiến đứng dậy, lấy củ gừng trong tủ gỗ ra, thổi bụi trên đó.
Nàng đặt củ gừng lên thớt, liếc thấy vòng eo thon hẹp của Bùi Tu Vân, kìm lòng không đậu mà vươn tay ra.
“Thành thật một chút.” Ngay cả khi quay lưng về phía nàng, Bùi Tu Vân cũng có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ của cô.
Bàn tay nhỏ hơi khựng lại nhưng vẫn cả gan ôm lấy chàng.
Động tác chặt cá của Bùi Tu Vân khựng lại, bất lực nói: “Nếu ôm thì đừng lộn xộn đấy.”
“Dạ!” Bàn tay không xương của Tống Tích vô tình đụng phải thứ dưới đũng quần, thế là nhanh chóng rút tay về.
Pei Xiuyun run tay, thiếu chút nữa là cắt vào tay mình, “Đã dặn muội đừng có lộn xộn!”
“Xin lỗi… muội sơ ý thôi!” Tống Tích sờ thấy ngọc bội bên hồng chàng, lành lạnh, giống như thân nhiệt của tiên sinh trước khi giải hết độc.
Nàng chôn mặt trong tấm lưng vững chắc của Bùi Tu Vân, môi mềm dán lên áo gấm mềm mại, hơi thở nóng ẩm xuyên thấu, phả vào lưng chàng
“Tích Nhi…” Bùi Tu Vân bó tay toàn tập.
“Muội có làm gì đâu.” Nàng thật sự không đụng trúng cái gì luôn, nhưng thân nhiệt của chàng cứ tiếp tục tăng lên.
Giữa cánh môi mấp máy, chàng như cảm nhận được xúc cảm mềm mại của nó
“Muội cũng không được cử động.” Bùi Tu Vân nhấn mạnh.
“Tuyệt đối không cử động!” Tống Tích hứa.
May là ngoại trừ hơi thở lan tỏa ra trên lưng, nàng thật sự không lộn xộn nữa.
Xử lý xong con cá, Bùi Tu Vân đặt dao làm bếp xuống, “Tích Nhi, buông ra, ta đi rửa tay cho sạch đã.”
“Để muội.” Tống Thiến nhanh chóng múc một gáo nước lớn, đối mặt với đôi tay trắng như ngọc của Bùi Tu Vân.
Dòng nước trong veo rửa sạch vết máu trên tay chàng, giống như dòng nước hoa râm bụt, thanh thoát và trắng nõn.
Ngón tay thon dài đan vào nhau, gột rửa lớp bụi giữa các ngón tay, cô hơi kinh ngạc.
“Được rồi, lấy giúp vi sư một quả trứng lại đây.”
Chàng cất giọng cắt ngang sự mơ màng của Tống Tích.
Nàng cầm quả trứng đưa cho Bùi Tu Vân, thấy anh vẫn chưa cầm dao, thế là nàng lại vươn tay ra và ôm chặt eo chàng.
“Sao vậy?” Bùi Tu Vân cúi đầu, dùng sống mũi cao cọ cọ gương mặt mềm mại của Tống Tích.
“Tiên sinh, muội chỉ không muốn rời xa người.” Tống Tích ngẩng lên, cánh môi lướt qua khuôn mặt anh tuấn của chàng
“Vi sư sẽ không rời xa muội, thả ra nhé.” Bùi Tu Vân dịu dàng bảo.
“Không, muội chỉ muốn ôm tiên sinh thôi.” Nàng mặt dày nói.
“Tiên sinh đang nấu cơm tất niên cho Tích Nhi, thế Tích Nhi muốn ôm ấp vi sư hay để vi sư nấu cơm tất niên đây?” Chàng hỏi, không quên hôn lên gò má hồng hào của nàng.