Đỗ Giang Ly mở mắt, nhìn xuyên qua lớp màn trúc mỏng manh, trước tiên nhìn thấy không phải là Tang Thần, mà là một ống tay áo màu tím.
Chỉ thấy một bên mặt, lại làm nàng cảm thấy quen thuộc kỳ lạ.
Nàng nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm, không hiểu sao có cái xúc động muốn vén màn lên nhìn cho kỹ.
"Ngươi tự suy ngẫm lại một chút đi." Nhiễm Nhan nói xong, duỗi tay vén màn lên bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau!
Đỗ Giang Ly trợn mắt, tràn trề kinh ngạc – dung mạo kia, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, đó vậy mà là...mặt nàng!
Nhiễm Nhan cũng hơi giật mình, lúc tìm thấy Đỗ Giang Ly trên đỉnh núi, nàng chỉ cảm thấy là một người xa lạ, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút thân thiết.
Vẫn là Nhiễm Nhan phản ứng trước, nàng hỏi: "Đỗ nương tử cảm thấy thế nào?"
Đỗ Giang Ly bình phục lại tâm tình, nói: "Cũng không sao, phu nhân là..."
"Ta là Nhiễm Nhan, phu quân của ta là Tương Võ Hầu Tiêu Tụng." Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống bên cạnh giường, duỗi tay kiểm tra đầu nàng, lại kiểm tra mạch tượng: "Đúng là không có gì nghiêm trọng. Một tên Tang Tùy Viễn, sao phải vì vậy mà phí cuộc đời? Đỗ nương tử đang độ niên hoa, không bằng làm vài chuyện có ý nghĩa, không uổng thanh xuân."
Thì ra đây là nữ tử mà Tang Thần luyến mộ.
Vốn dĩ trong lòng Đỗ Giang Ly có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Nhiễm Nhan, lại thấy ghen không nổi nữa.
Nàng nhìn kiểu gì cũng có cảm giác như mình đang soi gương, trong khoảnh khắc, nàng cũng quên luôn cả bản thân mình, đã không chỉ vì dung mạo, cảm thấy Tang Thần luyến mộ Nhiễm Nhan, kỳ thật so với chuyện luyến mộ bản thân cũng không khác bao nhiêu.
Đỗ Giang Ly thu hồi tâm tư, thở dài nói: "Ta vốn dĩ cũng không phải muốn nhảy núi, có điều mấy ngày qua, ta vẫn cứ cảm thấy mê mê mang mang, mộng và hiện thực không phân biệt được, có vài chuyện không phân rõ ràng được."
Đỗ Giang Ly định ngồi dây, nhưng bị Nhiễm Nhan ấn xuống.
Nàng đành phải thành thật nằm yên, cười nói: "Ta vừa mới làm một giấc mộng, trong mộng viên mãn rồi, hiện thực cũng viên mãn rồi, cho nên chuyện gì cũng đều có thể buông bỏ, nhưng...tình cảnh hiện tại của ta, còn có thể làm được gì chứ?"
"Tang Thần đã nói ra hết mọi chuyện rồi, mặc dù là ngươi tình ta nguyện, hắn cũng nên cưới ngươi mới là đúng." Nhiễm Nhan tuy không phải là người bảo thủ, nhưng tình huống này của Đỗ Giang Ly, thành thân với Tang Thần, là biện pháp tốt nhất rồi.
"Tại hạ lập tức đi Đỗ phủ cầu thân." Tang Thần khó khăn lắm mới cắm vào một câu.
Nói xong, chuẩn bị xoay người, nhưng lại nghe Đỗ Giang Ly và Nhiễm Nhan đồng thời lên tiếng: "Đứng lại!"
Nhiễm Nhan nhìn Đỗ Giang Ly một cái, ngậm miệng không nói. Đỗ Giang Ly nói: "Ta đã sớm dặn dò xong mọi chuyện, lần này rời nhà ra ngoài, không có liên quan gì đến ngươi, ngươi bây giờ đến cầu thân, nói không chừng là không được...ta...ta hồi phủ xin mẫu thân hướng ngươi đề thân."
"Như vậy không giống?" Tang Thần là nhị, nhưng không phải ngu ngốc.
"Ta gửi cho bà một phong thư, nói là ra khỏi nhà đi vân du. Sau khi hồi phủ, ta xin bà một lần cuối, nói nữa, nếu như ngươi không đồng ý với ta, sau này sẽ do bà quyết định ta gả cho ai, nhưng nếu không cho ta cơ hội cuối cùng này, ta sẽ cạo đầu đi tu." Đỗ Giang Ly không thể không ép Triệu phu nhân một lần.
