Ta, là đích tử của Tiêu thị, trong gia tộc xếp hàng thứ chín.
Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta vẫn luôn đi theo vị tổ mẫu đầy cơ trí, mắt lạnh mà nhìn mấy trò "biểu diễn" đủ thứ màu sắc trong nội trạch, những thứ đó hoặc là vì lòng tham, hoặc là vì sinh tồn mà làm lộ rõ hết tất cả sự xấu xa ác độc của lòng người.
Thuở nhỏ, phần lớn thời gian ta đều nghe thấy nhìn thấy những chuyện xấu xa, ta muốn thoát ra, muốn bỏ đi, cho nên thời kỳ niên thiếu ta cực kỳ phản nghịch.
Có lẽ chính vì nhìn thấy quá nhiều mặt đáng sợ của nữ nhân, sâu trong nội tâm của ta đều ẩn ẩn bài xích tiếp xúc gần gũi với nữ nhân.
Ta còn nhớ, có một lần ta phát hiện thiếp thất của phụ thân có quan hệ ám muội với một trong những quản sự. Lưu Thanh Tùng còn đánh cuộc với ta, hắn nói nếu để cho hai người này có không gian tiếp xúc lén lút, tiểu thiếp này nhất định sẽ không giữ được mình. Ta không tin, dù gì thì tộc quy gia pháp của Tiêu thị cũng rất nghiêm khắc, mà phụ thân ta lại là một người cực kỳ cứng nhắc, tiểu thiếp kia dù có thích người khác, cũng không dám hồng hạnh xuất tường.
Sau đó, ta thiết kế một cái cục, sau khi hai người này bất tri bất giác rơi vào đó, lại đúng như lời Lưu Thanh Tùng, ta tận mắt nhìn thấy một màn xuân cung sống.
Sau đó phụ thân phát hiện ra chuyện này, trong cơn giận giết luôn tiểu thiếp kia, còn ta thì bị lôi vào từ đường ăn gia pháp.
Ta hận ông ấy, chỉ vì một tiện tì mà động thủ đối với nhi tử thân sinh của mình!
Nhưng mà càng đau, đầu óc ta lại càng thanh tỉnh, cho nên ta cười nhạo ông ấy: bản thân ông không có bản lĩnh giữ được trái tim nữ nhân của mình, làm một tên vương bát, cho nên mới thẹn quá hóa giận mà trút lên ta? Bởi vì như vậy mới có thể tìm lại chút thể diện đi!
Ông ấy giận còn dữ dội hơn, hạ thủ càng lúc càng nặng.
Ông ấy cả đời ngay thẳng, nhưng trong chuyện này, ta khinh thường ông ấy.
Chính vì chuyện lần đó, quan hệ phụ tử giữa chúng ta đã nháo đến mức không muốn nhìn mặt nhau nữa.
Thời gian đó ta cũng là tâm tính thiếu niên, ghi hận ông ấy vì một thiếp thất mà động thủ với ta, lại coi thường ông ấy đã dùng phương pháp đó để trút giận, cho nên mang một thân thương tích nằm liệt, vẫn nhiều lần làm ông ấy giận đến thất khiếu bốc khói.
Cuối cùng, ông ấy giận quá, thương tích của ta còn chưa lành, đã đem ta quăng lên chiến trường làm một binh tốt.
Ta biết ông ấy là xúc động muốn hả giận, làm như vậy phần lớn là để thỏa cơn giận nhất thời, nhưng ta vẫn không có cách tha thứ, cũng không muốn một đời của mình bị một người như vậy an bài cho. Cho nên ta ở trong quân dùng tính mạng của mình đi nỗ lực.
Theo thời gian, ta ở trên chiến trường giết càng lúc càng nhiều người, lòng của ta, cũng càng lúc càng an tĩnh.
Ta biết tổ mẫu và mẫu thân vẫn luôn phái người âm thầm chiếu cố ta, nhưng dù sao cũng là núi cao hoàng đế xa, ta làm một tên lính quèn vẫn phải ăn không biết bao nhiêu đau khổ, ta từng bước từng bước đi lên, khi đến được chức Võ hiệu úy lục phẩm, tiền đồ quang minh.
