Tận tối hôm đó Lam Kim Ngọc mới biết tin này. Phó Bách Niên mới ăn cơm trưa với cô xong, giờ lại tới phim trường.
Nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của anh, cả trường quay ai cũng lo lắng né qua một bên.
“Chuyện gì vậy?”
Phó Bách Niên không trả lời, chỉ nói đúng một câu: “Anh đưa em về.” Rồi kéo tay cô ra ngoài.
Lam Kim Ngọc ngồi trên xe nhìn Phó Bách Niên bằng ánh mắt khó hiểu, cô lẳng lặng lấy điện thoại ra tính mở ra xem, nào ngờ Phó Bách Niên đã nhanh tay giật lấy, ném ra ghế sau.
Lam Kim Ngọc ngơ ngác: “Anh làm gì vậy?”
“Không được dùng điện thoại.” Giọng anh trầm lại: “Bây giờ không nên, đợi về nhà đã.”
“Kỳ cục.” Lam Kim Ngọc nhìn chiếc điện thoại ở ghế sau, cũng chẳng phản bác gì.
Xe vừa tiến vào khu nhà ở, Lam Kim Ngọc đã thấy bảo vệ chặn một nhóm người, hình như đang tranh cãi gì đó, cô đang định hỏi Phó Bách Niên thì anh liền ấn đầu cô thấp xuống dưới tầm cửa, bị tác động bất ngờ, cô rất khó chịu, muốn chồm lên.
“Anh làm gì vậy?”
“Suỵt! Đừng lên tiếng, chúng ta vào nhà thôi.”
Phó Bách Niên vào đám đông trước mắt, nét mặt sa sầm.
Sau khi xe đã chạy vào con đường nội bộ nhỏ, Phó Bách Niên mới buông tay ra, Lam Kim Ngọc ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh, hậm hực hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Vừa rồi thấy anh quay lại phim trường em đã thấy lạ rồi, lại còn mấy trò vừa rồi nữa, là sao?”
Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, cô lập tức đã nghĩ ra câu trả lời.
“Mấy người đó tới để tìm em phải không? Nhất định là lại có tin gì rồi, anh không muốn em biết đúng không?”
Trong mắt cô không ngừng chuyển động, trong đầu cũng đã nghĩ ra nguyên nhân: “Là Từ Hiếu?”
Từ Hiếu vừa tìm cô thì đã có tin được tung lên mạng, sau đó người hâm mộ mới kéo đến tận cửa nhà cô. Vì cô đi quay cả ngày nên không có thời gian xem tin tức, nên cũng không biết gì để giải thích.
Xuống xe, cô lập tức chụp lấy điện thoại định mở lên xem, nhưng Phó Bách Niên lại muốn giật lấy. Cô nhanh tay giấu điện thoại ra sau lưng, trừng mắt nhìn anh.
“Anh nói về tới nhà sẽ cho em xem mà.”
Thấy cô nổi giận, Phó tổng từ từ thu tay về, con ngươi đen láy nhìn cô, không nói không rằng. Tin tức trên mạng không hẳn tin nào cũng đúng, nhưng những bình luận bên dưới lại mang tính sát thương cực cao, nhất là mấy anh hùng bàn phím, không rõ sự tình mà vẫn cứ châm ngòi thổi gió.
Phó Bách Niên biết rõ, đọc tin này xong, cô sẽ buồn và tổn thương lắm, nhưng anh quyết định sẽ không ngăn cô nữa.
‘Cô tự mình thêm tình tiết hòng ép Thẩm Vi An phải ngâm mình trong nước lâu như vậy, lại còn nham hiểm đánh tráo đạo cụ, lấy muối thay đường, nên tôi hoàn toàn có quyền nghi cô đã giở trò với sợi dây thép buộc trên cần cẩu’
‘Không sai, đúng là tôi đã làm những chuyện đó.’
Đoạn ghi âm bị cắt xén này được lan truyền rộng rãi trên mạng, hầu như vào bất cứ trang nào cũng có thể xem được.
“Con Trần Mỹ Mỹ này lại tác oai tác quái nữa hả?”
“Ông trời không bỏ qua cho người xấu đâu.”
“Trước giờ tôi nghĩ cô ta chỉ hơi nóng nảy chút thôi, không ngờ đã xấu mà còn ác. Vi An của tôi đáng thương quá.”
