Tại sân bay, cô gái lắc lắc chiếc túi nhỏ trên vai, bước trên đôi giày da bò Ý, theo sau là một người phụ nữ xinh đẹp đang kéo vali và một cô gái trẻ. Sở dĩ gọi là ‘phụ nữ’ vì trên tay cô đang bế một đứa bé. Ba người phụ nữ với khí chất không hoàn toàn giuống nhau.
“A, tuyết Thuỵ Điển ơi, cực quang ơi, bà đang tới đây! Tụi bây đợi nhé!”
Hạng Tư Vi duỗi tay hít một hơi thật sâu, lời nói hùng hồn thu hút vô số người vây xem.
“Đồ chết bầm, em không thể yên tĩnh một chút sao, chúng ta đang chạy trốn chứ không phải đi du lịch đâu!”
Cọp mẹ trong nhà gầm một tiếng táng vào đầu Vi lưu manh một cái, “Đừng… não em bị chấn thương rồi… a.. Em không nhìn thấy nữa, không thấy gì nữa, mắt em bị mù rồi…”
“Y Tiêu, đi thôi, đừng để ý người mù này, ai zu, túi của ai đây?”
“Túi nào? Nó ở đâu?”
Hạng Tư Vi giả vờ hùa theo Cát đại gia tìm xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh cảm khái, “Em có thể nhìn thấy rồi. Đây là sức mạnh của tình yêu!”
Ba người đẹp thật sự rất bắt mắt, hơn nữa hai người nọ còn chơi trò ‘giả mù’ giữa thanh thiên bạch nhật khiến người ta chú ý, ngay cả đứa nhỏ trong tay Y Tiêu cũng thích thú cười ‘khúc khích’. Để tiện đào tẩu, ba người còn cố ý đeo kính râm và khẩu trang cho Tiểu Đô Đô với mục đích phòng ngừa ong bướm mọi lứa tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cơ mà đứa nhỏ này có là gì với hai người họ Hạng kia.
Này đâu thể gọi là chạy trốn, rõ ràng chính là vở kịch của ba đứa trẻ. Y Tiêu không nói nên lời, phải ôm con trốn vào một góc khóc thầm, tự thôi miên, “Ta không quen họ, tôi không biết họ.”
Có lẽ ai cũng nghĩ oắt con đã được che chắn cẩn thận nên không phòng bị nhiều nữa, tiếc thay Tiểu Đô Đô lại bắt gặp chiếc mặt nạ heo của một chị gái gần đó. Nó kiễng chân muốn sờ mông con heo, cô bé kia cũng phối hợp cúi đầu cho con oắt kia sờ, miệng còn gào hét, “Chị đẹp, chị xinh đẹp…”
Y Tiêu cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, hai bím tóc mảnh mai, đôi mắt to tròn trong veo, cười rộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhưng cô bé xinh xắn này lại thiếu mất một chiếc răng cửa.
“Đô Đô, con hỏi chị bao nhiêu tuổi rồi a?”
Từ khi có con, Y Tiêu đã giác ngộ được nỗi lòng của mẹ, nhìn trúng con gái nhà ai cũng phải để mẹ xét duyệt trước, ai dám đảm bảo rằng mình sẽ không phụ lòng người yêu thuở nhỏ, vì vậy hãy để mẹ Tiêu ra tay.
“Bảy tuổi!”, Cô bé dịu dàng cười và trả lời trước khi Tiểu sắc quỷ hỏi. Y Tiêu tính toán Đô Đô năm nay ba tuổi, nhỏ hơn bốn tuổi. Tuy nói nữ hơn ba là gạch vàng nhưng hơn bốn cũng là gạch vàng. Nhìn cô bé qua kính màu trà thì quả không sai. Ngay khi Y Tiêu muốn hỏi về gia cảnh của người đẹp nhỏ thì cô bé đã nhét một vật vào tay cô trước.
“Chị ơi, có một chú bảo em đưa cái này cho chị.”
Y Tiêu mở lòng bàn tay ra, vừa liếc nhìn đã lạnh sống lưng, sau khi xác định đôi bên cạnh không chú ý tới hành động của mình, cô mới nhét đồ vừa nhận vào túi áo khoác, sau đó mỉm cười nhéo má cô bé, “Cảm ơn cô gái nhỏ!”
