Mục Viễn Hàng bị chửi đến sững người, lại chẳng hề biết, đây mới chỉ là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Tác giả: U.C Lam
Thể loại: Đô Thị, Gương Vỡ Lại Lành, Ngôn Tình, Ngược, Sủng, Nữ Cường
Giới thiệu:
Trước khi kết hôn, Dung Nhan đã biết trong lòng Mục Viễn Hàng có người khác nhưng cô vẫn cố chấp muốn gả cho anh, chỉ bởi vì anh là người mà cô thầm rung động. Cô yêu Mục Viễn Hàng, Mục Viễn Hàng yêu người trong lòng anh nhưng nghe nói, người trong lòng anh lại yêu một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia còn là người anh trai cùng cha khác mẹ của anh.
A, quả thực là một đoạn tình cảm rắc rối phức tạp!
Về sau, có một ngày, người Mục Viễn Hàng yêu nói với anh, kỳ thực người trong lòng cô ta vẫn luôn là anh. Thế là, cuộc hôn nhân mà Dung Nhan tưởng rằng đã vững chắc nhờ kết tinh tình yêu của mình, ầm ầm sập đổ trước tình yêu cẩu huyết thiên địa khiếp sợ, quỷ khóc thần sầu của bọn họ.
Dung Nhan quyết tâm lựa chọn ly hôn.
Yêu nhiều năm như vậy, trả giá cả tuổi thanh xuân, cả trái tim chân thành còn sinh con cho người ta nhưng không thể để mất luôn tôn nghiêm được.
Cô cứ tưởng rằng là do anh thay lòng trước, hơn nữa, khi ly hôn cô chẳng cần tiền tài gì khác, chỉ muốn con gái của mình thì ắt hẳn sẽ rất dễ dàng, ai ngờ anh lại trào phúng cô là một người phụ nữ đã tách khỏi xã hội quá lâu, chẳng hề có khả năng sinh tồn, chắc chắn không thể nuôi nổi con gái nên nhất quyết không đồng ý.
Thế là, vì quyền nuôi dưỡng con gái, cô và anh phải đánh một trận chiến ly hôn kéo dài.
Cô cười nhạo anh: Cứ dây dưa như thế không sợ người yêu chờ sốt ruột sao.
Anh cười đáp lại: Có tâm trạng lo lắng không đâu chẳng bằng tranh thủ thời gian tìm cho mình một luật sư khác.
Cô tức giận đến mức dội thẳng ly nước vào mặt anh: Mục Viễn Hàng, anh là đồ hèn hạ!
Đúng vậy, mỗi lần cô mời luật sư, anh liền dùng một số tiền lớn để đoạt mất. Cuối cùng, cô nản lòng thoái chí, từ bỏ quyền nuôi con gái, quyết định đi xa để chữa thương. Anh lại phái người bắt cóc cô ngay tại sân bay.
Anh nói: Lúc con gái anh muốn gặp cô, cô phải lập tức xuất hiện trước mặt con bé. Con bé muốn ăn cơm cô làm, cô phải làm ngay. Lúc con bé tham gia hoạt động, cô phải xuất hiện để cho con bé một gia đình hoàn chỉnh. Cho nên cô không thể rời khỏi thành phố D.
Dung Nhan: Mục Viễn Hàng, tôi @$# cả nhà anh!
Mục Viễn Hàng bị chửi đến sững người, lại chẳng hề biết, đây mới chỉ là lúc cơn ác mộng bắt đầu.
chương 52: tự cường tự lập