Tên gốc: 微澜止水
Dịch: Nguyệt Ngạn + Ngọc Vô Tâm
Biên: Sói
Văn án của tác giả:Người con gái trong sự vội vã của thời gian, cuối cùng đều sẽ biến thành đóa hoa cứng cỏi. Thoạt nhìn, vậy mà cô lại như một bụi cỏ bình thường.
Cô không còn nhớ nổi khi nào đã có người vượt qua không gian, an tĩnh mỉm cười, như ánh mắt dịu dàng trong tấm ảnh cũ phai màu. Cách khung kính bằng thủy tinh, anh lẳng lặng nói: “Tiểu An, anh mãi mãi chờ em”.
Vô vọng, rồi lại hy vọng. Chung quy, sẽ có một người….cùng ta tương ngộ.
Nhưng sẽ là ai đây?
Bọn họ luôn phải đối diện với một loại cuộc sống không có kinh ngạc, hay rảnh rỗi ai oán kêu than.
Cuộc sống lạnh nhạt, rồi sẽ tới cuộc sống vui vẻ. Sự vui vẻ này, từ trong cát bụi, xuất hiện đóa hoa, chúng giống như mọi đóa hoa bình thường khác, cuối cùng cũng sẽ nở.
————————————————-
Văn án gây sốc:Bọn họ là thanh mai trúc mã, cô dùng hết nửa đời mình chờ đợi, chờ đợi anh quay đầu lại phát hiện ra cô.
Bọn họ yêu nhau sâu sắc như vậy, anh dùng hết nửa cuộc đời đi tìm kiếm, lại trong thời khắc si mê nhất buông tay.
……………
Anh nói: “Phương Vi An, em không cần có chút ảo tưởng nào đối với tôi.”
Thà rằng nói với cô, còn hơn giả dối lòng mình.
Còn cô đáp: “Em hy vọng em sẽ chết trước anh, để cho anh nếm thử sống không bằng chết là cái mùi vị gì.”
Ác độc vô cùng. Cô không biết cái loại mùi vị ấy anh đã sớm hưởng qua.
Cuộc đời này của anh cũng đã sớm kết thúc từ lâu rồi.
————————————————–
Văn án của nhà xuất bản:Đây là một câu chuyện về tình yêu thầm kín.
Phương Vi An cho rằng người ấy trong lòng cô vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng vọng*, ngưỡng vọng thôi cũng tốt rồi.
(*ngưỡng vọng: là kính trọng, ngưỡng mộ, trông mong với khoảng cách xa)
Tô Cận Ngạn cho rằng người ấy trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nhìn ngắm từ xa thôi cũng đủ rồi.
Phương Vi An cùng Giản Ý Hiên từng có một đoạn tình “không mặn không nhạt”, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là chị gái Phương Tử Tinh của cô, người con trai tên Tô Cận Ngạn ấy đã mang cô ra khỏi vòng xoáy.
Bọn họ thầm mến nhau mười mấy năm, tình yêu từ từ tới chậm, cuối cùng cũng đợi được nhau. Vậy mà, tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy lại đem tới cho Phương Vi An tai họa ngập đầu. Rào cản giữa bọn họ là dòng dõi, gia tộc…. Anh bất đắc dĩ buông tay, đồng thời lúc đó cũng vứt bỏ bản thân, từ đầu đến cuối anh luôn hy vọng cô hạnh phúc.
Có lẽ sẽ gặp lại, hoặc có thể không có ngày ấy, vậy…..hà tất phải gặp nhau?
chương 1: nhà có con gái mới lớn