“Tiểu Tiêu Tiêu, đây là em nói, đừng có hối hận!”
Lúc này, Tạ Sở Toàn phẫn nộ trợn mắt nhưng khóe môi lại lộ nụ cười gian manh. Cô dùng thêm từ ‘tiểu’ để xưng hô với Y Tiêu, theo quan niệm của người xưa thì đây là cách gọi thân thiết đối với người nhỏ tuổi hơn, nói trắng ra là không được đứng đắn giống như từ ngữ Tư Vi thường đùa giỡn.
Y Tiêu hiểu tâm tư của vợ, nghe tiếng gầm ‘ngọt ngào’ gọi ‘Tiểu Tiêu Tiêu’ xong thì không khỏi run lẩy bẩy. Cô chưa kịp phản ứng, ‘con ma nước’ kia đã dùng tay nhấc bổng cô ra khỏi chiếc xe lăn.
Y Tiêu rất ghét danh hiệu ‘người tàn tật’ của mình, càng hận thân thể khỏe khoắn của Tạ Sở Toàn. Nếu người kia không phải là cảnh sát thì làm sao có cơ bắp phát triển, nếu cơ thể không khỏe mạnh sẽ không thể bế người ta lên dễ dàng như thế được, người dân có thể thoải mái dựa vào ưu thế ‘ngây thơ yếu đuối’ để sai khiến đối phương. Lý luận chặt chẽ làm Y Tiêu không thể yêu thích nghề cảnh sát.
Bất quá đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Y Tiêu, trên thực tế, cảnh sát Tạ của chúng ta mặc dù ôm người đẹp trong lòng nhưng tim vẫn không loạn, oai vệ hiên ngang đi vào phòng tắm rồi đặt cô lên bồn rửa tay cao mét , sau đó để lại câu ‘đừng nhúc nhích’ liền đi ra ngoài.
“Chị không cho em nhúc nhích thì em sẽ ngồi im a!”
Sau khi người kia ra ngoài, Y Tiêu lập tức nhích mông định nhảy xuống nhưng kế hoạch chưa thành đã bị bóp chết từ trong tã lót. Mặc dù Y Tiêu đi đứng khó khăn nhưng cũng không chậm như thỏ. Dựa vào danh hiệu ‘người tàn tật’ được bác sĩ chuyên khoa đánh giá thì phải mất , tháng mới bước chân xuống đất. Do không có được một chiếc chân hoàn hảo nên cô phải tiếp tục chịu đựng số phận ‘bấp bênh’ của mình.
“Gội đầu cho em trước rồi tắm chung sau.”
Sở Toàn vừa nói chuyện vừa đẩy ghế mát xa vào phòng tắm rộng hai mươi mấy mét vuông.
“Trước đây chị có học gội đầu sao, chuyên nghiệp quá.”
Y Tiêu nhìn người kia xắn tay áo, có vẻ khó chịu vì quần áo ướt sũng nên Sở Toàn cởi luôn áo ra làm người ta cảm thấy ngứa ngáy.
“Này, đừng có cởi ra nha, em là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, không cần phục vụ đặc biệt như thế!” Tuy ngoài miệng nói lời chính nghĩa nhưng đáy lòng lại cảm thấy khoái trá trước vẻ đẹp thấp thoáng đầy cám dỗ.
“Nô tì sẽ cố gắng phục vụ nương nương hài lòng!”
Sở Toàn cười cười nhấn mạnh hai chữ ‘phục vụ’, sau đó cô tiện tay ném chiếc áo mới cởi lên đầu Y Tiêu, che khuất ánh mắt hừng hực lửa kia, sau đó bế người nọ lên ghế.
Lúc Y Tiêu kéo cái áo trùm trên đầu xuống, đập vào mắt chính là chiếc áσ ɭóŧ màu đen quyến rũ, cô vốn định thần không biết quỷ không hay dòm cho đã nhưng tất cả mọi chuyện đều lọt hết vào mắt cảnh sát Tạ.
“Nhắm mắt háo sắc của em lại đi, lát nữa bọt chảy vào mắt bây giờ.!” Sở Toàn vừa vuốt mắt, vừa gội đầu cho người kia.
“Sở Toàn, chị cố ý muốn trả thù em?”
