Hôm nay Phương gia vô cùng náo nhiệt vì có cô con gái lớn Phương Tử Tinh mới du học từ Anh về. Phương Ngụ Niên luôn luôn bận rộn cũng cùng vợ và cô con gái thứ ba là Phương Tư Tiệp ra sân bay đón. Cô con gái rượu này của ông học tập rất chăm chỉ, đã lấy được bằng thạc sĩ ngành Kinh tế học ở đại học Cambridge. Chính là đại học Cambrige đó! Là nơi hoàn toàn khác với đại học Clayton mà Phương Hồng Tiệp đang theo học. Chỉ cần gặp người ngoài là bà Phương sẽ khoe con gái lớn của bà học ở đại học Cambridge, nó giống như là một tấm danh thiếp của Phương gia vậy.
Chị gái học thành tài trở về, Vi An làm em gái tất nhiên phải nhanh chóng về nhà, may là không kẹt xe nên cô mới có thể về nhà trước buổi cơm tối. Hai chị em gặp nhau liền ôm lấy nhau, kể lể đôi điều, rồi sau đó Vi An mới lên lầu thay quần áo để chuẩn bị dùng cơm.
Bữa tối thịnh soạn đều vì Phương Tử Tinh mà chuẩn bị, xem như là giúp cho cô đón gió tẩy trần. Hai năm rồi cả nhà mới ăn một bữa cơm đầy đủ thành viên. Thật ra thì nước Anh cũng không xa lắm, cô muốn về nhà thì chỉ cần mua vé máy bay là được. Vào lễ Giáng sinh của năm thứ nhất cô có về nhà một lần, nhưng lần đó Vi An lại đang đi Nhật Bản du lịch cùng mấy người bạn. Với lại lần đó cô cũng không có báo trước cho mọi người mà chỉ bảo muốn tặng một món quà Giáng sinh lớn cho cả nhà. Về sau bà Phương - Tân Tố Anh cũng muốn sắp xếp cho cả nhà đến Anh một chuyến, nhưng Phương Ngụ Niên không có thời gian rãnh vì mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều phải chờ ông giải quyết.
Công ty nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng hai năm qua chính là khoảng thời gian công ty bắt đầu đi vào hoạt động. Đây chính là tâm huyết cả đời của Phương Ngụ Niên, một ngày nào đó có thể đưa nó vào hoạt động thì ông chết cũng không hối tiếc.
Phương gia có ba cô con gái, điều tiếc nuối nhất của cuộc đời Phương Ngụ Niên chính là không có con trai. Lúc còn trẻ, cũng bởi vì đều này mà người lớn hai nhà có thành kiến không ít với bà Phương.
Ba cô con gái của Phương gia cũng vừa mới trưởng thành, cả ba người đều xinh đẹp và tài năng hơn người. Cô con gái lớn thì không cần phải bàn cãi, cô thứ ba thì nói là chim sa cá lặn cũng không quá, hiện tại cô còn đang chuẩn bị thi ITELS, mục tiêu của cô lấy học bổng của đại học California. Tuy cô con gái thứ hai không xinh đẹp và tài năng như hai người còn lại, trường đại học mà cô tốt nghiệp cũng không phải danh tiếng, nhưng cô lại có một người bạn trai mà ai cũng biết đến, người này là sinh viên tài năng của một trường đại học danh tiếng trong nước. Bà Phương cảm thấy thành tựu to lớn nhất của cuộc đời bà là sinh ra được ba cô con gái như hoa như ngọc này. Ai nói con gái không bằng con trai chứ? Không chừng sau này con gái của bà còn có thể thừa kế sự nghiệp của nhà bà.
Hiện tại, điều làm bà không yên lòng nhất chính là chuyện cả đời của ba đứa con gái. Đứa lớn đã sắp tuổi, tuy nói đứa thứ hai đã có bạn trai nhưng dù sao cũng phải có trước có sau, chuyện cả đời của đứa lớn phải giải quyết cho xong thì mới đến đứa thứ hai, quy củ này không thể làm sai được. Nhưng chuyện cưới xin của đứa thứ hai cũng không thể kéo dài được vì vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Giản cũng không phải là một cái hai cái. Cho nên mỗi khi cô con gái thứ hai về nhà muộn bà liền buông lời bóng gió, làm cho Vi An kêu khổ không ngừng: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ thấy con không gả cho Giản Ý Hiên thì con gái mẹ kém cỏi đến nỗi không ai muốn lấy?” Lời nói này cũng là do cô đang oán giận mẹ cho nên mới nói ra, bởi vì cô chắc chắn Giản Ý Hiên sẽ không dám bỏ cô.