Lúc này trong nhà ép ta thành thân, hôn sự cũng đã sớm định ra rồi.
Ta chán ghét mấy nữ nhân đấu đá đến người chết ta sống trong nội trạch kia, nhưng xuất thân đã chú định là ta không thể tự mình lựa chọn theo ý mình, huống hồ đã chậm trễ người ta đến tuổi, cũng nên chịu trách nhiệm.
Ai ngờ lần này về Trường An, lại không thể quay lại biên quan nữa.
Làm người không ngờ được chính là tân nương lại chết đi ngay trên đường nghênh thú về nhà chồng! Chuyện này kinh động đến Đại Lý Tự, nhưng tra đến tra đi vẫn không có kết quả gì.
Ta cùng với Đỗ nương tử vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào, lại còn chưa bái đường, khỏi nói đến chuyện có tình cảm gì đó, nhưng dù sao cũng coi như một nửa thê tử của ta rồi, sao có thể nhịn được việc nàng chết đi ngay dưới mí mắt ta như vậy?
Sau đó ta lưu lại Trường An, xin được chức quan trong Hình bộ. Ta tuy không hề dựa vào lực lượng gia tộc, nhưng cũng rất rõ ràng, từ ngày ta được sinh ra, trên người đã khắc lên ấn ký, con đường làm quan chú định là sẽ bằng phẳng hơn nhiều người, cho nên cũng không muốn làm mấy chuyện tự ép mình hay ức hiếp người khác.
Một mặt là vì nguyên nhân có gia tộc, một mặt cũng là vì ta khi còn ở biên quan cực cực khổ khổ mà tích lũy quân công, ta được thuận lợi phân đến Hình bộ, ngay từ đầu đã là chính lục phẩm quan viên.
Cũng không nghĩ là ta lại đích xác có chút thiên phú phá án. Nhưng đáng tiếc là lúc đầu có lẽ là kinh nghiệm phá án chưa đủ, thêm việc hung thủ gây án xóa sạch dấu vết, ta tốn hết hai ba năm cũng không thể tìm ra một mảy may dấu vết gì.
Nhờ phá được nhiều vụ án, quan vị của ta càng lúc càng cao, cũng vì vậy mà kiến thức được càng nhiều những thứ xấu xa nơi quan trường.
Lúc này ta mới hiểu ra, thì ra ta bất quá là nhảy từ núi lửa nhảy vào luyện ngục. Muốn lui thân? Từ thời khắc mà ta bước nhập vào chốn quan trường, trên thân đã gánh vác trách nhiệm gia tộc, Tiêu thị chúng ta, trước giờ không có nam nhân hèn nhát như vậy.
Trong tộc học ở Lan Lăng treo tranh vẽ của những người địa vị cao qua các đời Tiêu thị, bọn họ không ai là không quyền khuynh triều dã, ta biết, trăm năm sau, việc có tranh được treo bên trong tộc học Tiêu thị, đối với mỗi một người con cháu của Tiêu thị mà nói là nơi quy túc tốt nhất, cũng là nơi quy túc tốt nhất của ta.
Có điều, ta không có cách cương trực như phụ thân, nếu làm chuyện gì đó, ta biết rõ là có nhiều cách giải quyết tốt hơn, tại sao ta phải thời thời khắc khắc dùng tính mệnh người nhà của mình đi chống đỡ?
Trên quan trường, phụ tử gặp nhau, ta và ông ấy vẫn luôn như nước với lửa.
Một ngày nọ, ta tận mắt chứng kiến ông ấy đánh nhau với Ngụy Chinh ngay giữa đại điện, lúc đó cảm giác trong lòng ta không phải là trào phúng, cũng không phải khinh bỉ, mà là động dung, là đau lòng.
Phụ thân bị tước chức quan rời đi Trường An, ta đích thân đi tiễn. Chỉ là ta biết ông ấy là một người rất trọng thể diện, ta không muốn ông ấy cảm thấy mất đi tôn nghiêm trước mặt nhi tử của mình, vì vậy chỉ đứng trên thành lâu đưa tiễn.
