Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

chương 72: đại bổ hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mang thai. . . . . .

Lạc Viêm Hành dừng lại công việc, vẫn không có phản ứng quá lớn, siết chặt cây viết, hình như còn chưa có tiêu hóa xong, anh không biết người đàn ông khác nghe nói sắp làm cha thì tâm tình như thế nào, mừng rỡ như điên? Hay cầu thần bái phật? Làm cha, anh làm cha rồi ?

Hàn Dục thấy người đàn ông bình tĩnh như thế, không nên đâu, còn tưởng rằng có thể chạy như bay ra ngoài, lập tức giơ ngón cái: "Đại ca, anh thật có chí khí, phải như vậy, không phải là mang thai sao? Anh ngàn vạn lần không được cúi đầu, nếu không, nửa đời sau cũng bị áp chế. . . . . . Đại ca, đại ca. . . . . ."

Người đàn ông đã bước nhanh ra ngoài, nhìn ghế da trống rỗng, aiz, Trình Thất, cô thật đúng là Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu, vậy phải làm sao bây giờ? Không cách nào tưởng tượng tương lai cô gái ra lệnh cho anh, muốn anh nghe lệnh của cô, không thể nào!

Nhưng thực tế thì rất tàn khốc đấy!

Thứ hai, bên trong bệnh viện đã sớm quậy tung trời, phòng bệnh nho nhỏ chất đầy điểm tâm và trái cây, rất nhiều bó hoa, Trình Thất sờ bụng khổ sở nhìn vườn bách thảo ở trong phòng, lúc bác sĩ nói cho cô biết cô mang thai, ý muốn giết người đều đã có, tại sao cô lại mang thai ? Làm sao có thể chứ?

Đến nay cũng không thể tiếp nhận tin tức đột ngột này, quá ngoài ý muốn, hoàn toàn không hưng phấn nổi, hôm nay bang hội nguy cơ trùng trùng, không biết La Ngọc Khôn tìm tới cửa lúc nào, lúc đó chẳng lẽ mang bụng bự đánh nhau chết sống với người ta? Trong đầu đã tạo thành hình ảnh rất buồn cười.

Bên trong gian phòng, nam nữ tất cả chiếm một góc bàn tán, khóe miệng cô gái khẽ nhếch cười, một chân đạp lên ghế dài, đôi tay chống nạnh, khí thế ép người, đang muốn nghiêng người khom lưng, bụng to phề phệ làm cho thân thể bị ngửa ra sau. . . . . .

My god, đây là hình ảnh gì? Chợt lắc đầu, không được, không được, quá đáng sợ, nếu là lúc trước, nhất định không nói hai lời trực tiếp phá hủy, nhưng bọn thủ hạ đều giống như ăn thuốc kích thích, còn thiếu điều không có đốt pháo thông báo cho thiên hạ, chuyện này làm sao mới tốt?

"Được rồi chị Thất, đây là chứng bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, chẳng lẽ còn có chứng sợ hãi sau khi mang thai? Đừng luôn bày vẻ mặt đau khổ, không phải vẫn hy vọng trong bang tăng thêm nhóc con sao?" Bộ dạng Ma Tử đứng nói chuyện không cần suy nghĩ, cười híp mắt vuốt ve cái bụng cô gái, chậc, chậc, chậc, lại là Chị Thất có đứa bé trước, ghen tị chết người khác.

Hai mắt Trình Thất trống rỗng, mặt không chút thay đổi, là hy vọng có nhóc con, cũng không còn là kiếp sau của cô.

Lộ Băng cầm tờ giấy nói: "Cái tên này, vốn để cho con trai tương lai của tôi, Chị Thất, cho chị! Nhìn một chút đi, Lạc Hướng Vĩ, thần tượng của tôi !"

"Không đúng, Lạc Đức Hoa!" Chú Phùng không đồng ý gật gù hả hê, Lạc Đức Hoa dễ nghe hơn.

Trình Thất nghe xong, vẻ mặt càng khó coi hơn, lần này xem như Ma Tử và Trình Thất có chung mối thù, ngồi dậy chỉ vào đám người ở đó vui đùa gầm nhẹ: "Đứa bé còn chưa có sinh mệnh, cái gì Lạc Hướng Vĩ, Lạc Đức Hoa, phải gọi Lạc bạn học, hắc hắc đúng không Chị Thất!" xoay °, nịnh hót lắc lắc cánh tay Trình Thất.

