Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y Tiêu ngả lưng vào một góc của lỗ thoát khí, ngực phập phồng theo tiếng thở dốc. Mồ hôi chảy dài trên trán, sống mũi, cổ và xuống vạt áo, len qua tấm lưng ướt đẫm và nhỏ xuống sàn. Y Tiêu liếm đôi môi khô khốc, nín thở và cố gắng thoát khỏi tiếng hét đang văng vẳng bên tai.
Không thể phủ nhận khi nghe lại giọng nói của Tạ Sở Toàn, trái tim cô vẫn không tránh khỏi bối rối, nhưng sự "hỗn loạn" này lại đến không đúng lúc. Loạn tâm sẽ khiến cô chết không nhắm mắt, cô chỉ có một cái mạng, cô muốn mình phải chết thật lẫm liệt và phải có ý nghĩa, cô đến đây để cá cược chứ không phải tới liều mạng!
Sau khi xử lý một lực lượng đông đảo xả đạn liên tục, Y Tiêu lao vào một lối đi khác dựa vào góc tường, động tác cực nhanh như một bóng đen vụt qua.
Dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau, Y Tiêu siết chặt khẩu súng máy trong tay, bên môi nở ra một nụ cười lạnh lẽo dưới ánh trăng âm trầm và đáng sợ, cô bắt đầu có chút cảm giác khát máu.
Gã đàn ông cất công chuẩn bị bữa ăn này cho cô đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, vẻ mặt cau có không vui. Gã đã sớm dự liệu đạo tặc nổi tiếng thế giới không hề đơn giản, nhưng gã không ngờ cô lại giỏi đến vậy. Gã vốn muốn dựa vào thế đông và địa hình quen thuộc để giăng lưới, ngờ đâu người này lại như có một đôi mắt sáng giữa bóng tối, chẳng những không ảnh hưởng đến hành động mà còn vô tình trở thành lá chắn vô hình yểm trợ cho cô. Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, hầu hết người của gã đã bị gϊếŧ hoặc bị thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ Bang Thanh Hà sẽ bị người phụ nữ này tiêu diệt trong vòng chưa đầy nửa giờ.
“Tiểu Toàn, anh thật sự đã đánh giá thấp quyết tâm cứu em của cô ta!”
Gã bóp chặt bộ đàm trên tay như thể đang bóp nát khuôn mặt của người phụ nữ đáng ghét đó. Dù ánh mắt nhìn Sở Toàn ngập tràn căm hận nhưng mặt gã vẫn cười như gió xuân. Gã học theo Nghiêm Gia Lăng vuốt ve cằm của Sở Toàn, nhưng vừa giơ tay lên đã bị đối phương tránh được, bàn tay đột ngột dừng lại giữa không trung.
“Mở hết đèn lên, xem cô ta còn trốn ở đâu được. Ai chặt được một cánh tay của cô ta, tôi sẽ thưởng vạn, chặt được một chân thì vạn, nếu có thể lấy được đầu thì sẽ trở thành phó lĩnh của Bang Thanh Hà!”
Dưới phần thưởng lớn nhất định sẽ có dũng sĩ, đó là một quyết định tàn nhẫn khát máu. Đây mới là bộ mặt thật của gã, nhiều năm như vậy, Sở Toàn dĩ nhiên chưa bao giờ nhận ra. Cô xa lạ nhìn gã gần như sắp phát điên, “Trần Kính Hiên, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Sở Toàn nhìn những cảnh tượng nguy hiểm lóe lên trước mắt mà không thể làm gì được, thà chết đi còn hơn một mình trải qua nỗi đau thấu tim gan ở đây.
“Hừ, hình như Tiểu Toàn rất hận anh nha, tiếng anh trai cũng không thèm gọi đúng không?”
Trần Kính Hiên nhíu mày, sắc mặt dần dần trở nên méo mó, ngay cả giọng nói cũng kỳ quái, “Anh muốn con nhỏ họ Y đó phải chết, nhìn nó chết anh mới thấy vui!”
Người đã chết thì sẽ dễ dàng tìm được bản mạch mẫu, gã không tin lục tung khắp thành phố B này cũng không tìm ra.
“Nếu không có cô ta thì anh vẫn là anh, em vẫn là em. Tiểu Toàn, anh chưa từng nghĩ sẽ đả thương em, cô ta chính là đứa đầu sỏ phá hoại cuộc sống của chúng ta!”
“Đừng đổ hết lỗi của mình lên đầu người khác, tất cả đều do anh gieo gió gặt bão!”
Có nhân mới có quả, tôi đang đau khổ vì những gì tôi đã gieo, nhưng Y Tiêu đã làm gì sai? Thì ra em ấy mới là người vô tội nhất, em ấy vì tôi mới dính vào vòng xoáy, nhưng vẫn tình nguyện đứng trước mặt che mưa che gió cho tôi, buồn cười nhất là tôi lại nhân lúc em ấy không phòng vệ mà đâm vào lưng một dao, dù vậy em ấy cũng chưa bao giờ từ bỏ, tôi phải làm thế nào mới trả hết nợ cho em đây. Nước mắt một lần nữa làm nhòe đôi mắt, đó là tất cả những gì tôi có làm cho em… và em thì đang chảy máu vì tôi.
“Gieo gió gặt bão?”
