Ngồi trên chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh, Sở Toàn dựa đầu vào cửa sổ, năm ngón tay đặt trên đùi, đầu óc trống rỗng. Cô đã năm ngày không về nhà, không phải là không thể quay về mà chính là không biết phải đối mặt với người ở nhà như thế nào.
Kỳ thực Sở Toàn rất hối hận vì đã phất tay áo bỏ nhà ra đi. Cô cũng không phải người vô tâm, cô biết Y Tiêu muốn tốt cho mình nhưng lúc đó cô không thể kiềm chế được cảm xúc, có lẽ thực sự quá áp lực. Cô thở dài rồi lấy một bao thuốc trong túi ra châm lửa hút dưới ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
Đốm lửa nhấp nháy và vòng khó trắng cuộn tròn trên chiếc xe nhỏ khiến người trong xe nhất thời mê mẩn, họ không thấy phiền phức, phụ nữ như vậy lại khiến cho cảnh đẹp ý vui. Lâm Thiếu Ban thở dài, tay lái không ngừng chuyển động, đây là vòng xe thứ rồi nhưng vẫn không phát hiện bất cứ manh mối gì.
"Madam, chúng ta cứ ngồi đây đợi hoài như vầy sao?"
"Nếu không thì chúng ta có thể làm gì?"
Sở Toàn phun ra một vòng khói trắng, sau đó vươn tay ra ngoài cửa sổ vứt tàn thuốc vào thùng rác ven đường.
"Nếu bọn cướp không hành động, chẳng phải chúng ta sẽ chờ trong vô vọng sao? Hai đợt trước họ đã cướp tổng cộng ba nghìn vạn rồi!"
"Anh đã bao giờ nghe nói mèo bỏ ăn cá vì ăn cơm chưa? Bọn họ liều lĩnh như vậy rồi, cướp một lần cũng chết, hai lần cũng chết, lòng tham của con người là vô đáy."
"Tổ B đang yêu cầu hỗ trợ, khu Đông có tình huống bất thường."
Sở Toàn chưa kịp nói xong thì bộ đàm trên bảng điều khiển đã phát ra âm thanh, sau đó bên tai truyền đến súng nổ.
"Đấu súng?"
Hai người liếc nhau, Lâm Thiếu Ban lập tức chuyển số đạp ga, nhưng khu thương mại có quá nhiều người đi bộ mua sắm nên xe chỉ có thể chạy với tốc độ rùa bò km/h xuyên qua đám đông. Đi đến ngã tư, Sở Toàn và A Ban bật người nhảy xuống xe men theo đường tắt chạy đến khu Đông, vừa băng qua được hai con hẻm đã nghe được tiếng súng.
Sở Toàn cấp tốc chạy vào ngõ nhỏ, mỗi phút mỗi giây tương đương với một sinh mệnh, thỉnh thoảng có người hoảng loạn sượt qua cô. Đột nhiên cô trông thấy một bóng đen hiện ra liền đứng nghiêm dõi theo nhưng nó đã biến mất khiến các mạch máu trên khắp cơ thể cô như đông cứng lại trong tích tắc.
Cô lấy súng ra rồi chậm rãi tới gần con hẻm, cảm giác căng thẳng đến nín thở, tuy vùng này có nhiều khu thương mại nhưng xung quanh chỉ có một, hai cửa hàng dân dụng san sát nhau. Sở Toàn tựa lưng vào một bức tường trắng, đối mặt cũng là một bức tường trắng, màu trắng khiến cô không thở nổi.
Cô chạy đến cuối hẻm, hít sâu một hơi, nghiêng người giơ súng chĩa vào người đang tẩu thoát, lúc cô chuẩn bị nổ súng thì người đối diện cũng giơ súng về phía cô và rồi có một phát súng đồng thời cũng vang lên.
Sở Toàn kinh ngạc nhìn người kia ngã lăn trên đất, máu đỏ lan tràn, cổ của Sở Toàn cũng bị đạn sượt qua. Cô lau cổ rồi liếc nhìn người bịt mặt trên mặt đất, điểm sáng trắng cũng lướt qua rồi biến mất.
Sở Toàn ngẩng đầu nhìn một tòa nhà cao ở phía xa thật lâu cho đến khi đội hỗ trợ đến vẫn đứng chết sững ở đó, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay đang cầm súng của cô đang run nhè nhẹ.