Cô nhìn Phó Bách Niên, giọng bỗng lớn hơn: "Bọn họ dựa vào đâu mà dám nói em như vậy, bọn họ không hiểu gì hết, cái gì cũng không hiểu, Từ Hiếu đã cắt đoạn ghi âm này rồi, ngay cả người trong đoạn video cũng không nhìn thấy rõ mặt.”
Lam Kim Ngọc suy sụp ôm đầu ngồi thụp xuống, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô cần được yên tĩnh, tự nhiên phải gánh mớ rắc rối này, dù là ai cũng khó mà nuốt nổi.
“Chuyện này rõ ràng là do người khác làm, nhưng Từ Hiếu lại vu oan giá họa cho em, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Phó Bách Niên muốn đỡ Lam Kim Ngọc lên nhưng cô đã tự mình đứng dậy, cô kiên quyết: “Không cần anh can thiệp, em sẽ tự giải quyết, mấy chuyện nhỏ nhặt này không đủ gây tổn hại cho em đâu.”
Cô xiết chặt tay đi về hướng nhà mình.
Đêm đó, Lam Kim Ngọc cứ lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc tới hơn mười hai giờ vẫn chưa ngủ được, cô liếc qua cửa sổ nhà bên kia, đèn phòng Phó Bách Niên vẫn sáng.
Rất nhanh, cô nhận được một tin nhắn, là của Phó bách Niên.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ sớm đi!”
Lam Kim Ngọc bật dậy, chống cằm suy nghĩ, sao Phó Bách Niên biết mình chưa ngủ?
Ngày hôm sau, Lam Kim Ngọc thức dậy khi trời còn chưa sang, cô mở điện thoại ra xem mới biết, vì cô và công ty đại diện của cô không ra mặt giải quyết nên chuyện này càng lan càng lớn, cả buổi sáng, Weibo của cô gần như bị tê liệt vì có quá nhiều người bình luận, hầu hết đều là những lời chửi mắng nhục mạ.
Tuy nhiên, vẫn có một vài người chỉ trích nhân phẩm của Thẩm Vi An, nói cô ta bị ngã gãy chân cũng đáng đời.
Lượng fan hâm mộ của Thẩm Vi An đã giảm đi không ít sau vụ bê bối tình cảm trước đó, nhưng hiện tại đọc bình luận trong Weibo của Trần Mỹ Mỹ, những lời chửi rủa còn nhiều hơn bội lần.
“Ha ha, hèn chi Lý kỳ từng nói, những lời đồn đãi trên mạng có thể giết chết một mạng người.” Nếu không phải cô đã từng chết một lần, đối mặt với những lời chỉ trích lăng mạ này, chắc chắn cô sẽ muốn chết quách cho xong.
Từ khi bước chân vào ngành giải trí, Lam Kim Ngọc luôn được Phó Bách Niên và Trầm Dục nâng đỡ, cô là nghệ sĩ nữ duy nhất gần như không có scandal, vì đây là lần đầu tiên trải chuyện này nên cô thấy rất đau khổ, giống như cả thế giới đang chống lại mình vậy.
Cô ném điện thoại xuống giường, tự an ủi mình: “Lam Kim Ngọc, ngay cả cái chết mày cũng đã trải qua rồi thì không có gì làm khó được mày nữa hết.”
Lam Kim Ngọc mặc kệ những bình luận của fan Thẩm Vi An, cô còn chưa ra khỏi cửa thì đã thấy một nhóm người chen lấn tiến vào khu cô ở, bảo vệ không ngăn nổi họ, hình như bọn họ vẫn không biết chính xác cô ở căn nào, nên loạn như ruồi nhặng.
Lam Kim Ngọc vừa nhìn thấy liền kéo rèm lại, ngay lúc này, điện thoại bỗng reo lên.
“Alo!”
“Trần Mỹ Mỹ, hôm nay cô đừng ra ngoài nhé, không an toàn đâu. Tôi vừa đi ngang khu cô ở, thấy fan vây kín cổng rồi, xém chút nữa tôi cũng bị họ giữ lại đó, may mà trốn kịp.”
Lam Kim Ngọc ỉu xìu đáp lại: “Lý Kỳ, anh tìm số điện thoại của Từ Hiếu giúp tôi được không?”
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)