Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đủ rồi!”
Tư Vi nhìn người kia ướt đẫm mồ hôi thì không chịu nổi nữa, cô sợ kìm chế quá sẽ bị nội thương.
“Tiêu Tiêu, bác sĩ nói chân của em phải tập từ từ, cứ cố quá như em không khéo là lợn sắp lành lành thành lợn què luôn đi nha!”
Đây là là trung tâm hồi phục chức năng tư nhân có trang thiết bị tiên tiến trong và ngoài nước. Sau khi tiễn người yêu vào mỗi sáng, Y Tiêu sẽ đến đây tập cả ngày, với quá trình luyện tập liên tục với cường độ cao, chân bị thương không nhúc nhích được gần như đã có thể bước đi.
“Mới có mười vòng thôi mà, em có thể đi tiếp được! Chị tránh ra, đừng có cản đường!”
Y Tiêu quật cường nở nụ cười lách vào khe hở giữa tường và Tư Vi. Trong không gian rộng mét vuông, người bình thường đi vòng đã lao đao rồi, thế mà con oắt này lại muốn đi thêm, đúng là ‘tàn chứ không phế’ mà!
Tư Vi nghĩ đến đây không khỏi xót xa, “Em nghĩ ngày mai là tận thế sao, làm gì vội vàng đi giải cứu thế giới vậy, em đúng là hết thuốc chữa!”
Tuy người này lắm mồm và không được dịu dàng cho lắm, lại còn luôn tìm cơ hội để trêu chọc cô, thuộc vào hàng ‘đồng tính chứ không nhân tính’, nhưng hai người đã cùng đi ăn trộm nhiều năm, chỗ nào có mỹ nữ sẽ cùng nhau ngắm, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn cô nhóc kia chịu khổ bèn lập tức bước tới hỗ trợ Y Tiêu.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian, cũng không biết đám người điên kia sẽ hành động lúc nào, lỡ như… A…”
Y Tiêu chưa kịp nói hết lời đã cảm thấy chân bị chệch khỏi mặt đất, thân thể nhẹ hẫng, thì ra mình đã bị ‘sắc nữ’ kia bế lên, “Này, thỏ không ăn cỏ gần hang, sao chị lại dê xòm một cách sỗ sàng như vậy? Đồ háo sắc, mau thả em xuống, bằng không em sẽ méc Tư Hàm!”
Y Tiêu giãy giụa một phen, nào ngờ đứa vô liêm sỉ kia lại cười khinh bỉ nói, “Không quan trọng, không sao hết, chị đã quen với khẩu vị nặng của A Hàm rồi.”
Y Tiêu nghe người kia trắng trợn huýt sáo mà không khỏi rùng mình, quả nhiên la đồ không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
“Được rồi, Tiểu Tiêu Tiêu, em ngồi ghế nghỉ một lát đi, chị massage chân với vai cho em, cứ ngồi đó niệm Quán Thế Ám cứu khổ cứu nạn đi, chẳng phải vợ nhà em đang ở bên ngoài bảo vệ nhân dân sao!”
“Chính vì chị ấy đang theo vụ án này nên em mới bất an, gần đây tâm trạng của chị ấy không ổn định lắm, súng đạn lại không có mắt, em sợ… nếu chị ấy không tham gia vào vụ đó thì em cũng chẳng quan tâm, nhưng hai đứa đã hãm sâu rồi... em làm sao có thể bỏ mặc…”
“Haizzz… Oan nghiệt quá, không biết là ai nợ ai nữa?”
Hạng Tư Vi xúc động cảm thái, chỉ thiếu lấy khăn tay ra chấm nước mắt, nhưng lại có người chẳng thèm cảm kích, thậm chí còn chẳng màng liếc mắt, chỉ chăm chú nhìn TV LCD inch trên tường.
Chú đại bi chưa kịp niệm thì miệng quạ đen của Y Tiêu đã linh nghiệm. Án mạng lại xảy ra, lần này là một cửa hàng trang sức nổi tiếng trong nước bị cướp sạch sẽ. Bởi vì cảnh sát đã có chuẩn bị nên số người chết không nhiều nhưng vẫn có rất nhiều người mặc thường phục bị thương, song cảnh tượng máu chảy đầm đìa khiến cô kinh hãi không ngớt, nhất là khi cô trông thấy gương mặt quen thuộc đang đau đớn rêи ɾỉ trên màn ảnh, đó là ông Đổng. Tuy nhân viên y tế đã đẩy ông ra khỏi ống kính và khuôn mặt gần như bị che gần hết nhưng Y Tiêu vẫn nhận ra đó là người này luôn cười tủm tỉm gọi cô là ‘Tiêu muội muội’.