“Đâu có, em nói muốn tắm mà!” Lông mày khẽ nhướng lên, trên môi nở một nụ cười khó che giấu, rõ ràng là có ý trả đũa.
“Đừng có nhỏ mọn như vậy, mấy ngày rồi em có được tắm đâu, khó chịu lắm.”
Y Tiêu đưa tay đặt lên ngực người kia muốn làm chuyện tội lỗi, nếu như bồn tắm biết nói thì nó nhất định sẽ chỉ thẳng vào mặt cô kêu ‘đồ lừa gạt!’.
“Chẳng phải Tư Vi vẫn chăm sóc em đều đặn sao?” Bàn tay đang lướt trên da đầu vô thức dừng lại.
“Chị ấy chỉ giúp em gội đầu thôi, nếu giúp em tắm rửa thì không tiện lắm, chị không thấy ngại ư? Nếu chị để người khác lột sạch đồ, em nhất định sẽ để tâm.”
“Em phải gọi điện cho chị chứ.” Sở Toàn bị giọng điệu đau khổ này làm cho áy náy, cô đúng thật là người yêu tồi tệ mà.
“Tại chị đóng sầm cửa bỏ đi mà!”
Phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi hiển nhiên sẽ không quên nợ cũ, câu nói này có cơ sở hẳn hoi khiến ‘phần tử phản cách mạng’ xấu hổ, ai dám nói rằng tình yêu không cần dùng ‘binh pháp’ mà có thể thắng lợi chứ. Y Tiêu thích chí hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của vợ, hai tay cũng không nhàn rỗi sẽ xuất thủ khi có cơ hội, Sở Toàn thẹn trong lòng mà không thể làm gì khác ngoài nhịn nhục càng làm người kia đắc chí.
Hai người ầm ĩ một hồi lâu mới ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt nên cô không thể ngủ ngay được, đến giờ Tạ tỷ tỷ kể truyện cổ tích. Hôm nay, Sở Toàn kể chuyện rất có trách nhiệm, bộ ‘nghìn lẻ một đêm’ và ‘tiểu thuyết võ hiệp đặc sắc của Trung Quốc’ được cô diễn thuyết vô cùng sinh động.
“Nói rồi, Aladdin dùng cây đèn thần băng qua giếng khô thì thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau, sau khi giới thiệu thì mới biết người phụ nữ tên là Vương Ngữ Yên, người nam họ Đoàn tên Dự…”
Ban đầu Y Tiêu nghe câu chuyện dở khóc dở cười thấy rất thích thú, nhưng hôm nay tình tiết vừa dài dòng lại vừa tẻ nhạt, cô nghe mà ngáp dài ngáp ngắn.
“Tóc khô rồi, em muốn đi ngủ.”
“Hả, nhưng chị chưa kể xong mà.”
“Em buồn ngủ rồi.”, Y Tiêu lại ngáp lần nữa, nước mắt cũng chảy ra theo.
“Vậy thì đi ngủ, lần sau sẽ kể tiếp.”
Sở Toàn đắp chăn rồi tắt đèn bàn bên cạnh giường, không ngờ Y Tiêu lại túm một góc áo ngủ của cô lại. “Sở Toàn, chị nhìn giúp em xem trong mắt có gì mà ngứa quá.”.
Sở Toàn tìm tới tìm lui vẫn không thấy ‘thứ gì’ trong mắt Y Tiêu, cuối cùng rút ra kết luận rằng người này lướt mạng nhiều quá nên mất ngủ.
“Đúng là đồ đầu heo!” Thế giới trước mặt đột nhiên trở nên tối tăm, Y Tiêu phẫn hận xoay lưng lại, không thèm để ý tới người kia nữa, đồ đầu gỗ, đồ đầu đá, đồ ngu ngốc, đồ khốn kiếp, đồ…
“Muốn mắng thì cứ mắng đi, nhịn trong lòng hoài sẽ bị nội thương đó!”
Y Tiêu chưa đáp lại lời nỉ non bên tai đã bị người kia ôm cứng ngắt, lòng bàn tay mềm mại chạy dọc theo gấu váy rộng rồi chui sâu vào trong bụng.
“Tắm rửa xong rồi phải mát xa, em đừng quên nha!”
