Đỗ Giang Ly leo đến bên dốc núi, nhìn không trung mờ mịt bên trên, rừng cây như biển ở bên dưới, mày nhăn lại.
Nàng tuy đã che dấu hết mọi thứ về chuyện ở với Tang Thần đêm qua, nhưng bản thân nàng lại không biết đêm này nàng phải làm mình mất tích đi đâu, nàng dùng thân thể người ta, lại làm thanh danh người ta có vết bẩn, tuy là không đến mức bị trầm lồng heo hay gì đó, nhưng nàng cảm thấy bản thân mình nhất định sẽ bị trời phạt.
Quay lại Đỗ phủ, thì phải gả cho người khác. Đỗ thị không thể để cho nàng ở cả đời trong nhà, đây chẳng phải là để cho người chọc cột sống hay sao, lại còn vi phạm Đường luật nữa, Đỗ phủ có thể lưu nàng đến hôm nay, thực sự là đã tốt lắm rồi.
Bỏ trốn? Đại Đường quản chế hộ tịch rất nghiêm khắc, không phải muốn đi đâu là đi.
Nếu không muốn quay về gả cho người khác, nàng hôm nay chỉ có ba con đường để đi, hoặc là nhảy từ vách núi này xuống, hoặc là đi qua ngọn núi này đến Thanh Âm am xuất gia, còn không thì trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, sống qua một đời.
Nhảy xuống thì coi như xong, nhưng vạn nhất Tang Thần biết chuyện, hắn có thương tâm không? Có sống cả đời trong day dứt không?
Nếu đã khắc một người sâu vào trong xương cốt, sau khi chết nhất định phải quay về với cát bụi, không chỉ là xương trắng...thì nhất định sẽ không để hắn thương tâm dù chỉ nửa phần. Nàng rời đi, vốn là không muốn làm cho Tang Thần rối rắm, sống trong đau khổ, nếu chọn con đường chết, thì thà để cho Tang Thần đi cầu hôn.
Phải đi đâu về đâu đây?
Đỗ Giang Ly lùi khỏi vách núi, dựa lên một thân cây to bằng hai người ôm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác lại nghĩ về cuộc sống trong những năm gần đây.
Kiếp trước, trước khi nàng gả cho người ta, vẫn thường đi theo phụ thân ra ngoài, sau khi gả chồng, phải giữ lễ giáo, ngày ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, chỉ biết thêu hoa tống cổ thời gian, trong nhà chịu đựng phiền chán, ủy khuất không biết nói với ai, mỗi ngày trôi qua vô cùng buồn tẻ, không hề vui vẻ như trước kia.
Nàng chờ đợi phu quân chờ ba năm. Nói ra thì cũng không coi là dài, đời người có mười mấy hai mươi mấy cái ba năm, nhưng nếu cứ chờ đợi khổ sở, không biết ngày nào người sẽ quay lại, mỗi thời mỗi khắc đều sốt ruột. Chỉ có ba năm, nhưng giống như ba mươi năm. Nàng mỗi đêm đều sẽ từ trong mộng tỉnh lại, cứ sợ trời vừa sáng sẽ có người của triều đình đến nói phu quân nàng đã chết.
Nhưng cũng không tránh khỏi...
So ra, bốn năm qua có Tang Thần nàng cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Ít nhất thường xuyên có thể cùng hắn chơi trò ta truy ngươi chạy. Lựa chọn cho tương lai, phảng phất như đã nắm trong tay nàng, đây cũng coi như là trời cao thương xót a!
Ánh nắng buổi sớm đã phủ lên núi rừng, Đỗ Giang Ly bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Trong mông lung, nghe như có tiếng mưa rơi rào rạt.
"Phu nhân! Phu nhân!" tiếng gọi lo lắng của một nữ tử hòa vào tiếng mưa rơi.
Đỗ Giang Ly cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đầy vẻ gấp gáp, thì thào, "Lục Phù?"