Nhưng nỗi lo lắng của bà Phương cũng không phải không có đạo lý. Vẻ ngoài của đứa con gái thứ hai này cũng chỉ thuộc dạng khá, tính tình cũng không được dịu dàng lắm. Bà không hiểu tại sao một người hoàn hảo như Giản đại thiếu gia lại vừa ý đứa con gái thứ hai, mà lại không để ý đến cô con gái lớn vừa xinh đẹp vừa thông minh của bà?
Sau bữa cơm tối, ba chị em cùng nhau tán dóc trong phòng Phương Tử Tinh. Bà Phương đang muốn đi vào nhưng lại bị Phương Ngụ Niên kéo ra ngoài: “Bà đừng nhiều chuyện, để cho tụi nhỏ trò chuyện với nhau đi!”
Bà Phương vừa mới bước ra khỏi phòng, thì Phương Tư Tiệp đã đứng lên nói: “Chị hai, anh chàng bạn trai tên Hery người Anh, người Pháp gì đó của chị sao rồi? Anh ta có nói sẽ sang Trung Quốc thăm chị không?”
Khi cô gặp Phương Tử Tinh ở ngoài sân bay đã muốn hỏi vấn đề này, nhưng vì có ba mẹ đang ở đó nên cô ngại không dám hỏi.Từ trước đến giờ cô vẫn luôn ủng hộ chuyện tình cảm xuyên biên giới như vậy.
“Đúng vậy, mau kể về tên bạn trai của chị đi? Cha đã nói là không cho chị có bạn trai ở Anh đó, cho dù có bạn trai thì người đó cũng không thể là người nước ngoài.” Vi An cũng chêm vào, nhiều chuyện chính là bản tính của phụ nữ.
“Đã sớm chia tay rồi! Hắn biết chị về nước, còn chưa đợi chị tốt nghiệp đã vội tìm một cô gái người Mỹ thay thế. Chị cũng không có suy nghĩ sẽ duy trì mối quan hệ đó với anh ta.” Phương Tử Tinh chỉ kể qua loa.
Phương Tư Tiệp làm bộ đau khổ: "Thì ra chỉ là giỡn hả! Quá đáng! Làm lãng phí tình cảm của em! Em nghĩ chị sẽ gả cho Hery chứ! Em còn đang suy nghĩ là sau này sang Mỹ, ngày nghỉ nên về nhà hay sang Anh chơi.”
“Ai bảo em tin là thật chứ?“
“Haiz! Làm em còn mơ về tình yêu xuyên quốc gia lãng mạn!”
Cô vừa nhìn Vi An vừa nói: “Có điều, nếu chị cả tìm được một người giống chồng của chị hai thì càng tốt. Em nói này chị hai nè, sao chị quen được anh ấy vậy? Chia sẻ kinh nghiệm đê! Em cũng muốn quen được bạn trai tốt nha!”
“Khương thái công câu cá- người nguyện ý mắc câu.” Phương Vi An nói rất chân thành. Cô đang tưởng tượng ra được bộ dạng của một nam nhân ngây thơ bị Tư Tiếp vứt bỏ. Haha!
“Chị hai xạo xự! Chị muốn nói do chị giỏi nên mới câu được Giản đại thiếu gia hả?”
Phương Tư Tiệp ngồi trên giường bắt đầu chuyển hướng sang Tử Tinh: “Chị cả, chị chưa gặp anh ấy bao giờ đúng không? Để hôm nào có dịp chị hai hẹn anh ấy cho chị em ta gặp mặt sẵn tiện chúng ta kiểm tra anh ấy luôn. Ôi chao! Chị chưa thấy bọn họ đâu, mỗi ngày gặp nhau lại còn điện thoại liên lục. Em thấy vậy cũng muốn có người yêu! Chị cả này, chị cũng kiếm người yêu luôn đi cho mẹ hết càm ràm về hôn sự của chị hai nữa.”