Một cô gái nào đó thở dài một tiếng ở trong lòng, Trình Thất cô mang thai, trời cao thật biết nói đùa, cô là loại người có thể mang thai sao? Nghiệp lớn trăm năm còn chưa hoàn thành, hơn nữa cô làm sao có thể mang thai? Thật không thể tưởng tượng nổi, chắc là người trên đường biết không bị người chém chết cũng phải bị cười nhạo.

"Ha ha, chị Thất, chúc mừng chúc mừng!"

Một tràng cười thoải mái truyền vào, mọi người rối rít để xuống giấy bút nhìn sang.

Chỉ thấy Lăng La Sát mặc áo da đen, tay cầm roi da bước vào phòng, cầm tay Trình Thất lắc mạnh: "Mới vừa nhận được tin tức, tôi liền chạy đến, chị lại có thể mang thai,. . . . . . phốc! Đứa bé là của ai?"

Cứ nói đi, xác định bị cười nhạo, Trình Thất tức giận ngồi dậy: "Lăng muội, cô tới cười nhạo tôi sao?"

"Làm sao có thể? Đây là chuyện tốt, có người nối nghiệp nha, ừ, đem tờ xét nghiệm thủ hạ cho tôi xem một chút, nhìn xem là nam hay nữ!" Kéo một cô gái ở bên cạnh, nhíu mày nói: "Đừng xem cô ấy còn trẻ tuổi, bản lãnh rất lớn !"

"Chào chị!" Cô gái đẩy mắt kính, khom lưng chào hỏi.

Trình Thất kinh ngạc: "Lúc này mới hơn hai tháng, có thể nhìn ra được sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, có đúng hay không ?" Mấy người Ma Từ cũng hứng thú, nhất định là đứa bé trai, nhất định là vậy.

Cô gái nhận lấy tờ xét nghiệm, bí ẩn nghiên cứ, sau đó cười nói: “Chúc mừng, là một đứa bé trai!”

Đừng nói bọn Lộ Băng, chính Trình Thất cũng không tin: “Cô làm sao xem?” Không cần siêu âm gì sao?

“Thật ra phân biệt giới tính, cũng không phải phân biệt qua hình ảnh, mọi người đều nhìn số liệu kích thước thai nhi, dài hai millimet, chiều rộng millimet, dầy millimet, % là đứa bé trai, nếu như là bé gái, số liệu dài rộng sẽ không hơn kém nhau một trời một vực như vậy, ví dụ như dài mười tám millimet, chiều rộng millimet, dầy tám millimet, là bé gái!” Giải thích xong, trả lại tờ xét nghiệm, thật ra sinh bé gái hay bé trai có khác nhau sao?

Ma Tử lật xem tờ xét nghiệm, thật sự có một hàng con số “Chuyện này… cô không gạt chúng tôi chứ? Mới có hai tháng đấy…”

Cô gái buông tay: “Ngừng kinh nguyệt ngày thì có thể nhìn ra, dĩ nhiên bác sĩ sẽ không thể tiết lộ, làm trái đạo đức nghề nghiệp, nếu không phải bà chủ ép buộc, tôi cũng sẽ không nói cho các người biết!” Liếc Lăng La Sát một cái.

“Hơn một tháng là có thể nhìn ra rồi, quá thần kì, chị Thất, là đứa bé trai, thật sự là đứa bé trai!” Ma Tử vô cùng kích động, ôm lấy cái bụng hôn mạnh, Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ!

Lăng La Sát nhìn ra Trình Thất dường như cũng không vui vẻ, dặn dò: “Các người đều đi ra ngoài trước, tôi trò chuyện với chị Thất một chút!”

Salsa lầm bẩm cái gì đi ra ngoài: “Tại sao không phải bé gái?” Bé gái thật tốt? Cô có thể cho nó mặc quần áo thật xinh đẹp, có thể mua rất nhiều rất nhiều quần áo mới, aiz, lại là đứa bé trai, cô không thích đứa bé trai.

“Là một tên nhóc thối, bây giờ trái tim tôi còn đang run, Lộ Băng, rất nhanh chúng ta có thể làm cậu, dì rồi!” Ma Tử ôm Lộ Băng hưng phấn bừng bừng đi tới thang máy.

Đông Phương Minh cũng lắc đầu cười nói: “Tương lai nhất định phải đưa nó đi du học, Oxford hay Havard?” Đập nồi bán sắt cũng phải nâng đỡ lên, đứa bé trai, không tệ không tệ, nhưng thường thường hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, buồn bực nhìn về phía bác sĩ nữ xinh xắn: “Thật đáng tin sao?”

Hà Hinh nghe vậy nhíu đôi mày thanh tú, giống như làm ảo thuật giơ lên ống kím cười tà: “Anh cứ nói đi?” Lại dám nghi ngờ y thuật của cô, trừng mắt liếc, sau đó đi về phía hành lang.