Y Tiêu lạnh lùng mà hừ một tiếng, “Quả nhiên là đồ cầm thú!”
“Còn hơn ai đó ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
Y Tiêu muốn nói thêm gì đó để kháng nghị nhưng miệng đã bị người khác chiếm giữ, đồng thời dây áo ngực cũng bị gỡ ra.
Sở Toàn xưa nay luôn là người dịu dàng, ngay cả lúc động tình, khi lý trí đang ở sát biên giới vẫn có thể chăm sóc tốt người yêu, cô không dám chạm vào chân bị thương của Y Tiêu, cảm xúc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Chuyện vốn phải như ‘mây bay nước chảy, lưu loát sinh động’ lại trở nên gập ghềnh. Không chỉ Sở Toàn bị hành hạ mà Y Tiêu cũng bắt đầu hối hận vì lời nói dối của mình. Cô muốn ngồi dậy nghênh đón nhưng không được, đành phải nằm ngay đơ.
Sở Toàn đưa tay vuốt ve từ tóc mai tới lông mày rồi đến chóp mũi… vô cùng yêu thương, vô cùng chăm chú. Từ lúc cả hai sống chung, bản thân cô đã phạm không ít tội, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong trái tim khiến Sở Toàn không thở nổi…
Quanh cổ bỗng có ngọn lửa vây bắt, trái tim nóng bừng giống như bị thiêu đốt, song cô không có cách nào thoát khỏi hay chịu đựng được nữa. Y Tiêu ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh sáng mờ ảo, bắt gặp người nọ đang nhìn mình với ánh mắt áy náy cùng thương tiếc, ngực cũng phím đau. Cô chậm rãi giơ cánh tay ôm lấy cổ người phía trên, không ngờ động tác nhẹ nhàng này lại khiến người đó kêu lên đau đớn.
“Làm sao vậy?” Không đợi đối phương trả lời, chẳng hiểu sao ánh mắt Sở Toàn lộ ra vẻ sợ hãi, cả người cứng đờ. Bầu không khí trầm mặc một lúc lâu, Y Tiêu không nhịn được bèn đưa tay vuốt ve vành tai của đối phương, sau đó cắn đầu ngón tay đang lướt trên mặt mình một cái.
Sở Toàn bị đau cuối cùng cũng tỉnh thần lại, cảm giác ngón tay vừa ướt vừa ấm dưới đầu lưỡi kia rất vi diệu, lưng như bị hàng nghìn con kiến bò qua bò lại, toàn thân tê tái làm cô tức thì quên mất sợ hãi lúc trước. Cô rút ngón tay còn dính ‘sợi bạc’ ra khỏi đôi môi đỏ mọng còn lưu lại chút hương thơm.
Cùng lúc đó, hai tay lướt qua cổ chạm vào xương quai xanh quyến rũ, sau đó lại di chuyển xuống hai ‘hạt châu đỏ hồng’ nằm trên ngọn núi trắng tuyết đang ngạo nghễ đứng thẳng. Trong lúc ý loạn tình mê, cuối cùng chẳng biết là ai khiêu khích ai, là ai tấn công ai trước. Sở Toàn thở hổn hển mang theo niềm vui sướng bắt đầu xâm nhập vào giữa hai chân đối phương, chiếm đóng hậu phương.
Ngón tay ma thuật chứa đầy mật hoa đi xuyên qua một đường hầm đầy gai nhọn và đến tận cùng sâu thẳm, hai linh hồn hòa vào nhau như hát vang lời thề vĩnh hằng, lời này có trăng sao làm chứng.
“Chị không thể không sợ hãi khi đối mặt với tội phạm. Khi viên đạn bay sượt qua, điều đầu tiên chị nghĩ là nếu chị chết thì em phải làm sao? Chị không muốn làm một cảnh sát giỏi nhưng chị muốn làm một người yêu tốt. Sau khi vụ này kết thúc, em hãy dẫn chị ra khỏi chỗ này, từ nay về sau, muốn trồng rau, trồng hoa, du mục, nuôi dê… tùy em.”
“Từ nay về sau, muốn trồng rau, trồng hoa, du mục, nuôi dê… tùy em!”
Khi đó, hai người cùng nhau đặt chân đến thiên đường hạnh phúc.