Triệu phu nhân tuy rằng tính tình cứng rắn, nhưng rất yêu thương nhi nữ, thậm chí có chút mềm lòng dung túng, hơn nữa, nếu Đỗ Giang Ly có thể gả cho Tang Thần, đối với Đỗ gia chỉ có lợi vô hại, bà chỉ là ngại với tai mắt người ngoài, bí mật muốn hỏi thăm một chút ý tứ của Tang Thần, để không phải mất sạch mặt mũi.
Triệu phu nhân mặc dù bị tước đi đẳng cấp mệnh phụ, nhưng vẫn không phải là để cho người bình thường cười nhạo, huống hồ, Đỗ Như Hối đã mất nhiều năm như vậy, nhưng một đời thanh danh và công lao của ông đối với Đại Đường cũng đủ để che chở cho Đỗ thị.
"Mẫu thân." Một thân ảnh nho nhỏ mặc bộ váy áo màu vàng nhạt đi vào, leo lên người Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan bóp bóp đầu bé: "Đi đâu về? Sao cả người toàn là mồ hôi?"
"Không phải mồ hôi, tiểu ca bắt ếch xanh thả vào trong đĩa, đổ nước vào, gia gia đang đánh hắn rồi." Nhược Nhược miệng đã mọc răng sữa, nãi thanh nãi khí nói: "Mẫu thân, ngài đi cứu cứu tiểu ca đi."
Nhiễm Nhan nhướng mày: "Lại là con đi cổ vũ nó bắt ếch đi?"
Nhược Nhược ôm đầu, nói nhỏ: "Mẫu thân, cổ vũ là gì?"
"Đi hỏi a gia của con đi." Nhiễm Nhan ngước lên, giới thiệu với Đỗ Giang Ly: "Đây là nữ nhi của ta."
"Lệnh ái rất lanh lợi, làm người ta thích." Đỗ Giang Ly cười nhẹ nhìn Nhược Nhược.
"Ngài bệnh rồi à?" Nhược Nhược leo xuống khỏi người Nhiễm Nhan, đi đến trước mặt Đỗ Giang Ly, trước khi mọi người kịp phản ứng, đã ôm lấy mặt nàng hôn một cái: "Đau đau mau chạy đi."
Nhiễm Nhan và Đỗ Giang Ly đều bị động tác của bé làm đứng hình.
Lát sau, Nhiễm Nhan mới mỉm cười với Đỗ Giang Ly: "Ta đi ra ngoài một chút."
Đỗ Giang Ly nói: "Phu nhân thỉnh tự nhiên."
Nhiễm Nhan ôm Nhược Nhược lên, bước ra khỏi phòng, trong lòng thấy kỳ quái, Nhược Nhược rất ít thấy người lạ, có chút nhút nhát, duy nhất một lần to gan là lần gặp Tô Phục, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng trong lòng Nhiễm Nhan đối với Đỗ Giang Ly cảm thấy có chút vi diệu, không khỏi hỏi: "Nhược Nhược, nói mẫu thân nghe, sao con lại hôn vị nương tử kia?"
Nhược Nhược rối rắm một hồi, cũng không giải thích được. Trẻ con làm chuyện gì, đều là dựa theo cảm giác, làm gì có lý do gì, có lẽ là có duyên với Đỗ Giang Ly đi.
Ra đường nhỏ bên trong cổng, Nhiễm Nhan tăng nhanh bước chân, thân thể Nhược Nhược vẫn luôn không khỏe mạnh như trẻ con bình thường, Đỗ Giang Ly vừa mới cảm mạo phát sốt, nói không chừng còn lây nhiễm qua cho bé, Nhiễm Nhan không muốn nữ nhi chịu tội, nên đến phòng thuốc, lấy bình thuốc đựng thuốc viên phòng cảm mạo, cho Nhược Nhược uống, rồi lập tức viết xuống phương thuốc, sai Vãn Lục đi nấu.
Bên kia, trong phòng chỉ còn lại Tang Thần và Đỗ Giang Ly.
Tang Thần đứng ngoài mành, có chút câu thúc, không biết nên đi hay nên ở lại.
"Tiên sinh đi về trước đi, chờ ta tốt một chút sẽ hồi phủ." Đầu óc Đỗ Giang Ly có chút hoảng hốt, vừa rồi...hình như nói tới đoạn muốn cùng Tang Thần thành thân.
Tang Thần rối rắm một lúc lâu, mới nói: "Vậy tại hạ cáo từ trước."