Từ sau lần đó, con đường làm quan của ta tự nhiên càng thuận lợi hơn, không thể phủ nhận, ta có thể tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí Hình bộ Thị lang, có quan hệ không nhỏ với việc phụ thân ta bị tước đi chức quan, là sự áy náy cùng với lòng tôn kính mà vị cửu ngũ chí tôn kia dành cho phụ thân.
Thánh thượng đã từng bình luận về ông ấy: Tật phong tri kính thảo, bản đãng thức thành thần.
gió lớn mới biết cỏ cứng, gian nguy mới biết ai là trung thần.
Vì chuyện này, phụ thân không hề nghi ngờ là vẫn luôn thành công, đây cũng ta từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đồng ý với ông ấy. Vì vậy mà sau này chúng ta vì không hợp chính kiến mà đánh nhau, nhưng quá nửa là ta không hề chống đối, bất quá là ăn vài đấm vài đá, ta không phải là không chịu được.
Để giảm bớt nỗi đau mất ái nữ của Đỗ gia, trong nhà hai năm sau đó không đả động đến chuyện hôn sự của ta nữa, vừa lúc ta có thể tự tại một thời gian.
Vì Đại Lý Tự tra xét mãi không có tiến triển, thêm đồn đãi là Đỗ thị vốn yếu ớt từ nhỏ, nên chỉ coi như nàng là thọ mệnh đã tận, nhưng ta không tin, cho nên thời gian ở Hình bộ vẫn luôn kiên trì không ngừng tra xét, sau hai năm, trong nhà lại nói chuyện hôn sự, ta vẫn cự tuyệt.
Dân Trường An chỉ nói là ta si tình, Đỗ gia cũng vì vậy mà có ấn tượng tốt với ta.
Chỉ có gia hỏa Lưu Thanh Tùng kia, ba hồi hai chặp cứ u oán hỏi ta có phải là đã yêu hắn rồi hay không, cho nên mới cự tuyệt lấy vợ.
Ta cười nói: Ta còn chưa đến mức tự ngược đãi như vậy.
Vì danh tiếng tốt, sau khi Đỗ thị mất được bốn năm, trong nhà vẫn dễ dàng định cho ta một cửa hôn sự không tệ. Đối phương là đích nữ Phạm Dương Lư thị, năm nay mười sáu.
Ta là một nam nhân chân chính, có lẽ đối với chuyện giữa nam và nữ bắt đầu có hơi chậm, nhưng mà lúc này ta đúng là muốn cưới vợ rồi. Cho nên mới vui vui vẻ vẻ mà đáp ứng.
Đối với lần thành hôn này, ta vẫn ôm chút chờ mong!
Ta cẩn thận phòng bị, thuận lợi đón tân nương vào nhà, sau khi bái đường xong còn đang ở yến thính, lại nhận tin gần thành Trường An phát sinh trọng án, người bị cướp là người nhà của quan viên tam phẩm đương triều, Hình bộ không dám sơ xuất. Không may là một vị Thị lang khác của Hình bộ phải về quê nhà làm tang lễ cho phụ thân, ta chỉ còn cách tạm thời nhận lấy trách nhiệm. Lư thị cũng rất hiểu chuyện, nói với ta là chính sự quan trọng.
Chỉ mất ba ngày đã phá xong án, thánh thượng còn khen ngợi ta, nhanh nhanh về nhà để nhập động phòng.
Tiếc thay, khi ta lòng vui rạo rực về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thị tỳ lại hoảng loạn chạy tới nói với ta, Lư thị đã tắt thở rồi!
Trong tân phòng vẫn còn mang không khí vui mừng, nhưng mặt của nữ tử trên giường kia đã trắng xanh, ngực đã không còn hơi thở.
Vẫn không có dấu vết, Lư thị cũng như Đỗ thị, cứ chẳng hiểu ra sao...mà chết đi như vậy.
Trong những năm sau đó, ta vẫn luôn âm thầm tra xét, dấu vết mong manh tìm được vẫn cứ luôn chỉ hướng đại bá mẫu, có điều ta vẫn không thể nào tìm ra chứng cứ có thể chứng minh người đúng là do bà ta giết chết.
Có lẽ vì chuyện này, nỗi bực bội của ta vẫn không thể tiêu được, thủ đoạn phá án cũng càng ngày càng lộ vẻ lạnh lẽo bạo lực, không chút lưu tình.