"Dọa hỏng nô tỳ rồi, phu nhân hôn mê đi, phát sốt nặng, trùng hợp hôm qua đụng phải tiểu nha nội (con trai) của Huyện gia, được cho uống vài thang thuốc." Đôi mắt đan phượng của Lục Phù ngấn lệ, nàng dùng khăn tay thấm thấm, duỗi tay đỡ Đỗ Giang Ly dậy, "Vốn dĩ là muốn mang ngài quay về trong huyện, nhưng ngài uống thuốc xong sốt còn cao hơn, nha nội kia tuổi cũng chỉ vừa nhược quán, nô tỳ sợ truyền ra không tốt cho thanh danh của phu nhân, mới xin hắn mang một đoạn đường, đến chỗ miếu hoang này tránh mưa.
"Hiện giờ là năm nào tháng nào?" Đỗ Giang Ly để nàng đỡ dậy, dựa vào bên đài đá.
Lục Phù khựng lại, nói, "Tống Thiệu Hưng năm thứ Mười một, ngày tháng Tám." Lục Phù sực nhớ ra nói, "A, ngày mai là Trung thu rồi đó."
Đỗ Giang Ly có chút choáng váng, "Để ta yên tĩnh một chút."
Lục Phù lo lắng nhìn nàng, nhưng chỉ biết gật đầu.
Đỗ Giang Ly nghỉ nửa ngày mới hồi thần, nhìn thấy bên cạnh có vũng nước nhỏ, cử động thân mình bò lại gần.
Trong nước chiếu ra một dung mạo mỹ lệ, chân mày thon dài, đôi mắt dài mà sáng, hàng mi rậm rạp, cong cong, sóng mắt chỉ cần hơi lưu chuyển đã có thể tạo nên vẻ phong lưu khó cưỡng lại.
Đây là...mặt của chính nàng.
Một phía khác trong điện, có mười mấy gia bộc đang vây quanh một đống lửa.
Bên ngoài truyền vào tiếng vó ngựa xen lẫn trong tiếng mưa rơi, mười mấy gia bộc lập tức chụp lấy kiếm bên cạnh, ngưng thần đề phòng.
Tiếng vó ngựa dừng lại trước điện, ánh sáng nơi cửa điện lập tức bị tối sầm xuống, sáu bảy người mặc áo giáp xông vào bên trong, một nam nhân khôi ngô áo giáp toàn thân bước vào theo, trên đầu hắn đội mũ giáp, mặt che một lớp lụa trắng, nhìn không rõ dung mạo.
Các gia bộc nhìn thấy là quân đội của Đại Tống, mới thở phào, ai nấy đều đứng dậy đi đến bên cạnh Đỗ Giang Ly, đỡ Đỗ Giang Ly đứng dậy.
Vài người chưa đứng lên khỏi đống lửa, chỉ an tĩnh ngồi một bên, không khí có chút nghiêm túc.
Đỗ Giang Ly nương theo ánh sáng nhìn nam nhân cao lớn như bức tượng kia, khi ánh mắt di chuyển từ bộ áo giáp trên người lên tới mặt hắn, không khỏi mở lớn mắt.
Tang tiên sinh...
Thanh âm của Đỗ Giang Ly bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Tướng quân, chúng ta làm gì bây giờ?" Một người trong số đó lên tiếng, "Thánh thượng cũng đã hạ hai mươi đạo thánh chỉ gọi tướng quân về triều, sợ là dữ nhiều lành ít."
Chuyện như vậy, đã chẳng phải là bí mật gì nữa rồi.
Ánh mắt vị tướng quân kia lạnh lẽo, mày nhíu chặt, một lúc lâu sau mới nói, "Chờ hết mưa rồi bàn tiếp."
"Tang Tùy Viễn." Đỗ Giang Ly gọi nhỏ.
Vị tướng quân kia khựng lại, quay người nhìn qua, ánh mắt lướt qua mười mấy gia bộc, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc, mắt ngấn nước xấu hổ nhìn hắn.