Ra đến ngoài cửa, mới chậm rì rì mà rời đi. Hắn vẫn luôn hèn nhát, cũng không phải là người nhu nhược, nhưng đối với chuyện tình cảm này, hắn luôn cảm thấy cái gì cũng không đúng, một mặt thì cảm thấy bản thân không nên thay lòng, một mặt lại cảm thấy tình cảm đối với Đỗ Giang Ly, lại giống như tình cảm lúc đầu đối với Nhiễm Nhan, chỉ có một thứ duy nhất khác biệt, đó là hắn không sợ Đỗ Giang Ly.
Phảng phất như hắn mang phần tình cảm này chuyển lên người Đỗ Giang Ly vậy.
Đứng yên lặng hồi lâu, Tang Thần mới cáo từ, bất tri bất giác đã đi đến gần phủ của Lưu Thanh Tùng.
Lưu Thanh Tùng hôm nay được nghỉ, cả ngày nằm trên giường, duỗi hai cẳng chân khẳng khiu, để cho mỹ tì xoa bóp, có người thông báo Tang Thần đến, mới đứng đậy khoát áo ra ngoài đón: "Khách quý a! Cao tăng đắc đạo cuối cùng cũng xuất sơn rồi hả?"
Tang Thần đỏ bừng mặt, nắm lấy mép áo.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tang Thần mới từ từ kể lại chuyện với Đỗ Giang Ly, mặt mũi mê mang hỏi Lưu Thanh Tùng: "Tại hạ nên làm gì bây giờ?"
"Nên làm cái gì thì làm cái đó, ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta a!" Lưu Thanh Tùng nhéo một miếng trái cây, bỏ vào miệng, nói: "Thật chẳng hiểu ngươi nghĩ cái gì nữa, Nhiễm Nhan rõ ràng không có một chút tình cảm nam nữ gì đối với ngươi, ba đứa con cũng đã chạy đầy đất rồi, nói không chừng trong bụng đã có thêm đứa thứ tư thứ năm thứ sáu rồi, ngươi vẫn vì nàng thủ thân như ngọc sao? Sống như vậy không mệt mỏi a ngươi?"
Lưu Thanh Tùng thấy hắn cúi đầu, nuốt đồ trong miệng xuống, nói: "Rượu thịt vào ruột Phật tổ tại tâm, hiển nhiên người nhà Phật muốn là giữ tâm, ngươi cả tâm cũng không giữ được, giữ thân có ý nghĩa gì nữa? Đừng để người khác khinh bỉ ngươi."
"Tại hạ đang khinh bỉ chính mình không giữ được tâm." Tang Thần lí nhí nói.
Chỗ này mới là vấn đề. So với những nam nhân tâm còn chưa đổi mà thân đã phản ứng loạn xạ kia, Tang Thần lại hoàn toàn trái ngược. Hắn muốn là nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nữ tử hắn yêu kia, đã nhất sinh nhất thế với người khác rồi, hắn ép buộc bản thân chết tâm đối với tình yêu nam nữ, không được động tình nữa, cũng muốn yêu cầu bản thân không được quay lưng lại với phần tình cảm đã sinh ra trước đó.
"Có những tình yêu cũng như vì sao chợt sáng lên rồi tắt đi, có những tình yêu giống đất phù sa bồi đắp, có những tình yêu một ánh mắt là ngàn năm...ai có thể biết được mình sẽ có được tình yêu như thế nào? Ai có thể bảo đảm cả đời như một?" Lưu Thanh Tùng bày ra vẻ mặt ưu thương, cao thâm nói xong, lại vỗ một cái lên kỷ, chậc chậc: "Ngươi có cảm thấy, ta thật sự quá có tài hoa hay không?"
Tang Thần mím môi trầm ngâm nửa ngày, mới nói: "Hiến Lương phu nhân nói rất có đạo lý, tại hạ nên lấy phần quyết tâm đi chắn tên kia ra, làm một trượng phu dám làm dám chịu!"
Nói xong bò dậy nhẹ nhàng cáo từ.
Lưu Thanh Tùng bên này vừa đứng lên, đã có thị tỳ chạy vào nói: "Lang quân, phu nhân sắp sinh rồi!"
"Không phải là đang ngủ sao!" Lưu Thanh Tùng lật đật phóng đến hậu viện, vừa chạy vừa hô hào: "Đi gọi bà đỡ, nấu nước ấm, chuẩn bị cơm, canh sâm!"