Đứa em gái mạnh mẽ của gã đang khóc đấy sao, em ấy vì người phụ nữ kia mà cư nhiên để lộ sự yếu đuối? Gã bị shock, phẫn nộ hét gào, “Cho nên cô ta có chết cũng hoàn toàn do gieo gió gặt bão!”
Đối mặt với một gã điên, Tạ Sở Toàn thà chưa bao giờ có người anh như vậy, cô bắt đầu nhận ra tâm trạng của Y Tiêu khi đối mặt với những kẻ gϊếŧ người đó. Nếu bây giờ trong tay cô có một khẩu súng, cô sẽ không ngần ngại nổ tung ngực gã, mặc dù gã đã từng là anh trai yêu thương, nhưng giờ phút này cô đã bị hận thù và sợ hãi chiếm hết lý trí.
Nhưng lý trí duy nhất còn sót lại trong khoảnh khắc tiếp theo đã bị xé tan bởi cảnh ly kỳ trên màn ảnh.
Ánh sáng đột ngột xuyên qua mắt Y Tiêu, cô đã quen chiến đấu trong bóng tối, đó là màu bảo vệ tốt nhất, mất đi lớp bảo vệ này khiến cô trở thành mục tiêu của mọi người. Y Tiêu bị ép tới góc tường, thi thể dưới chân ngày càng nhiều, lúc đầu cô còn có chút tiếc thương nhưng hiện tại chỉ còn lại sự tê dại.
Lời phát thưởng của Trần Kính Hiên được Y Tiêu nghe rất rõ trên bộ đàm. Một cánh tay là vạn? Một chân là vạn? Gã này đúng là hận không thể ngũ mã phanh thay cô, nhưng súng đạn cũng không có khắc tên, muốn lấy tiền đâu phải dễ. Y Tiêu nghiến răng, hạ thủ càng không lưu tình, sát ý nổi lên, cơ mà tại sao súng của cô lại đột nhiên bị kẹt khóa thế này?
Không ngờ MK () lại hết dùng được, đáng lẽ lúc đó cô phải chọn cái nào nhẹ nhàng tiện lợi hơn mới phải. Cứ tưởng hàng Mỹ chất lượng cao nhưng nào ngờ…
() MK:
Quả nhiên là ông trời muốn gϊếŧ cô mà, giờ có hối hận đã quá muộn. Nhìn đám đông từ từ tiến lại gần mình, Y Tiêu khẽ nhếch môi, giờ khắc này, cô đã không còn tham vọng thủ thân thoát chết nữa. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ bên tủ sách, người kia dịu dàng mỉm cười rất xinh đẹp, nhân sinh sẽ đẹp biết bao nếu mọi thứ như lần đầu gặp gỡ…
Thấy Y Tiêu vứt khẩu súng trong tay chờ đại nạn đến gần, gã điên Trần Kính Hiên bắt đầu thấy phấn khích.
“Anh trai, đây là lần cuối cùng tôi gọi, nếu anh còn niệm tình anh em thì xin hãy cho tôi một viên đạn sau khi Y Tiêu qua đời, tôi sẽ rất cảm kích.”
Nếu là chị nợ em kiếp này, vậy thì hy vọng trên đường đến Hoàng tuyền, chị sẽ có cơ hội trả nợ.
“Không, anh sẽ không…” Trần Kính Hiên chưa kịp nói xong thì tiếng kính vỡ đã truyền đến.
Người tính không bằng trời tính, thừa dịp đêm đen gió lớn, ông Trời đã tính toán tai họa còn cách Y Tiêu một đoạn rất xa! Sau khi tiếng nổ lớn kết thúc, bóng đen từ cửa sổ chui vào cùng với một sợi dây thừng, giọng nói quyến rũ cũng vang lên ngay sau đó.
“Tiêu Tiêu, cái đồ thiếu trượng nghĩa! Dám mưu toan vứt bỏ bà đây để ra đi một mình sao? Đồ xấu xa! Hồi nhỏ là ai thay tã cho em hả, đủ lông đủ cánh rồi lại bay mất! Cũng không hỏi bà đây có đồng ý hay không!”
Người nọ vừa nói chuyện vừa không ngừng công việc trên tay, thừa dịp đám kia đang kinh ngạc, loạt đạn dày đặc biến thành một tấm lưới vô tận không chừa một ngọn cỏ nào.
“Haiz, chị đã nói với em rồi, lúc chọn đồ thì đừng chỉ chọn những thứ không có ích.”
Người kia leo dây như Tarza và nhảy đến bên cạnh Y Tiêu, động tác sang trọng, gọn gàng khiến những người vốn đang vây quanh khiếp sợ, lùi về phía sau nửa bước.
“Chụp lấy nè, gái Mỹ đẹp nhưng xét về súng đạn thì hàng Đức đáng tin hơn. Tuy có hơi to nhưng cảm giác cầm nắm rất ổn!”
Người kia nói xong liền ném khẩu MP () sau lưng cho Y Tiêu, đồng thời cũng ném đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp vào quân địch.
“Mẹ con đánh giặt có nhau, đi tiêu diệt quái thú làm sao có thể thiếu Hạng Tư Vi được?”
Không đợi Y Tiêu tỉnh thần, người kia đã cầm súng phun ra một con rắn lửa.
() MP: