Liên thành quyết (Phồn thể: 連城訣; Giản thể: 连城诀; Bính âm: Lián Chéng Jué), có tên lúc đầu Tố Tâm Kiếm là tên cuốn tiểu thuyết võ hiệp đầu tiên của nhà văn Kim Dung được đăng trên Đông Á tuần báo vào năm 1963. Nội cung kể về chuyến hành tẩu giang hồ của anh chàng Địch Vân giữa thời kỳ khắp nơi dậy sọng vì tranh giành một bí kíp võ công kèm theo một kho báu có giá trị liên thành.
“Địch Vân trung hậu ngay thật nhưng vô cớ bị hàm oan tù đày chỉ vì có một người sư muội quá xinh đẹp là Thích Phương. Trong ngục tù, chàng gặp được một hảo bằng hữu, gặp cơ duyên luyện được võ công thượng thừa... Sư phụ, các sư bá của Địch Vân và nhiều hào sĩ giang hồ vì mấy con số nhằm mở một kho báu bí mật có giá trị liên thành mà đi tranh giành với bao âm mưu thâm hiểm tạo nên những cuộc truy sát rợn người...”
Bối cảnh lịch sử trong truyện không rõ vào thời gian nào trong lịch sử Trung Quốc, tuy nhiên theo nhận định thì bối cảnh này xảy ra vào thời nhà Thanh vì trong truyện có đề cập đến chi tiết kiểu tóc đuôi sam, một kiểu tóc đặc trưng của người Mãn Châu.
Tóm tắt nội dung:
Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà, chất phác, chưa từng trải việc đời, chỉ vì có cô sư muội Thích Phương xinh đẹp nên chàng đã trở thành nạn nhân của Vạn Khuê. Hắn đã lập mưu hãm hại chàng để chiếm đoạt Thích Phương. Địch Vân bị vu oan cho tội hãm hiếp và ăn trộm, bị chặt đứt 5 ngón tay, bị xuyên xương bả vai và bị tống vào lao tù.
Mở đầu chuyện là cảnh giao đấu vui vẻ của đôi Địch Vân và Thích Phương trước sự quan sát của Thích Trường Phát, cha của Thích Phương. Nhân vật chính Địch Vân là một thanh niên nhà quê, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được Thích Trường Phát nuôi nấng, dạy võ công từ bé tới lớn. Chàng với Thích Phương yêu nhau và nguyện sau này kết thành vợ chồng.
Biến cố tại nhà Vạn Chấn Sơn
Một hôm, ba người theo lời mời của Vạn Chấn Sơn đến để mừng thọ cho hắn. Vạn Chấn Sơn với Thích Trường Phát vốn là huynh đệ đồng môn, cùng với Ngôn Đạt Bình vốn là đệ tử của Mai Niệm Sanh. Ba người từng cấu kết với nhau giết sư phụ để đoạt lấy Liên Thành kiếm phổ (連城劍谱), rồi vì cuốn sách bị mất cắp mà thù oán nhau. Bữa tiệc mừng thọ này họ tái ngộ không ngoài mục đích tìm ra tung tích của cuốn sách.
Sau một số sự vụ nho nhỏ, đến lúc ba sư đồ gần ra về mới xảy ra hai biến cố lớn: Vạn Chấn Sơn bày mưu vu cho Thích Trường Phát tội ăn cắp cuốn sách chạy trốn, sau khi đả thương y và trát vào tường. Còn con trai Vạn Chấn Sơn là Vạn Khuê, vì thèm muốn Thích Phương mà bày mưu hãm hại Địch Vân. Y dàn xếp cho ra chuyện Địch Vân vừa giấu của ăn cắp, vừa hãm hiếp một người thiếp của Vạn Chấn Sơn. Địch Vân liền bị bắt ra quan phủ, chịu nhiều cực hình sau đó do không nhận tội nên bị tống giam.
Tại nơi giam giữ trọng tội này, Địch Vân gặp Đinh Điển, vốn bị vu oan bắt vào. Ban đầu Đinh Điển ngỡ Địch Vân là kẻ xấu, rất căm ghét, không ngày nào không đánh đập tàn nhẫn, nhưng về sau hiểu ra cả hai cùng cảnh ngộ nên kết giao huynh đệ.
Biến cố đột ngột xảy đến khi Đinh Điển chết, một mình Địch Vân lưu lạc giang hồ. Chàng bị mọi người hiểu lầm là ác nhân, bị đánh đập và truy đuổi đến vùng hoang sơn lạnh lẽo thuộc khu vực Đại Tuyết Sơn (大雪山). Sau nhiều tháng ở trong động tuyết cùng Thủy Sinh (người bị một ác nhân bắt đi cùng Địch Vân), chàng đã luyện được Thần Chiếu Kinh và nhiều môn võ công lợi hại.
Sau khi luyện thành võ công, chàng quay về Trung Nguyên với mục đích báo thù, tìm sư phụ, hợp táng Đinh Điển và Lăng Sương Hoa. Nhưng sau khi thấy rõ những thủ đoạn nham hiểm tàn độc của sư phụ, sư bá và sau cái chết của sư muội, chàng cảm thấy chán nản rồi quay trở về động tuyết. Ở đó có một thiếu nữ đang chờ chàng, đó chính là nàng Thủy Sinh...
chương 49: cướp bảo tàn ngộ độc phát điên (hết)