“Tư Vi, em muốn đi toilet. Chị bế con giúp em đi!”, Không đợi người còn đang liếc mắt đưa tình trả lời, Y Tiêu lập tức nhét con vào tay Tư Vi.
“Đúng là đồ lười biếng!”, Người đang tán tỉnh đột nhiên bị quấy rầy khó chịu trừng mắt với oắt con, cũng đã bỏ lỡ vẻ thất thần trong mắt Y Tiêu.
“Đúng vậy, em lười lắm!” Y Tiêu không nói lại Tư Vi, “Phiền Vi lưu manh!” Nói xong rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của Đô Đô, “Nhóc con chào tạm biệt mẹ đi nào!”
“Tạm biệt …” Oắt con thực sự là một đứa bé ngoan, mẹ nói gì nghe nấy.
Tư Vi cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng Y Tiêu rời đi rồi quay đầu hỏi oắt con, “Đô Đô, mẹ Tiêu sao vậy?”
Toilet đương nhiên chỉ là cái cớ, khi Y Tiêu từng bước ra khỏi sân bay, Bắc Âu đối với cô sợ rằng chỉ là một giấc mơ…
Cổ Tư Thần nhìn thấy Y Tiêu đang cười nhạo mình dưới ánh nắng ban mai, cô chỉ cho rằng bản thân bị Mạc Tử Ngôn ‘hành hạ’ còn ngủ mê chưa tỉnh. Cô dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ để chắc chắn rằng đó không phải ảo giác, “Không phải cô đang ở sân bay sao?”
Để đảm bảo an toàn cho gia đình bốn người, Cổ Tư Thần đã cố tình sử dụng máy bay riêng của mình, chỉ có cô và cơ trưởng mới biết điểm đến và lịch bay phòng đêm dài lắm mộng, nếu kế hoạch suôn sẻ, họ sẽ ở độ cao . mét trong nửa giờ tới, nhưng mà…
“Cô có chắc phải đôi co ngay tại đây không?” Y Tiêu nhướng mày cười nhẹ tháo đai an toàn.
“Y Tiêu, cô có biết cô đang tìm đường chết không?!”
Tuy Cổ Tư Thần biết người này sẽ không vô duyên cớ vô cớ xuất hiện trước cửa nhà mình, nhưng cô vẫn tức run người. Trần Kính Hiên đã ra lệnh cho giang hồ truy sát, người phụ nữ này lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, quả nhiên là chán sống! Nhưng tức thì tức cũng phải nghiêng người đón cô ấy vào nhà, không thôi bị ám sát thành ma lúc nào chẳng hay!
“Nếu tôi thật sự muốn chết, tôi sẽ không đến tìm cô. Cô có biết nơi ở của cô an toàn hơn đồn cảnh sát rất nhiều không?”
Y Tiêu nín cười, nhẹ nhàng nói với người phụ nữ phía sau, “Đừng hỏi tôi tại sao, tôi biết cô có thể khiến ba người kia lên máy bay.” Gϊếŧ mình cô là đủ rồi, không cần phải liên luỵ đến họ.
“Nếu cô không lên máy bay thì họ có thể rời đi sao? Lẽ nào cô muốn tôi đánh ngất họ rồi trói lên máy bay? Xin lỗi, tôi không có năng lực này!”
“Nếu như Cổ Tư Thần không có năng lực này thì còn gọi Cổ Tư Thần được sao?”
“Đừng xem ba chữ Cổ Tư Thần là vạn năng! Tôi…”
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã reo lên. Cổ Tư Thần nhìn điện thoại, sau đó căm giận trừng mắt người phụ nữ đối diện, “Đúng là kiếp trước tôi mắc nợ gia đình cô mà!” Sau đó lên lầu tiếp điện thoại để lại Y Tiêu ngồi đờ ra đó.
Mặc dù cuối cùng Cổ Tư Thần không thể đem ba người kia lên máy bay,… nhưng ít ra họ cũng được an toàn dưới sự bảo vệ của cô ấy, như vậy bản thân Y Tiêu có thể yên tâm đi chết.
Y Tiêu lẳng lặng chờ đợi, trái tim cô bình tĩnh đến lạ thường, nói không sợ chết là giả. Giờ này khắc này, cô càng mong nó nhanh chóng kết thúc những rắc rối, đớn đau và không nỡ đó, vô luận kết cục ra sao thì qua ngày hôm nay, tất cả đều sẽ bị chôn vùi dưới đất. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô không phải là cơn thịnh nộ của Cổ Tư Thần mà là sự ghen tuông của một người phụ nữ.