Hứng thú mà ta có với nữ nhân, phảng phất như bị mất sạch ngay thời khắc ta nhìn thấy xác của Lư thị, ta cho rằng vì không thể bảo hộ được bọn họ, ta căn bản không đáng có được thân và tâm của họ.
Trong khoảng thời gian này, ta cũng nhìn rõ bộ mặt thật của mấy nữ tử Trường An. Bọn họ trước đó lúc nào cũng tỏ ra rất ái mộ ta, nhưng dù sao cũng không ái mộ đến mức không cần mạng, ai cũng sợ bị ta khắc chết.
Đối với những nữ nhân như vậy, ta cũng không muốn đụng đến.
Thực ra cũng có vài người không sợ chết đến nói muốn đề thân, đáng tiếc không phải dưa vẹo thì là táo nứt, mẫu thân có lần nổi giận lôi đình làm bọn họ không dám bén mảng nữa, nhưng ta cũng không hiếm lạ nữa.
Trong bốn năm này, có người nói trong vòng năm trượng xung quanh ta sợ là một con muỗi cái cũng không sống được, nhưng ta coi những chuyện này như chuyện cười.
Thẳng cho đến khi ta đến Tô Châu đuổi bắt Tô Tử Kỳ, mới gặp được nữ tử đầu tiên khơi dậy hứng thú của ta.
Ta chắc chắn lúc đó Tô Tử Kỳ đang ở trong chiếc xe ngựa đó, ta thậm chí còn định không màng sống chết của người bên trong xe mà tóm lấy hắn, nhưng nữ tử bị bắt cóc kia, giọng nói lại bình tĩnh như vậy, không hề có một tia sợ sệt.
Người ta mang theo đa phần cũng đã táng thân dưới kiếm của Tô Tử Kỳ, không có nắm chắc sẽ tóm được hắn, còn có khả năng thiệt hại, ta quyết định bỏ qua lần này.
Ta đoán ra thân phận của nàng, tìm cách đến tra xét, muốn biết nàng rốt cuộc là bị bắt cóc, hay là đồng bọn của Tô Tử Kỳ.
Ngày đó Tô Châu có mưa, nàng là nữ tử đầu tiên đến gần ta nhất trong những năm gần đây.
Ta không thể phủ nhận, dung mạo của Thập Thất nương rất thu hút ta, nhưng càng tiếp xúc nàng ta càng phát hiện tính cách của nàng còn thú vị hơn nữa.
Ta tuy rằng rất ít tiếp xúc với nữ nhân, nhưng không đại biểu là ta không hiểu, ngược lại, ta nhìn thấy còn rõ ràng hơn đại đa số nam nhân.
Nàng là đích nữ của Nhiễm thị, cũng coi như là xuất thân thế gia, nhưng trên người lại không hề có chút kiều khí của nữ tử thế gia, ánh mắt lại lộ vẻ cứng cỏi bướng bỉnh, ta lại cảm nhận được sự thành thật của nàng.
Ta biết Nhiễm Thập lang nhận ra ta, cho nên cố ý xuất hiện khi hắn có mặt, muốn nhìn thử vị nương tử này sau khi biết ta là Trường An Quỷ kiến sầu xong, thì có bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc như những người khác hay không.
Có điều khi ta gặp lại nàng lần nữa, ánh mắt của nàng vẫn cứng cỏi như cũ, mặt vẫn vô biểu tình, nhưng ta lại cảm thấy bộ dáng này của nàng, lại thực sự đẹp đến kỳ lạ.
Phảng phất như ta có làm gì cũng không đủ để cho nàng thay đổi sắc mặt, nhưng những gì nàng làm đều làm cho ta cực kì chấn kinh. Khi ta nhìn thấy nàng thành thạo giải phẩu tử thi, ta thật sự đã bị bản lĩnh của nàng thuyết phục.
Càng nghe nhiều về nàng, hứng thú về nàng càng lúc càng gia tăng.
Những ngày ở Tô Châu, ta luôn tìm mọi cơ hội để gặp mặt nàng.
Nhưng ngày vui luôn ngắn ngủi, ta không thể không quay về Trường An để báo cáo.