Hắn thấy Đỗ Giang Ly búi tóc của phụ nhân, mới hỏi, "Phu nhân biết mỗ?"
Các gia bộc thấy hắn thừa nhận thân phận, đầy mặt vui mừng, quản sự vội vàng nói, "Đúng là tướng quân, chúng ta là người của Tang phủ a, vị này là phu nhân mà ba năm trước lão phu nhân cưới về cho ngài."
Phu nhân? Cưới khi nào? Vậy mà không hề bàn bạc gì với hắn? Tang Thần vừa muốn hỏi, ánh mắt đối diện với Đỗ Giang Ly, lại không nói được thành lời.
Hắn kéo lớp khăn trắng trên mặt xuống, lộ ra dung mạo thanh tuấn.
Đỗ Giang Ly gạt mấy nô bộc ra, chạy về phía hắn, không nói được gì chỉ duỗi tay ra ôm lấy hắn, khóc nấc lên, "Hu hu, nô gia nghe nói lang quân chết chận, mới đến đây tìm xác, không nghĩ là còn gặp người sống."
Hạnh phúc đến quá đột ngột, làm nàng không biết phải làm sao, nói năng có chút lộn xộn.
Đột ngột bị một nữ nhân ôm chầm lấy trước mặt một đám người, Tang Thần có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ lại đây là phu nhân của hắn, trong lòng không khỏi ấm áp lên, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, lộ ra một tia ôn nhu.
Cả đám người nhìn màn này đến đơ ra, lát sau mới nhớ ra phải tránh đi, sôi nổi quay lưng lại.
Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, sắc trời u ám, tiếng mưa rơi rào rào thêm lớp áo giáo lạnh băng, cũng làm Đỗ Giang Ly cảm thấy đây là một giấc mộng, nhưng nàng hy vọng, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở ngay lúc này.
Là một tích tắc, cũng là thiên trường địa cửu.
Đỗ Giang Ly khóc đến hôn mê, từ từ mất đi ý thức.
Không biết ngủ mê mang qua bao lâu.
Bên tai nghe được một giọng nữ lạnh nhạt, "Tang Tùy Viễn, dùng cái chí khí khi chắn mũi tên của ngươi, tiếp thu một người khó đến như vậy hả!"
Giọng nói này hơi dịu lại một chút, nói tiếp, "Ngươi có thể đã giảm đi tâm tư dành cho ta, sinh ra tình cảm với Đỗ nương tử, ta thật lòng cao hứng thay cho ngươi, ngươi cứ cố chấp cho là tình cảm ngươi dành cho ta là nhất sinh nhất thế, nhưng tổn thương người khác thì cũng đã tổn thương rồi, có cái gì tốt? Ta nói cho ngươi, cứ như vậy, nếu ta không phải cảm thấy áy náy, thì ta đã coi thường ngươi rồi!"
"Tại hạ..." thanh âm Tang Thần lí nhí.
Nhiễm Nhan tức đến nghiến răng, nhìn thấy bộ dạng con thỏ bị kinh hách của hắn, đầu nàng tức thì muốn to ra, "Vuốt lương tâm của ngươi mà nói cho ta, ngươi có thích nàng hay không, có muốn cưới nàng hay không?!"
Lời editor: chương này có chỗ hơi khó hiểu, che cái miếng vải trắng thì sao thấy mặt a? lộ đuôi thỏ sao? chỗ này dịch không dám lười vì nó quá khó hiểu, nhưng siêng rồi cũng vẫn không hiểu a...
Thấy tiếc vì Đỗ mỹ nhân tỉnh lại sớm quá, vậy để Tang tướng quân đẹp trai cho ai a?? Thời Tống là sau thời Đường, vậy kiếp sau của a Nhan là của Tang Thần à, còn Tiêu Tiêu đâu? Kiếp này nó cố gắng như vậy vẫn không tóm được đuôi Tô Tô vậy kiếp sau chúng nó có HE không?
=]]] Lão tính đi hiến máu mà hủ quá nên thôi, ở nhà cho bớt tai họa người khác