“Cô là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi?”
Đối với vị khách lạ này, Mạc Tử Ngôn vẫn có chút ấn tượng. Đây là người đẹp bị bệnh trong dàn hậu cung của Cổ Tư Thần, đúng rồi, nhưng để biểu thị sự tức giận của mình, cô phải áp đảo khí thế của đối phương. Chết tiệt, Cổ Tư Thần dám công khai mang phụ nữ về nhà, gan tầy trời mà! Từ đầu năm đến nay, phim về Tiểu Tam quá phổ biến, cô phải đề phòng chút.
“A, Cổ Tư Thần là chị gái của tôi. Nhìn tôi này, vội quá nên quên mua ít thuốc bổ cho dì rồi!”
Y Tiêu không xa lạ với người phụ nữ đang chỉ vào chóp mũi của mình, nhìn bóng dáng rạng rỡ như tia nắng ban mai, cô vẫn còn nhớ đây là ‘tín ngưỡng’ của Cổ Tư Thần, nghe nói là một người nhỏ nhen hay ghen, xem ra tin đồn cũng không sai. Y Tiêu cố tình nhấn mạnh chữ ‘chị gái’ và ‘dì’, cố tình đánh lạc hướng bình giấm chua. Quả nhiên bình dấm chua suýt giận đến bão nổi, chỉ vào của mũi cô, thân thể run như cầy sấy.
“Y Tiêu, miệng cô trở nên ngọt ngào từ khi nào vậy? Sao tôi chưa bao giờ nghe cô gọi một tiếng chị gái nhỉ?”
Cổ Tư Thần nghe điện thoại xong mới mặc áo khoác rồi đi xuống lầu xem trận cuồng phong. Biết rõ tính tình của bình giấm nhỏ nhà mình nên phải nhanh chóng gác lại chuyện quan trọng để giải quyết chuyện quan trọng hơn.
“Nếu cô không phiền, tôi muốn gọi cô là chị dâu hơn!”
Y Tiêu bĩu môi hạ mình, thà đắc tội tiểu nhân chớ đừng đắc tội với Cổ Tư Thần. Nếu người phụ nữ này trả thù, dù bạn có ba đầu sáu tay cũng khó mà chống lại được. Y Tiêu không muốn tám đời tổ tiên nhà mình thành quỷ cũng không buông tha cho cô.
“Cũng được nha, vậy tôi thay mặt gia đình thu nhận em gái.”, nói xong cười cười đi tới bên cạnh Mạc Tử Ngôn hôn lên khóe môi cô rồi nũng nịu, “Tử Ngôn, chị đói bụng, em giúp chị làm chút đồ ăn nhé.”.
Y Tiêu không khỏi đưa tay sờ trán, trong lòng bàn tay thật sự chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, giọng nói như con ong vò vẽ kia đúng là làm người ta chịu không nổi, nhưng lại có thể sai khiến Mạc Tử Ngôn vào bếp, Y Tiêu tốt ý xướng theo, “Chị ơi, em cũng đói bụng, phiền chị cho em thêm một chén.”
“Mới sáng sớm đã đến tìm tôi ăn sáng?”
Cổ Tư Thần sao có thể Y lưu manh ăn hiếp dễ như vậy.
“Vốn là muốn ăn trên máy bay, đáng tiếc kế hoạch thay đổi bất ngờ quá nên không kịp ăn.”, Y Tiêu cười khổ nói, “Vừa lúc nếm thử tay nghề của chị, chỉ sợ không có nhiều cơ hội nữa, không biết sau này…”
Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy vẫn có thể thoải mái nói chuyện và cười đùa, quả là không phụ tiếng thơm của ba, “Y Tiêu, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa?”
Y Tiêu hơi cau mày và lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, là một chiếc chìa khóa với móc treo có hai chữ ‘bình an’. Y Tiêu nhận ra mọi đường khâu và đường chỉ đều do cô tự làm. Cô bé ở sân bay đã đưa cho cô chiếc chìa khóa này và một tờ giấy nhỏ.
“Trần Kính Hiên đã nắm được điểm yếu của tôi, tôi không có biện pháp…”
“Y Tiêu, đây là một cái bẫy, thông minh như cô thế nào lại không rõ?”
