Lại một đêm giao thừa mới sang.
Ngoài trời, mùa đông buốt giá, tuyết bay đầy trời, nhưng bên trong nhà lại là một khung cảnh khác.
Rượu lựu được đun trên bếp nhỏ làm bằng đất sét, tỏa ra mùi thơm êm dịu và nồng ấm.
Tống Tích ngồi dưới đất, mặc chiếc váy lụa mới màu hồng, tán lụa mềm mại trải trên nền đất tựa như có ánh sáng chảy xuôi.
Một tay nàng cầm giấy đỏ, một tay cầm kéo, cẩn thận cắt.
“Hình con thỏ khó cắt quá…” Nàng cau mày.
Những ngón chân nhỏ nhắn vô thức co lại.
Trong phòng ấm như mùa xuân, khiến nàng chẳng buồn mang vớ.
Bùi Tu Vân đang viết câu đối ở bàn bên thấy vậy, bèn đặt bút lông xuống rồi đi đến ngồi cạnh nàng.
“Người viết xong câu đối lễ hội mùa xuân rồi ạ?” Tống Tích không ngẩng đầu lên, tiếp tục cắt mảnh giấy trong tay.
“Ừm.” Bùi Tu Vân cúi người, cầm gót chân trắng nõn ủ trong lòng bàn tay, thích thú vân vê.
“Tiên sinh, người tự trọng một chút!” Tay cầm kéo của Tống Thiến run lên.
“Ồ? Tự trọng thế nào cơ?” Vừa nói, chàng vừa duỗi tay ôm eo Tống Tích, nghiêng đầu đầu đặt lên vai nàng.
“Tiên… tiên sinh, nếu người cứ như thế thì muội không cắt được!” Tống Tích ném mớ giấy đỏ và cây kéo xuống, không vui nói.
“Vi sử muốn xem thử Tích Nhi đã cắt được những gì từ sáng tới giờ,” Bùi Tu Vân mở tấm giấy đỏ, thấy được con thỏ tai to mặt lớn, trợn mắt nhìn hai người.
“Thỏ con?” Bùi Tu Vân nín cười, hỏi.
“À… sơ suất tí.” Tống Tích lúng túng nói, rõ ràng là nàng đã cắt hình thỏ ngọc, sao lại cắt thành con chuột trợn mắt thế này?
Bùi Tu Vân cầm kéo cắt tờ giấy đỏ, mảnh vụn rơi xuống.
“Ta cắt cho muội con thỏ bớt mập hơn này.” Bùi Tu Vân mở giấy ra, bên trên là con thỏ con màu hồng, thân hình nhỏ nhắn, tuy còn hơi thô nhưng trông rất dễ thương và xinh xắn.
Tống Thiến hai mắt sáng ngời, cầm mảnh giấy không ngừng vuốt ve.
Bùi Tu Vân cười nhẹ, bế ngang chân nàng rồi đứng dậy.
Tống Tích đặt tay lên vai chàng, móc ngón tay vào khung cửa sổ, hét lên: “Tiên sinh muốn dẫn muội đi đâu?”
Đặt nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh cửa sổ, Bùi Tu Vân đưa cho nàng một bát keo nhão.
“Dán đi.” Chàng đứng sau lưng nàng, những ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt váy xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú của chàng vùi vào thắt eo của Tống Tích.
“Ò.” Tống Tích lấy chiếc muỗng từ trong bát ra, sơn khắp mặt sau của tấm giấy đỏ và cẩn thận dán lên bề mặt cửa sổ.
Hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng của Bùi Tu Vân xuyên qua lớp vải, nhẹ nhàng mơn trớn vòng eo mảnh khảnh của nàng, vừa ngứa vừa nóng, khiến nàng không nhịn được cười, “Ngứa quá.”
Bùi Tu Vân ngẩng đầu lên, câu bả vai của nàng nhằm kéo nàng cúi thấp người, đôi môi mềm mại phủ lên vành tai trắng như ngọc, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ.
“Thế này thì sao?” Khuôn mặt anh tuấn của chàng áp sát, mũi chạm lên mặt nàng, hơi thở yên tĩnh lướt qua mang tai, tựa như lông ngỗng gãi nhẹ.
“Có ngứa không?” Chàng nhất quyết không buông, truy hỏi.
“Ngứa.” Tống Thiến co rụt cổ lại.
“Ngứa là được rồi,” Môi nóng ẩm chạm vào môi Tống Tích, cánh tay thon dài ôm nàng đến bên cạnh bàn, cầm lấy câu đối xuân vẫn còn tươi mực.
“Câu đối xuân do vi sự viết phải được Tích Nhi dán lên mới đẹp.” Chàng nhanh chóng bước hết con đường, dẫn nàng ra cổng sân.
Tống Tích ở trong lòng chàng nên cao hơn chàng một cái đầu.
Nàng giơ tay là vừa cao đến cửa.
Sau khi bôi keo lên câu đối, nàng vỗ nó vào khung cửa rồi vuốt dọc khung cửa.
Khung cửa đơn gian phút chốc trở nên sinh động hơn rất nhiều.
“Năm mới vui vẻ!” Song Xi hài lòng nói.
“Tích Nhi, sao muội không khen vi sư viết hay vậy?” Bùi Tu Vân hơi thất vọng.
Chàng cứ tưởng sẽ được Tống Tích khen ngợi, nhưng nàng lại chẳng mảy may nghĩ đến việc này.
Tống Tích quay mặt lại, thấy Bùi Tu Vân giống y đứa trẻ muốn đươc khích lệ, nàng bèn dùng sức nâng má chàng lên, bóp khuôn mặt của chàng lại thành một nhúm rồi cúi người, hôn xuống cánh môi mềm ấm.