Khi ta đã được hưởng thụ qua những giờ phút vui vẻ với Thập thất nương, quay lại cuộc sống trước đây, có chút khó thích ứng, hầu như ngày nào cũng nghĩ tới nàng, không khỏi muốn biết nàng đang làm cái gì. Vì thế, ta phái người đi Tô Châu, cứ cách một đoạn thời gian lại truyền cho ta một ít tin tức.
Nói ra thì cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nhưng sau khi chia tay, tình cảm của ta nơi này đã trở thành luyến mộ. Phần luyến mộ này, làm ta quyết định bất chấp thân phận ra sao, khó khăn như thế nào, cũng phải cưới được nàng về.
Phảng phất như chờ lâu đến năm, ta cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội đích thân chạy đến Tô Châu lần nữa.
Khi đến Tô Châu, ta đè nén lòng kích động, cẩn thận gột rửa hết cả người bụi bặm, thay đổi vài lần y phục, muốn nàng nhìn thấy bộ dạng tốt nhất của ta, rất nhiều nữ nhân mê luyến vẻ ngoài của ta, ta hi vọng nàng cũng có thể sinh ra được nửa điểm ưa thích.
Nhưng đi đến nửa đường, nghĩ tới quá nhiệt tình lại sợ nàng cảm thấy khó tiếp thu, lại đuổi trở về thay lại quan phục, cảm thấy bộ dạng này mới đủ thành ý.
Nhưng mà, sự thật vẫn luôn khó chấp nhận như vậy.
Sau đó ta mới phát hiện ra, Tô Tử Kỳ đã sớm hơn ta một bước mà đứng ở bên cạnh nàng.
Trong tích tắc đó, trong lòng ta trải qua vô số tình cảm rối loạn, trong đầu ta nghĩ qua vô số cách ứng đối, bất luận về mặt tình cảm hay chức nghiệp, ta đều nên tóm lấy Tô Phục. Nhưng khi ta nhìn thấy một tia khẩn cầu trong đôi mắt nàng, ta chỉ biết quay lưng rời đi. Vì sợ nàng thương tâm, vì sợ nàng do đó mà hận ta.
Ta trước giờ chưa tỏ thiện ý với bất kỳ nữ tử nào, sau đó thỉnh giáo Lưu Thanh Tùng được vài cái biện pháp, nhưng vẫn cảm thấy lần nào cũng là thất bại.
Tình cảm của Thập thất nương có lẽ rất hàm súc, cho dù ta có thể ẩn ẩn cảm thấy trong lòng nàng có tình cảm dành cho Tô Phục, nhưng vẫn luôn không hề biểu lộ thần sắc ái mộ ra với hắn. Mà sau vài lần tiếp xúc tìm hiểu, ta cho rằng nàng không phải là dạng người uyển chuyển.
Có lẽ có cái gì đó làm cho nàng chần chờ?
Điều này làm cho ta thấy được hy vọng, vì vậy mà càng cố gắng tìm cơ hội ở gần nàng hơn.
Đè xuống cảm giác ghen tuông, đứng trên lập trường một người ngoài cuộc để quan sát, tình cảm mà Tô Tử Kỳ dành cho nàng, là tình cảm của một quân tử, quang minh lỗi lạc. Về điểm này ta không bằng hắn. Lúc đầu tình ý mà ta dành cho Thập thất nương, hoàn toàn tương phản với Tô Tử Kỳ, tình cảm của ta, là tình cảm của kẻ tiểu nhân, ta thích nàng nên muốn kéo nàng đồng sinh cộng tử, dù chuyện gì xảy ra ta cũng quyết không buông tay.
Nhưng ngay thời khắc nàng đáp ứng gả làm thê tử của ta kia, ta biết bản thân mình không muốn đồng sinh cộng tử với nàng nữa, ta muốn vì nàng mà sống sót, cũng có thể vì nàng mà chết.
Kết hôn nhiều năm như vậy, ta đã thôi không nói mấy lời đường mật nổi da gà như khi theo đuổi nàng nữa, vì ta đã đem toàn bộ tình cảm của mình dung nhập từng chút một vào trong sinh hoạt. Không phải tình cảm phai nhạt đi, mà là đã quá sâu sắc.
Ta tin rằng ngươi có thể hiểu được ta, a Nhan!