“Em muốn gặp Y Tiêu phải không? Tiểu Toàn, đừng lo lắng, cô ta sẽ đến đây tìm em, anh cũng đang đợi đây.”
Tạ Sở Toàn nhìn gã đàn ông trước mặt, cô nhớ người anh trai hiền lành và tốt bụng của cô chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu này. Tuy họ không phải anh em ruột nhưng cô luôn cảm nhận được thân tình ấm áp.
Nhưng hôm nay, Trần Kính Hiên đột nhiên thay đổi, giữa lông mày cô có một tia u ám kỳ lạ, ngoại trừ điểm này thì gã vẫn là Trần Kính Hiên, nhưng gã không còn là một người anh trai đã nói với cô ‘dù cả thế giới này không thương em thì còn có anh nuôi em’ nữa, gã là ai?
Tua lại ký ức một chút nào. Lúc cô chạy xuống lầu liền bắt gặp nụ cười quỷ dị của Trần Kính Hiên trông vô cùng đáng sợ, đáng tiếc lúc đó toàn bộ tâm tư đều bị Y Tiêu chiếm hữu nên cô tự nhiên mất cảnh giác trước nguy hiểm.
“Tiểu Toàn, em cứ đến rồi rời đi, vì sao không ở lại với ba lâu hơn? Đến đây nói chuyện với anh…”
“Lần sau đi, hôm nay thực sự không được.”
“Vĩnh viễn không có lần sau đâu.”
Sau đó cổ cô đau nhức, cả người chìm vào bóng tối, trí nhớ cũng đọng lại trên nụ cười đẹp như thiên thần kia. Cô hôn mê cho đến lúc tỉnh lại, cô chưa bao giờ nghi ngờ Trần Kính Hiên lại là một con ác quỷ, thế mà bấy lâu nay bản thân cô vẫn hồn nhiên không nhận ra điều đó.
“Gia Lăng, cô ra tay quá độc ác rồi, em gái tôi hình như còn chưa tỉnh!”
Giọng nói Trần Kính Hiên nghe không ra buồn vui nhưng lại dễ khiến người ta nảy sinh tâm ý sợ hãi. Đầu óc Sở Toàn vẫn còn choáng váng, lúc này mới thấy rõ trong phòng còn có một người khác.
“Cô chính là Tạ Sở Toàn?”, Nghiêm Gia Lăng không vội đáp lại Trần Kính Hiên, cô lắc lư bước đến bên cạnh Sở Toàn rồi vuốt ve chiếc cằm cằm tinh tế, “Nghe danh đã lâu, tôi còn tưởng có gì đặc biệt, bất quá chỉ có được gương mặt xinh đẹp mà thôi!”, Lời nói khó chịu toát ra mùi axit axetic.
Tạ Sở Toàn bị người phụ nữ này nhìn đến nổi da gà, cô quay mặt sang chỗ khác căm giận nhìn Trần Kính Hiên. Nếu ánh mắt lạnh lùng là mũi tên, Nghiêm Gia Lăng tin rằng Trần tiên sinh đã bị vạn tiễn xuyên tâm, người phụ nữ này vẫn khá kiệm lời,… ít nhất … cô ta có thể bình tĩnh trước biến cố, thật ra cũng có vài điểm tương tự với tiểu oan gia kia.
“Gia Lăng, sao tôi nghe khẩu khí của cô vẫn còn thương nhớ người phụ nữ họ Y kia vậy?”
Tạ Sở Toàn nghe lời ‘sắc bén’ của Trần Kính Hiên liền kinh ngạc đổi hướng nhìn, cô nhớ Y Tiêu không quen người phụ nữ này.
Tạ Sở Toàn không thoát khỏi ánh mắt đại bàng sắc bén của Trần Kính Hiên, “Tôi không hiểu cô ta có gì tốt mà có thể khiến tất cả các người mê mẩn. Gia Lăng, cô cũng vậy, thế giới này đều loạn hết cả rồi, phụ nữ chạy sang yêu phụ nữ, làm sao đàn ông chúng tôi có thể sống được?”