Khi thần kinh căng thẳng cực độ được thả lỏng thì cơ thể đã gần như kiệt quệ, đi đứng cũng khó khăn. Sở Toàn cũng không còn màn tới việc điều tra hiện trường vụ án tìm đầu mối, thậm chí cô chả thèm quan tâm tên cướp bị bắn kia còn sống hay đã chết, hay ai đã bắn phát súng cứu mạng cô lúc đó. Cô chỉ biết hiện tại bản thân cần về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, Lão Viên cũng xem như thông tình đạt lý an ủi vài câu rồi cho phép mọi người về.
Khi Sở Toàn trở về ngôi nhà quen thuộc với thân hình kiệt quệ, trong phút chốc cô đã không nhớ mình lái xe về bằng cách nào, không nhớ nhân viên bảo vệ đã nói gì với mình, không nhớ bản thân leo bộ hay đi thang máy, cả người thất thần như một xác chết hoàn toàn không nhớ mình là ai.
Cô vừa bước vào nhà lập tức phóng đến phòng tắm, thậm chí không hề nhìn người đang ngồi ở phòng khách. Cô đóng cửa lại rồi mở vòi hoa sen, áo chưa kịp cởi thì nước lạnh đã dội vào đầu, đến khi dòng nước bỗng dưng nóng lên mới nhất thời giật mình.
Dòng nước ấm nóng len qua áo, thấm vào da thịt làm vết thương trên cổ đau rát, vết máu phản chiếu trong tấm thủy tinh trong suốt từ màu đen chuyển sang màu sáng rồi mờ dần.
Nhìn thấy sự thay đổi này, người vốn dĩ đang im lặng bỗng trở nên điên cuồng ném vòi hoa sen ra rồi buộc chặt tóc. Đầu óc hiện lên cảnh tượng đã xảy ra hôm nay, sự sợ hãi lại từ tim nhảy lên đầu. Cô nhìn bản thân trong gương, trí não như quay về hiện trường đấu súng, bên tai đầy rẫy âm thanh hỗn loạn.
Sở Toàn lập tức lao ra khỏi cửa đi tới phòng khách, cô yên lặng đứng phía sau quan sát người nọ, nước trên tóc nhỏ giọt xuống nền nhà, ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính nhấp nháy trong đáy mắt làm cô dị thường quỷ dị, trông y chang một con ma da ().
() Ma da: ma nước.
Thật ra Y Tiêu không nhìn thấy cảnh tượng kinh tủng này vì cô không có mắt sau lưng! À không, hiện giờ cô đang rất tức giận, cái người đáng chết kia dám đóng sầm cửa rồi bỏ nhà ra đi, vừa về lại bỏ chạy vào toilet, lần này lại rình mò sau lưng cô. Được lắm! Muốn chơi thì cô sẽ chơi. Y Tiêu căm giận đặt tay lên con chuột.
Tuy nhiên, Y Tiêu chưa kịp làm gì thì thân thể đã bị ôm lấy từ phía sau bởi một vòng tay lạnh như băng khiến cô không khỏi run rẩy, "Chị làm sao vậy?" Đừng tưởng rằng để thân thể lạnh lẽo sẽ có thể trở thành 'người đẹp băng giá', nhưng cô chưa kịp nói ra nửa câu sau đã bị đứa khốn kia đông cứng lại.
"Em đang làm gì đó?"
"Chị không thấy sao? Em đang chơi máy vi tính! Này, rốt cuộc là chị đang làm gì vậy?" Y Tiêu tức giận nhún vai thoát khỏi vòng tay đang trói chặt mình.
"Em đang chơi gì?"
"Em đang ăn trộm đồ ăn, họ Tạ nhà chị đừng có giở trò lưu manh!" Y Tiêu vô lực nói, "Chị có thể nhẹ nhàng với một người tật nguyền được không, em sắp bị ôm đến nín thở rồi!"
"Hôm nay em không xem tin tức sao?"
"Trời ạ!"
