Giường trong phòng trực ban là giường tầng đơn sơ bằng sắt, hay phát ra tiếng kêu cót két.
Mỗi lần tôi ném túi giấy chứa đầy đồ dùng sinh hoạt và đủ loại kem dưỡng da vào căn phòng tồi tàn ở cuối hành lang này, tâm trạng của tôi đều rất tệ, rất rất tệ. Đặc biệt là khi trúng ngay ngày nghỉ và nghỉ lễ cùng một lúc.
Thứ bảy, thất tịch, trời đẹp, chia tay, trách nhiệm, năm từ nhìn như không liên quan này lại cùng lúc rơi vào tôi... ngoại trừ cảm thấy cáu kỉnh, tôi cũng chỉ còn biết bực bội.
Tôi đá mạnh chiếc giường trực cũ kỹ một phát, gắt gỏng giơ ngón tay giữa lên, bồi thêm một câu: “Fk!”
Sau đó, tôi bỗng dưng quay đầu lại, mắt trợn tròn sửng sốt.
Chị Tang Tang đang đứng ngoài cửa không biết nên đi ra hay bước vào, bối rối nhìn tôi.
Chị giật mình, tháo khẩu trang xuống, dè dặt vẫy tay với tôi: “Hi...”
Trông chị ấy còn lúng túng hơn cả tôi...
Chị Tang Tang cũng chính là nữ chính trong câu chuyện mà tôi sắp kể mọi người nghe dưới đây.
Chị họ Tang, tên Diểu. Nhìn tên chị là biết ngay ba mẹ trí thức cố tình đặt tên con để khoe khoang học vấn, nhưng mà tên của chị cũng có ý nghĩa mờ mịt. Có điều tôi phải công nhận tên của chị rất hay, vừa êm tai vừa đặc biệt.
Quan hệ giữa tôi và chị khá tốt. Lý do kể ra cũng hơi vô lý, chị là nữ bác sĩ duy nhất trong khoa, còn tôi là nữ thực tập sinh duy nhất đợt này. Thường thì cùng giới tính hiếm khi hút nhau hoặc chỉ toàn giả vờ quý mến đôi bên nhưng tôi và chị lại khác.
Ngày đầu tiên vào khoa, chị nhìn tôi và hỏi: “Em tên Tôn Du Thánh? Trùng hợp thật. Chị cũng có bạn giống tên họ của em nhưng bạn chị là con trai.”
Tôi đáp lại nụ cười hòa nhã của chị bằng một nụ cười hơi gắng gượng.
Đến khi bạn thực tập tốt bụng thúc giục tôi: “Cậu học hỏi chị Tang Tang đi kìa, sự nghiệp và gia đình đều trọn vẹn. Người ta vẫn chưa tới ba mươi, mà con cái sắp vào cấp một rồi đấy.”
Cậu ta có ý tốt nhưng não bộ của tôi hiểu sai. Tôi thở dài thườn thượt, tài thật đấy, cảm giác chị như “thánh sống” cứ bủa vây lấy tôi liên tục. Mẹ kiếp, chị tài thật.
Quay trở lại chuyện chính.
Chị Tang Tang cũng coi như nổi tiếng trong bệnh viện, không phải vì chị xinh đẹp ngời ngời hay tài năng thiên bẩm, mà vì một điều duy nhất... chị sinh con sớm. Mọi người đừng nên nghi ngờ điều này. Nữ bác sĩ làm mẹ trước hai mươi lăm tuổi tuyệt đối ít hơn số người được SCI vinh danh trước hai mươi lăm tuổi. Vậy đại diện cho hai điều: thứ nhất, chị biết chọn lựa; thứ hai, chị quá quyến rũ.
SCI (Science Citation Index) là một loại danh mục trích dẫn của các tạp chí khoa học trên nhiều lĩnh vực được đưa ra lần đầu tiên năm bởi ISI (Institute for Scientific Information), bây giờ thuộc Thomson Reuters. SCIE (Science Citation Index Expanded) là phiên bản mở rộng của SCI bao gồm hơn tạp chí thuộc khoảng chuyên ngành.
Đáng tiếc trải qua hơn một tháng làm việc chung, tôi vẫn chưa phát hiện ra. Trong mắt tôi, chị là người cẩn trọng và tận tụy. Chị không hay nói cười, nghiêm khắc với bản thân nhưng cư xử hòa nhã với mọi người.
Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng đằng sau chị có những chuyện buồn chuyện vui từng trải qua trong cuộc đời.
Theo lẽ thường khi chị và tôi cùng trực đêm là thời cơ tốt nhất để khơi chuyện ra nói nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy chán chường, chẳng còn một chút hứng thú nào.
”Em sao vậy?” Chị Tang Tang vừa rửa tay xong, ngồi bên cạnh tôi mở hộp hoành thánh.
”Em thất tình.” Tôi cũng kể thật tình với chị.
Động tác của chị dừng lại, chị cắn đũa, nói nhỏ: “Xin lỗi...”
”Không sao...” Tôi nói.
Bầu không khí bỗng trầm xuống trong nháy mắt.
Con người tôi không thích giấu diếm buồn vui giận hờn, vì vậy tôi buột miệng gọi chị: “Chị Tang Tang, chị và chồng chị là mối tình đầu ư?”
Chị Tang Tang đổ nước nóng vào gói gia vị, nghe tôi nói, chị liền ngạc nhiên xoay người. Sau đó, chị cứ mím môi, không trả lời tôi.
”Em không có ý gì đâu...” Tự biết mình hỏi chuyện đường đột, tôi chợt nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi, “Em nghĩ rằng người kết hôn sớm chắc chắn tu thành chính quả với mối tình đầu...”
”Tiểu Thánh gặp vấn đề với mối tình đầu?” Chị nói trúng tim đen của tôi.
”Ừm, rất nhiều vấn đề.” Tôi xoắn xuýt các ngón tay, “Em học hành nhiều hơn anh ấy, vì vậy người lớn hai bên gia đình không tán thành. Anh ấy không hiểu được phiền não của em, còn em cũng mờ mịt với những thứ anh ấy nói.
”Giống như ngày hôm qua.” Nhắc tới hôm qua, cơn giận của tôi lập tức bốc cháy hừng hực.
”Bọn em cãi nhau gay gắt. Em có ý tốt bỏ dở nửa cuốn sách đang đọc, cùng anh ấy đi gặp bạn đồng nghiệp. Người ta hỏi anh ấy, bạn gái cậu làm nghề gì, anh ấy lại nói là đang đi học, học hoài chưa xong.”
”Em bất mãn, vì vậy lúc đó em nổi giận đùng đùng! Em ngốc như vậy hồi nào? Hả? Lúc em nói với anh ấy hai chúng ta là người ở hai thế khác nhau, không thể tiếp tục được nữa, anh ấy lại nhìn em một lúc rồi nói được thôi. Được thôi!?”
Chị Tang Tang nghe đến đây, lãnh đạm nói ra hai chữ: “Gàn dở.”
”Sao ạ?” Tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
Chị mỉm cười: “Mối tình đầu của chị từng nói người học nhiều rất gàn dở.”
Thấy tôi ngơ ngác, chị đứng dậy dọn dẹp hai hộp thức ăn, rồi ngồi trước máy vi tính: “Chị không biết an ủi người khác, vậy nên chị kể chuyện cho em nghe nhé!”
“Kể chuyện?”
“Đúng vậy, chuyện về chị.”
Cứ như vậy, chị Tang Tang đã kể tôi nghe về mối tình đầu của chị trong ngày nghỉ lễ bình yên đến khác thường ở phòng làm việc.