“Hừm, tôi không biết những người đàn ông khác sống như thế nào, nhưng đối với Trần Kính Hiên, cho dù cả thế giới chết hết, anh vẫn sống rất vui vẻ. Tôi sớm nói anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ yêu bản thân thôi!” Người phụ nữ vừa nói vừa đứng dậy, cô lấy hộp thuốc từ trong túi ra, châm một điếu thuốc trong miệng, làn khói cuộn tròn che đi vẻ ám ảnh của cô, “Anh biết bản thân thua kém Y Tiêu chỗ nào không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đốm lửa nhỏ đỏ ửng ấy chập chờn theo nhịp thở của người phụ nữ, kéo theo cảm xúc của hai người kia. Là một người đàn ông, Trần Kính Hiên bẩm sinh có ý thức chinh phục đối với phụ nữ, nhưng người phụ nữ bên cạnh… Y Tiêu đã cho gã nếm trải sự thất bại chưa từng có, vì vậy hận thù gã dành cho cô ngày càng sâu sắc! Tạ Sở Toàn cũng muốn biết người khắc cốt ghi tâm trong mắt người khác trông như thế nào.
“Y Tiêu là một người phụ nữ đa tình nhưng không lạm tình. Cô ấy chân tình hơn mọi gã đàn ông, một khi yêu ai sẽ yêu đến hủy thiên diệt địa. Cho nên… so với kẻ vừa ích kỷ lại vừa tuyệt tình như Trần thiếu gia thì đáng yêu hơn nhiều, chỉ tiếc người này cầu cũng không được…”
“Đúng là trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể. Tôi thật sự sợ sau khi gϊếŧ cô ta, cô sẽ trở mặt!” Trần Kính Hiên híp mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt.
“Cũng có thể nha ~” Nghiêm Gia Lăng cười cười, “Nếu cô ấy chịu theo tôi thì tôi sẽ cân nhắc, dù sao người đẹp đã đến trước mặt! Cho nên Trần Kính Hiên anh phải cẩn thận đấy.”
Dẫu gì gã này cũng chưa từng tin tưởng cô, phải nói là gã chưa bao giờ tin bất cứ ai. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, bọn họ bất quá là gặp dịp thì chơi, mà đã là trò chơi thì thật cũng là giả, giả cũng là thật. Ai có thể đoán trước được cái kết trước khi vở kịch kết thúc.
“Ha ha ha, Gia Lăng, cô sẽ không đối xử với tôi như thế chứ.”
Trần Kính Hiên cười phá lên, nào có ai sắp làm phản lại nhắc nhở người khác phải cẩn thận.
“Phụ nữ các cô luôn là kẻ khẩu thị tâm phi, tôi không tin cô sẽ phản bội!”
Gã lau giọt lệ trên khóe mắt rồi chỉ tay về phía Nghiêm Gia Lăng và Sở Toàn, “Em có biết cô ta là ai không? Cô ta chính là người đã bắn viên đạn vào ngực Y Tiêu, nhưng đáng tiếc …”
“Cái gì? Các người!” Tuy rằng ý thức được Trần Kính Hiên đã thay đổi, nhưng không ngờ gã lại đi xa như vậy.