Không biết là bị ôm đến ná thở hay do bội phục năng lực trả lời câu hỏi của Sở Toàn, Y Tiêu bỏ cây gai cuối cùng xuống để 'cây kem' phía sau ôm, sau đó lẩm bẩm, "Xem làm gì, chẳng thà nhắm mắt làm ngơ, không xem thì sẽ không có tin tức, không có tin tức gì mới là tin tốt nhất!"
"Xin lỗi, chị sai rồi, chị không nên nổi giận với em ..."
Sở Toàn cố chấp không chịu buông tay, nước mắt lăn dài trên má rồi hòa với giọt nước nhỏ xuống sàn nhà, giọng nói rất là bi thương, "Chị làm em lo lắng!"
"Đừng có giả bộ đáng thương, em không có bắt chị quỳ, mau đứng dậy đi, bị cảm lạnh bây giờ."
Y Tiêu cũng không biết giọng điệu của bản thân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô rõ ràng ghét người này muốn chết, nhưng bây giờ lại thấy thương yêu, cuối cùng bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay trước ngực mình, "Đứng lên đi, đừng ở đây khóc khổ, bằng không em sẽ mặc kệ chị để về nhà mẹ đẻ đó."
"Em luyến tiếc mới ở lại đúng không.", người đang ngồi dưới đất đột nhiên duỗi thẳng sống lưng túm lỗ tai của Y Tiêu rồi mút nhẹ, ngay lập tức khiến người kia thở gấp không ngớt.
"Chị... chị... chị là đồ giậu đổ bìm leo... chứ... chứ là... anh hùng cái gì!"
Một câu nói ấp úng vừa giống như làm nũng càng cổ vũ họ Tạ thò móng vuốt vào trong bờ ngực mềm mại.
"Chị vốn dĩ chẳng phải anh hùng, em không nghe Khổng Phu Tử nói 'duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã' sao?"
() Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã: duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo.
"Chị...là đồ không... không biết xấu hổ!"
Những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng tràn ra khỏi miệng, hơi thở dốc nặng nề phả vào chóp mũi của nhau. Những nụ hôn dày đặc như bông hoa nở rộ trên làn da trắng nõn, mang theo mùi thơm thoang thoảng trên sợi tóc, môi và lưỡi dạo chơi trên cổ không biết mệt mỏi. Y Tiêu hoàn toàn gục ngã trước sự bá đạo và gợi cảm này, tay phải ôm chặt lấy cổ của 'đồ không biết xấu hỗ' để tránh thân thể mềm nhũn tuột khỏi ghế.
Tình yêu càng sâu, đam mê càng mãnh liệt khó có thể ngừng lại. Ngón tay lạnh lẽo lướt qua dây thắt sau lưng, chui vào quần thể thao rộng, đi đến 'lớp phòng tuyến cuối cùng'. Nhưng vào ngay lúc này, người đang rơi vào vực thẳm của tình yêu đột nhiên bừng tỉnh đè lại bàn tay đang không ngừng xâm lấn 'biên cương'.
"Dừng lại!"
Sở Toàn không quan tâm đến việc bị đột ngột dừng lại, cô đã sớm quen người này hay kêu ngừng vào những lúc không thích hợp. Du͙ƈ vọиɠ đang như thiêu đốt, đâu thể nói dừng là dừng được. Phụ nữ rất thích trò 'dục nghênh hoàn cự' () nên cô vẫn chiến đấu không ngừng, ngón tay chậm rãi kéo ra một góc qυầи ɭóŧ rồi dịu dàng chui vào khe suối nhỏ vuốt ve, khóe miệng cong lên ý cười.
() Dục nghênh hoàn cự: kiểu kiểu nghiện mà còn ngại :v
"Miệng trên kêu ngừng nhưng hình như miệng dưới không có đồng ý nha!"
"Em muốn đi tắm!"
"Ngoan, lát nữa chị tắm cho em."
"Em muốn đi tắm!"
" phút, không, phút..."
"Em muốn đi tắm! Hiện tại, bây giờ, ngay lập tức!"
Sở Toàn cau mày tức giận đứng dậy, quả thực hận đến nghiến răng, người này nhất định là cố ý, đây là một sự trả thù trắng trợn! Nhìn vẻ mặt tự mãn của Y Tiêu, rõ ràng đâu phải thiên sứ mà chính là ác mộng.
"Tiểu Toàn Tử, mau tắm rửa thay y phục cho ai gia!"