Y Tiêu theo bản năng lấy điện thoại gọi ngay cho Sở Toàn, cũng bất chấp gọi điện lúc này có phù hợp hay không. Đồng nghiệp của chị ấy đã xảy ra chuyện, điều đó chứng minh chị ấy cũng sắp gặp nguy hiểm. Con người luôn ích kỷ, Y Tiêu cũng không phải thánh nhân nên đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Cô cảm thấy vui mừng vì người nằm trên cáng cứu thương không phải Sở Toàn, song không hiểu sao đáy lòng lại lâm vào hoảng loạn và sợ hãi cực độ.
May mắn thay, điện thoại đã được kết nối, nhưng đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, cuối Y Tiêu đã hoàn toàn gục ngã, nức nở nói, “Sở Toàn, chị không sao chứ, em xem đến tin tức …”
“Chị không sao, không có bị thương! Chị đang bận, tối gọi lại cho em sau.”
Bên kia xuất hiện giọng mũi, câu nói ngắt quãng làm người nghe khó chịu, Y Tiêu muốn nói thêm gì đó nhưng đáp lại cô chỉ có âm thanh ồn ào của xe cứu thương.
“Chị ấy không sao.”, nét mặt Y Tiêu đã giãn ra được chút, nhưng cô vẫn nở một nụ cười chua chat với Tư Vi, “Chúng ta tiếp tục đi!” Có vẻ thời gian thực sự không còn nhiều lắm.
Ngày hôm sau, Y Tiêu gặp lại Sở Toàn mới hiểu ‘không sao’ thật ra có nghĩa là ‘không có gì nghiêm trọng’. Cánh tay người kia như bị gì đó cào xước đang quấn băng gạc, trên băng trắng còn có vết máu. Y Tiêu vừa nhìn đã đau lòng, cũng không buồn trách cứ, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy hơn trước, cô vội vàng hối thúc ‘tướng quân’ tắm giặt sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.
Nói không chừng đây cũng chính là điều Lão Viên lo sợ, đội chủ chốt của sở cảnh sát bây giờ có một người trọng thương, một người bị thương nhẹ, còn những người khác như gà trống chọi đá loạn, sao gã lại không biết xấu hổ kéo người ta vào chỗ chết được. Người ta có súng tự động MP (), súng trong nước không thể bì lại, chỉ cần đạn đi qua người là ngã xuống ngay tức khắc. Lão Viên sợ lính của mình chẳng còn một ai mà chỉ còn lại một tướng, nên gã lập tức cử đội cảnh sát đặc nhiệm túc trực / đợi lệnh để đội chủ chốt có thời gian nghỉ ngơi.
() MP:
Lúc Y Tiêu đang thuyết phục người đang kiệt sức về phòng nghỉ ngơi thì ba vợ lại ‘hỏa tốc’ tìm đến cửa. Cô nhìn vẻ mặt của Thái thượng hoàng nhăn nhó như cái bánh bao chiều liền nhận ra có chuyện không ổn. Xét về lộ trình tìm con, Y Tiêu đại khái đã đoán được ý đồ của ông.
Trong lúc ngủ mơ, Sở Toàn nghe thấy có tiếng đàn ông trong phòng khách, cô mặc kệ đầu tóc rối bù, xoay người xuống giường đi ra cửa. Khi nhìn thấy ba và em trai mặt dày kia, cô không khỏi căng thẳng.
Y Tiêu không còn thái độ chống cự lại lời ‘thuyết giáo’ của Trần Á Luân nữa, cô vẫn khách khí gọi ông là Trần tiên sinh.
Lúc đầu thấy hai cha con trò chuyện vui vẻ, Y Tiêu nhân cơ hội chuồn vào bếp, Trần Mạc Thông đã trở thành một tay đẩy xe lăn chuyên nghiệp, hết chăm sóc Trần Á Luân rồi lại hầu hạ Y Tiêu.
“Chị Tiêu, chắc chị không biết ba và chị gái em đã nhiều năm không ăn chung một bàn, cảm ơn chị đã giữ em và ba lại ăn cơm, đừng thấy ba không có phản ứng gì nha, trong lòng ông ấy rất vui sướng đó!”
“Tiện tay phóng lao thôi!” Nhìn thấy cậu thanh niên vui sướng khua chân múa tay, Y Tiêu mỉm cười rồi lấy đồ ăn trong tủ ra, “Cậu cũng đừng mừng quá, chẳng phải tự nhận bản thân là đàn ông tốt của thế kỷ hai mươi mốt sao, tới đây bộc lộ tài năng cho chị xem đi!”
Y Tiêu thuận miệng nói vậy thôi, cô không hề nghĩ cậu thanh niên kia sẽ đeo tạp dề vào bếp ngay lập tức, động tác cắt rau rất chuyên nghiệp, “Cậu có kỹ năng nấu nướng tốt như vậy, nếu trường cảnh sát không nhận thì làm đầu bếp cũng không tệ nha!”
Nhắc tới trường cảnh sát, Trần Mạc Thông lập tức suy sụp, “Chị Tiêu, em sợ em không thể trở thành cảnh sát rồi, ba mẹ em phản đối quyết liệt lắm.”