“Thế nào? Bọn họ không nói cho em biết sao? Lão gia thật đúng là bảo vệ em rất tốt, thà một mình ngậm bồ hòn giao nhà họ Trần cho một kẻ ngoại tộc như anh để đổi lấy bình an cho em. Em gái à, anh cũng muốn buông tha cho em lắm nhưng mà con nhỏ Y Tiêu đáng ghét kia cứ cắn anh mãi không chịu nhả, anh cũng chỉ bị cô ta ép buộc phải làm vậy thôi…”
“Chuyện này không liên quan đến Y Tiêu, em ấy chưa bao giờ nhắc đến anh nửa câu với tôi!” Sở Toàn lấy lại tinh thần, có vẻ như Y Tiêu và Lão gia đã biết rõ bộ mặt thật của gã từ lâu, nhưng họ lại gạt cô, tại sao…
“Làm sao cô ta dám nói cho em biết, nói ra có khác nào chưa đánh đã khai cô ta chính là một tên trộm! Tội của cô ta không nhẹ hơn anh bao nhiêu đâu, nước giếng không phạm nước sông, nhưng cô ta hết lần này tới lần khác chõ mõm vào chuyện của anh, không chỉ gϊếŧ người của anh mà còn ba lần bốn lượt hack máy chủ, trộm bản mạch mẫu. Lần này không chỉ anh mà còn có cả Edward cũng muốn gϊếŧ cô ta. Cô ta trốn không thoát đâu.”
“Vô dụng, vô dụng thôi, chúng tôi đã sớm chia tay rồi. Em ấy rất hận tôi, có lẽ lúc này đã ở trên máy bay rồi. Các người sẽ không bao giờ bắt được em ấy”
Sở Toàn chưa từng thấy may mắn như lúc này, may mắn vì đã không gặp em ấy, may mắn vì đã không nói ra điều gì, chỉ cần người đó bình an, dù là sinh ly tử biệt đã sao,… ít nhất… các cô vẫn sống mãi trong trái tim của nhau.
Nhưng những lời tiếp theo của Trần Kính Hiên khiến cô như rơi xuống vực thẳm, “Cô ta sẽ đến, cô ta sẽ đến tìm anh vì em. Lúc em đang hôn mê, anh đã đưa cho cô ta chìa khóa trên người em. Cô ta đã không lên máy bay, anh đoán cô ta đang trên đường đến đây. Tiểu Toàn, anh phải cảm ơn em, nếu không phải vì em…”
“Ông chủ…” Đột nhiên một gã đàn ông xông vào cắt ngang lời chưa nói thành tiếng, gã thì thầm vài câu bên tai Trần Kính Hiên. Ban đầu Trần thiếu gia bị quấy rầy nên có chút không hài lòng, sau đó dáng vẻ tươi cười dần hiện lên trên mặt, “Tiểu Toàn, cô ta tới rồi …”
Nói xong, Sở Toàn chỉ cảm thấy hai mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng u ám bỗng sáng cực kỳ, màn hình TV xung quanh đồng thời mở lên, toàn bộ tiêu điểm đều đổ dồn vào một bóng người.
Tiếng động cơ ầm ầm vọng vào tai, sau đó người mặc áo gió đen cưỡi trên một chiếc Yamaha màu đen ập vào như một cơn lốc xoáy.
“Hãy hưởng thụ món ăn mà tôi đã chuẩn bị cho cô!” Miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười khát máu.
Sau khi Y Tiêu ăn uống no say, ngủ nghỉ no nê ở nhà họ Cổ liền hỏi Cổ Tư Thần có món ‘đồ chơi’ nào cho cô mượn không, quỷ hẹp hòi kia dĩ nhiên nói không. Đùa thôi chứ ai chẳng biết nhà họ cổ ngày xưa kinh doanh cái gì, những món cũ kỹ dưới đáy hòm còn tốt hơn thứ trong tay bộ đội chính phủ hiện thời. Y Tiêu biết người kia sợ mình đi chịu chết, mà thế sự lại vô thường, nói không chừng ai cũng chết hết trước khi mọi chuyện kết thúc.
Thì cứ như vậy, Cổ Tư Thần chui xuống tầng hầm đào lên một cái hòm. Thừa dịp đêm đen gió lớn, Y Tiêu đột nhập vào căn cứ của Trần Kính Hiên. Ở chỗ tối thui không nhìn thấy năm ngón tay, Y Tiêu loáng thoáng nghe được vài tiếng kêu rên. Cô bỏ lại chiếc motor dưới chân rồi tiếp tục ném lựu đạn tạo ra một con rồng lửa, sau đó cấp tốc biến mất trong bóng tối.