Cổ Tư Thần nhìn chằm chằm người trước mắt, tiếc cho Tư Hàm rèn sắt không thành.
“Tôi biết, nhưng cho dù là long đàm hổ huyệt tôi cũng phải đi, tôi không có lựa chọn nào khác!”
“Dù sao bọn họ cũng là anh em, hẳn là sẽ không khiến cô ấy khó xử.” Được rồi, Cổ Tư Thần biết lý do của mình tệ đến mức nào, ngay cả người có công dưỡng dục cũng dám hạ độc thủ thì tình anh em có xá gì, nhưng…
“Nhưng… tôi nghe nói hai người đã chia tay?” Cổ Tư Thần thận trọng hỏi, quả nhiên thấy khóe môi Y Tiêu cứng lại, nhiệt độ dường như đột ngột giảm xuống mức đóng băng.
“Đồ ăn đến rồi, ăn cơm trước rồi nói chuyện.”
Mạc Tử Ngôn kịp thời bưng ra một bát bánh trôi thơm phức, phá vỡ bầu không khí trang nghiêm. Tuy cô bận rộn trong bếp nhưng hai lỗ tai vẫn không nhàn rỗi thả ‘ra đa’ dò xét động tĩnh của đối phương. Mặc dù Tổng giám đốc Mạc tài đức thông minh chưa nghe rõ nội tình, nhưng cô coi như đã hiểu người phụ nữ trong phòng khách kia không phải tình địch mà là đồng loại a!
Lúc này, cô mới sinh lòng trắc ẩn với Y Tiêu, giọng điệu cũng dịu đi vài phần, “Đây là món chị ấy thích ăn, hơi ngọt, nếu cô không thích thì tôi có thể làm cho cô món khác!”
“Tốt quá, chị thực sự là rất hiền dịu a!”
Thiên mặc vạn mặc ngựa không mặc, Y Tiêu không nhận ra mình đang ‘vuốt mông ngựa’, nhưng thật ra thấy Mạc Tử Ngôn đỏ mặt chạy vào bếp thì cô đã tin chắc người này chính là một hiền thê lương mẫu. Cổ Tư Thần đúng là nhặt được bao vàng, Y Tiêu nhướng mày hướng về người đi xa xa.
“Khó trách chị không thể buông tay … Tôi nghĩ đã buông tay nhưng lại không thể!”
Cô đã tin ‘tín ngưỡng’ Cổ Tư Thần nói, nhưng cô không rõ lần này bản thân xuất phát từ tình yêu hay chính nghĩa, nhưng cô thực sự muốn kết thúc, cô quá mệt mỏi …
Y Tiêu nhai bánh trôi trong miệng, dẻo dẻo, ngọt mà không ngấy, muốn chết cũng phải làm ma no đến Diêm vương điện không phải mất mặt. Cổ Tư Thần bị sang chấn tâm lý khi chứng kiến thái độ ăn uống của Y Tiêu và từ đó chỉ biết đặt chén đũa xuống nhìn người kia nuốt hết bánh vào miệng.
Bánh trôi có ý nghĩa là đoàn viên, nhưng lần này tôi không biết nó có thể là một kết thúc có hậu hay không.
Cổ Tư Thần không thể nhớ ngày hôm đó Y Tiêu đã nói bao nhiêu điều, trong trí nhớ của cô thì cô em này chưa bao giờ là người hay cằn nhằn, nhưng hôm đó cô ấy đã khóc và tự nhủ rằng mình đã ăn no, cô ấy phải đi cứu người đó để trả ơn. Tạ Sở Toàn là người đã dạy cô yêu ai đó và ghét ai đó, để cô trở thành một con người bằng xương bằng thịt. Cô không hối hận, nếu trở về quá khứ, cho dù biết là kết cục nhưng cô vẫn chọn như vậy lần nữa.
Khi Y Tiêu nói những lời này, Tạ Sở Toàn mới từ từ tỉnh lại sau cơn choáng váng, cô mặc kệ sự trói buộc trên tay và cầu xin người đàn ông trước mặt, “Anh thả tôi ra, tôi còn chuyện rất quan trong phải làm!”
“Em muốn gặp Y Tiêu phải không? Tiểu Toàn, đừng lo lắng, cô ta sẽ đến đây tìm em, anh cũng đang đợi đây.”