Cậu nhóc dừng cắt rau rồi nói tiếp, “Bây giờ cảnh sát lại chết liên tục, mẹ em coi tin tức xong liền cảnh cáo nếu em dám đăng ký thì bà ấy sẽ trực tiếp đi đoàn tụ với bà ngoại, thậm chí ba em cũng nói sẽ cắt đứt tình cha con, chị nói em phải làm sao đây?”
“Uầy, người như cậu thật sự không hợp với việc này đâu, nếu cậu không vì bản thân hay ba mẹ thì cũng nên nghĩ đến người yêu sau này. Bây giờ ngày nào chị cũng lo lắng, lỡ như chị gái của em…”
“A… em —— chị!” Trần Mạc Thông nhướng mày nhìn chằm chặp Y Tiêu ý bảo “em biết rồi nha!”, sau đó cậu lắc đầu nhủ thầm, “Tại sao người chị hung dữ của em lại có thể dịu dàng với chị như thế, dịu dàng đến mức không dám làm gợn sóng trên mặt hồ, hóa ra hai chị… bắt đầu từ lúc nào thế? Ai cưa ai trước? Hai chị đã đến giai đoạn nào rồi, nắm tay hay hôn môi? Có dự định ra nước ngoài kết hôn không? Đừng lo lắng nếu ba không đồng ý, em nhất định sẽ ủng hộ hai chị.”
Y Tiêu nghe cậu trai trước mặt nói không ngừng như súng bắn bi, cô chợt thấy hối hận về ‘bài phát biểu’ của bản thân, quả nhiên đàn ông thời nay đều là ‘ông tám’, cũng may mình là phụ nữ.
“À, không đúng, nếu ba không biết chuyện của hai thì thì ông ấy sẽ không đặt cược lớn vào chị như vậy? Rõ ràng ông ấy đã biết quan hệ của hai người!”
Trần Mạc Thông nhìn phản ứng của Y Tiêu, trên trán cô cũng đã viết rõ ‘đúng thật là vậy’ to đùng, cậu lại bắt đầu oán giận, “Sao lại có chuyện như vậy được. Ba có thể bao dung cho chị nhưng lại không cho em đi làm cảnh sát…”
Y Tiêu thầm nghĩ ‘ba của cậu có nói đoạn tuyệt quan hệ với chị gái của cậu không?’ nhưng nói vậy thì giống ‘bỏ đá xuống giếng’ quá nên đành phải chuyển đề tài, “Cậu không làm cảnh sát thì sẽ làm gì?”
“Quay về hỗ trợ Trần thị, nhưng công ty có anh trai lo rồi, căn bản không cần em đâu!” Cậu thanh niên băm thịt trên thớt, dáng vẻ như oán phụ.
“Anh trai? Gần đây anh ta rất bận à?” Y Tiêu vừa nghe đến Trần Kính Hiên, động tác trên tay cũng chậm lại.
“Bận lắm, từ khi ba em bị bệnh thì toàn bộ công ty đều phải dựa một mình anh ấy. Thật ra em không hợp, chị gái cũng không thích hợp, chỉ có anh trai là hợp nhất thôi, nhưng mẹ em thì… chị biết đấy…”
“Chị…” Y Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng gầm thét bên ngoài dọa sợ, hai người ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó Trần Mạc Thông lập tức đẩy Y Tiêu ra. Bữa cơm đoàn viên của ông già không thành nên chỉ có thể tức giận theo con trai nhỏ về nhà.
Hóa ra ông Trần muốn khuyên Sở Toàn từ chức, theo quan niệm của ông thì ngay cả khi không từ chức cũng phải rời khỏi sở cảnh sát mới là lựa chọn sáng suốt, nhưng con gái cưng của ông lại không cảm kích ý tốt đó mới dẫn đến cãi nhau, thủy hỏa bất dung.
Cuối cùng Trần Á Luân ‘chết trận’, Y Tiêu thấy Sở Toàn thở hổn hển liền thức thời an ủi vài câu. Cô kiên nhẫn phân tích tình hình hiện tại và bày tỏ suy nghĩ của riêng mình một cách uuyển chuyển, Sở Toàn nên đặt mình vào góc độ của thân nhân và vợ, không nên nóng nảy. Bất ngờ thay, lửa giận trong lòng Sở Toàn lại thiêu đốt luôn cả Y Tiêu.
“Em cho rằng chị đang tự đi tìm cái chết nên phải làm con rùa rút đầu kiếm chỗ trốn đúng không?”
“Tạ Sở Toàn, chị đừng như kẻ điên gặp ai cũng nổi giận như vậy được không? Sự nhẫn nại của em cũng có hạn!”
“Nên bây giờ em chịu hết nổi rồi phải không?”
Hóa ra đó là một bi kịch. Chiến tranh thế giới đã phát triển thành Chiến tranh giữa các vì sao…