Bên này binh hoang mã loạn, Tang Thần sau khi đã hạ quyết tâm, mới chạy đi chợ Đông mua bùn lắng, chuẩn bị nung nghiên mực.
Nửa tháng sau, chờ chuyện Đỗ Giang Ly muốn xuất gia lắng xuống một chút, Triệu phu nhân mới tìm cơ hội đi bái Phật, quả nhiên là khi kín đáo tìm Tang Thần hỏi chuyện này, Tang Thần đáp ứng, không đến mấy ngày đã đến phủ cầu thân.
Sau đó, vào một sáng sớm cuối thu của năm Trinh Quán thứ Mười chín, khi tiếng trống canh vừa dứt.
Trong ánh sáng mờ mờ, một thanh niên trong bộ trường bào tay rộng, chạy vắt giò đến gõ cổng lớn Đỗ phủ.
Cổng lớn vừa mở ra, thanh niên đầu đầy mồ hôi nói: "Tại hạ là đến cầu thân."
Gác cổng kinh ngạc nói: "Tiên sinh đừng nói bậy, nương tử nhà ta đã sớm định thân, hôn kỳ cũng đã định rồi."
Tang Thần như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Người gác cổng thấy hắn một thân nhất biểu nhân tài, lại mang bộ dáng bị đả kích mạnh đến như vậy, không khỏi có chút tội nghiệp: "Tiên sinh vẫn là nên đi nhanh đi, đừng để trời sáng bị người gặp phải."
Tang Thần ngơ ngác nửa ngày mới nhớ ra hỏi: "Nơi này là có phải là nhà cũ của Đỗ tướng Đỗ Như Hối không?"
Người gác cổng kia hiểu ra, nhiệt tình nói: "Tiên sinh tìm lộn chỗ rồi, nhà cũ của Đỗ tướng ở phía đông, ra khỏi đường này quẹo trái, đến một ngã ba thì quẹo phải, đi thẳng chừng mười trượng, lại quẹo trái, là nhà thứ nhất."
Tang Thần nghe thấy đầu hôn não ám, nhưng vẫn nói cảm tạ, rồi lẩm nhẩm: "Trái phải trái, trái phải trái..."
Hắn vừa đi vừa lẩm nhẩm hết nửa ngày, mới nhớ ra, hướng nào là hướng đông a?
"Biết ngay là ngươi lại lạc đường!" Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
Tang Thần thở phào, quay lại nhìn thấy Đỗ Giang Ly đang mang mịch li, đằng sau có một gia bộc một thị tỳ đang đứng, vội vàng bước qua, "Nương tử!"
"Ngươi mang theo cái gì vậy?" Đỗ Giang Ly thấy sau lưng hắn có một tay nải lớn, không khỏi tò mò hỏi.
"Tại hạ làm mười mấy nghiên mực bùn lắng...thêm những thứ tại hạ để dành mấy năm nay, đến hạ sính cưới nương tử." Tang Thần nói.
"Nghe nói lúc đầu ngươi cũng cõng nghiên mực bùn lắng, đi Nhiễm thị cầu thân, trong tay nải của ngươi có nhiều như lần trước không?"
"Cũng...nhiều như vậy..." Tang Thần ngại ngùng nói.
Đỗ Giang Ly nói: "Dưới nghiên mực có chữ không?"
Tang Thần ngạc nhiên: "Nương tử làm sao biết được?"
Đỗ Giang Ly trầm ngâm nói: "Ta trước kia có một cái...hm, là ta nằm mơ thấy, lần sau ngươi có nung thì đừng viết gì, để ta viết."
"Nương tử muốn viết cái gì?" Tang Thần hỏi.
"Nương tử?"
"Hửm?"
"Khắc cái gì?"
"Nương tử."
"Không nói cho ngươi."
"Tại hạ không phải muốn hỏi cái này, tại hạ muốn hỏi là, nương tử thật sự là hồ ly sao?"
"Ngươi mới là hồ ly!"
Phương đông dần sáng lên, ánh sáng vàng rực rỡ dần dần trải khắp thành Trường An, thân ảnh hai người đón ánh nắng đi về hướng đông, bóng cả hai kéo thật dài trên mặt đất sau lưng họ.
Lời editor: làm bộ này bị mấy nghiên mực ám! Cũng như đọc Đạo Mộ Bút Ký của Ba béo xong bị tóc ướt ám...
Thực ra dịch tới đây Lão tui thấy hơi phiền lòng, tình tiết cặp Tang – Đỗ gượng ép có chút phá logic a...thôi next đi, đọc tình ký của của các anh đẹp đi!