“Cô ta đang ở kho số , mau chặn cô ta lại!”
Trần Kính Hiên nhìn màn hình, nụ cười càng nham hiểm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Trò chơi mèo vờn chuột này khiến gã cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ánh sáng đột ngột biến mất, tiếp theo vang lên một tiếng ‘rầm’, màn hình đen lại.
“Mau lên, chuyển vị trí, cô ta nhất định sẽ đi thang bộ, các người đến đó chờ đi!” Dứt lời, bộ đàm lập tức truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Y Tiêu đi quanh cái xác đang nằm dưới chân cô, phàm là còn có thể nghe được tiếng thở sẽ bắn thêm vài phát. Cô chậm rãi đi lên thang bộ. Cô biết đây chỉ là món khai vị của Trần Kính Hiên, nguy hiểm vẫn còn ở phía sau. Cô tiện tay nhặt bộ đàm trong tay gã nọ đập vài ba cái, âm thanh tức thì truyền đến, “Y Tiểu thư, biệt lai vô dạng?”
“Được lắm, Trần Kính Hiên chưa chết thì sao tôi lại có thể đi trước được?” Vừa nói chuyện vừa quay camera chếch một góc độ.
Cùng lúc đó, màn hình lại tối sầm, Sở Toàn nhìn đám người cứ lần lượt xuất hiện rồi biến mất, vừa xót xa vừa tiếc nuối, một chiếc móc khóa nhỏ có thể khiến em ấy đi tìm cái chết sao? Nhất là khi nghe được giọng nói quen thuộc từ bộ đàm trên tay Trần Kính Hiên, cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở vì đau.
“Ha ha, Y Tiểu thư đến chết còn có thể hài hước được như thế, không hổ là thần trộm nổi tiếng thế giới a!”
Trần Kính Hiên nói chuyện nhưng tay không ngừng truy tìm dấu vết. Nhưng mỗi khi gã nhìn thấy bóng dáng của cô thì cô lại biến mất trong tầm mắt. Cũng may gã rất kiên trì, gã tin chắc rằng không một con hồ ly tinh ranh nào có thể thoát khỏi một thợ săn giỏi, bởi vì gã đã nắm giữ điểm yếu của cô trong tay, cho dù Y Tiêu có ba đầu sáu tay cũng trốn không thoát lò mổ được gã chuẩn bị cho riêng cô. Đây là nhà kho và cũng là nghĩa trang, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô!
Đột nhiên Y Tiêu lại xuất hiện trên màn hình, với nụ cười rạng rỡ và bộ đồ đen giống như thiên sứ đến từ địa ngục.
“Thượng đế sai tôi đến trừng trị anh, nếu anh không chết thì làm sao ông Trời có thể chỉ nhận lấy mình tôi!”
Y Tiêu dùng hai tay bắt lấy máy quay rồi há miệng kêu ‘đùng’ một tiếng, trên mặt nở một nụ cười giễu cợt, không thấy chút sợ hãi nào.
“Cô muốn chết không phải do tôi!”
Trần Kính Hiên Tinh cũng mím môi trước màn hình, “Cô ta ở ngay lối đi lầu phía Bắc!”
“Y Tiêu, em mau đi đi, đừng quan tâm tới chị, xin em!!!”
Tạ Sở Toàn hông thể giữ bình tĩnh, cơn đau bị đè nén trong lồng ngực biến thành tiếng gầm, tiếng hét khàn khàn này đập vào tận đáy lòng của Y Tiêu.
Sở Toàn ngây người nhìn người kia quơ quơ chiếc máy bộ đàm trên tay, rồi màn hình trước mặt lại tối đen như mực.
Sau đó bên tai bồi hồi tiếng súng và tiếng kêu gào thương tâm.