Nghe, thế Phương Vi An có chút kiêu ngạo, vì những gì Phương Tư Tiệp nói căn bàn là sự thật. Nhưng Vi An vẫn phản bác lại: “Chị Tử Tinh đừng nghe em ấy nói nhảm, chúng em cũng chưa vội kết hôn. Chị đừng nghe mẹ nói, cứ từ từ cũng được, hiện tại chị không cần nghĩ vội về việc kết hôn đâu!”
“Vì hạnh phúc của em gái mà chị đầy sẽ lấy chồng sớm. Chị định ngày mai bắt đầu đi xem mắt, được không? Hay chị nên đăng báo tìm bạn đời đây? “Phương Tử Tinh cười tươi nói giỡn.
“Tốt nha! Chị cả ơi, em cũng nghĩ giống chị, hai chị em ta cùng đứng chung một trận tuyến.“
Phương Tư Tiệp cùng Phương Tư Tình vỗ tay làm cho Phương Vi An chỉ biết cười khổ. Cô đương nhiên không tin đường đường là Phương đại tiểu thư của Phương gia lại đi tới trung tâm mai mối. Tin tức này truyền đi thì mặt mũi của cha để đâu?
Lúc Phương Vi An trở về phòng đã là giờ đêm, với lại ngày mai cô còn phải đi làm. Điện thoại của cô có cuộc gọi nhỡ mà cô không hề hay biết vì cô để điện thoại trong phòng. Mà cuộc điện thoại này đều là của Giản Ý Hiên làm cô có chút vui mừng. Anh ấy đang đi công tác bên Singapore, lúc đầu cô còn muốn cùng anh ấy đi đón Tư Tình nhưng không được đành phải chờ anh ấy về rồi mới mời Tư Tình và Tư Tiệp một bữa cơm. Hai người quen biết nhau hơn hai năm, tuy nhiên một năm đầu chỉ là bạn bè bình thường, một năm sau mới chính thức yêu nhau. Vì họ không muốn giới truyền thông biết nên họ cũng không công khai. Tuy cha mẹ đều biết nhưng cha mẹ cũng không thúc giục chuyện cưới xin, mà hai người bọn họ họ cũng chưa suy nghĩ tới việc kết hôn nên cũng chưa tính ra mắt cha mẹ hai bên.
Phương Vi An gọi điện thoại cho Giản Ý Hiên, hai người tâm sự một hồi lâu. Mặc dầu rất nhớ anh ấy nhưng cô cũng không dám thúc giục anh ấy trở về, dù sao anh ấy cũng đang đi công tác chứ không phải đi nghỉ phép.
“Khi nào anh mới về?”
“Chắc khoảng thứ tư.”
“Khoảng thứ tư à? “
Phương Vi An âm thầm tính toán, còn một tuần nữa vừa đúng lúc có một lễ cưới. Đột nhiên cô nhớ tới lúc ăn cơm cha có nói cả nhà đi dự lễ cưới chung, hình như là Tô tiểu thư lấy chồng. Phương gia và Tô gia có quen biết với nhau từ trước nhưng cũng vài năm chưa gặp mặt, sao hôm nay cha lại muốn tham gia hôn lễ này nhỉ? Chẳng lẽ cha muốn đi kiếm đối tượng cho chị hai? Lí do này cũng không phải là không có khả năng nha.
Phương gia và Tô gia mặc dù có quen biết nhưng có sự chênh lệch không nhỏ. Ở thành phố A, Phương gia chỉ có thể coi là một gia đình trung lưu giàu có nhưng Tô gia lại không khác nào danh môn thế gia. Khi còn bé, Vi An là đứa con không được thương nhất nên thường được gia gia đưa đi chơi. Khi đến Tô gia, Vi An còn nhớ hai gia gia luôn trong phòng uống trà và đánh cờ. Lúc đó cô đi theo anh Tử Kiến chơi, được anh ấy dạy cho vẽ tranh, còn cùng nhau chơi trốn tìm.
Khi đó cô còn cho rằng anh Tử Kiến sẽ là của mình.
Nhưng sau này anh ấy lại không nhớ cô là ai.