Đông Phương Minh còn như rơi vào sương mù, thấy Ma Tử hoảng sợ chỉ vào cái mông anh, duỗi tay lần mò: “Chuyện gì?” Không có gì cả.

Lộ Băng và Tiểu Lan nuốt nước miếng: “Mới vừa rồi cô ấy… ghim anh một kim.” Quần không có ướt, như vậy chất lỏng tiêm vào trong thịt rồi hả?

Ghim một kim… lúc này Đông Phương Minh mới phát hiện ra hình như cái mông tê tê, cô gái chết tiệt này, tiêm cho anh cái gì? Không thể không nói đồ chơi y thuật này rất uyên thâm, thấy các anh em cười trộm, lập tức căm tức đẩy cửa ra đuổi theo: “Cô đứng lại, tiêm cái gì cho tôi… Ha ha, tôi muốn hỏi một chút thôi, cần gì nghiêm túc như vậy?” Thay nụ cười, giơ hai tay lên.

Có thể không kinh sợ sao? Không thấy cô gái kia đang cầm ống kim hướng về phía nửa người dưới của anh sao?

Hà Hinh cười lạnh một tiếng, xoay người nói: “Chỉ là đường gluco, dĩ nhiên, tôi cũng không ngại tiêm cho anh một chút thuốc trừ sâu DDVP!” Dứt lời, thong thả đi mất.

“Hắc, cô gái này…” Đông Phương Minh sững sờ tại chỗ, cô không sợ anh giết cô sao? Lần đầu tiên bị cô gái hù dọa, quá kiêu ngạo rồi? Cho ra một kết luận, phụ nữ bây giờ không dễ chọc.

‘Đinh’

Thang máy mở cửa, vừa muốn đi vào một đám người đều lui về phía sau, không còn thù hằn, có thể biết cha đứa bé đã sớm như sấm bên tai, dĩ nhiên, sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu, hơn hai tỷ bị lấy đi, thù còn khắc trong tim đấy.

Lạc Viêm Hành nhìn mọi người gật đầu một cái, sau đó chạy thẳng tới phòng bệnh nghe được.

“Này…” Ma Tử vừa muốn ngăn trở nhưng người đàn ông đã rẽ góc, Lăng La Sát còn ở đây, quên đi, để cho anh đi đi, nói thế nào cô cũng hi vọng lúc này chị Thất có chồng bồi bên, cô không có quyền can thiệp.

“Đứa bé này tôi không chuẩn bị muốn!”

Bàn tay đã đè tay cầm cửa, cứng rắn dừng lại động tác, tâm tính thiện lương giống như bị người hung hăng cắt một đao, không chuẩn bị muốn, tại sao? Vẫn đang gạt anh như trước? Chưa bao giờ nghĩ muốn cùng nhau cầm tay? Ha ha, vừa bắt đầu không phải luôn lừa gạt sao? Là bản thân anh ngu xuẩn, luôn tin tưởng.

Cho dù cô muốn cái gì, anh đều có thể cho, chỉ cần có thể giữ lại đứa bé, cũng không biết tại sao lại muốn lựa chọn buông tha, không còn hơi sức buông lỏng tay cầm cửa.

Lăng La Sát tò mò: "Tại sao? Tôi muốn còn không được, chị Thất, chị phải nghĩ lại, đứa bé không phải nói có là có, nói không chừng cả đời này chị chỉ có một cơ hội này!"

"Ai nói, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, lúc nào muốn có sẽ có!" Trình Thất lơ đễnh, dù sao cũng phải chờ bang hội phát triển lên cao sau đó sẽ suy nghĩ chuyện khác.

"Chậc, chậc, chậc, người nào truyền cho chị loại suy nghĩ này ? Có vợ chồng cả đời không bệnh không tai, không phải là dưới gối không con sao ? Là một bé trai, chị khẳng định tương lai sẽ có con trai?" Sau đó đưa bàn tay nhỏ bé vuốt bụng Trình Thất: "Hơn nữa, sau khi đứa bé nghe được hẳn là đau lòng?"

Trình Thất thở dài: "Hiện tại đầu óc tôi rất loạn, thật sự, rất rối loạn, tới quá đột ngột cho nên tôi . . . . . ."

"Cho nên em muốn phá bỏ nó sao?"

Cửa bị đẩy ra bất ngờ, Trình Thất thầm kêu không ổn, tại sao anh lại ở chỗ này? Không phải là không để ý rồi sao? Hơn nữa bộ dạng giống như cô nợ anh cái gì: "Liên quan gì tới anh ?"

"Nhị gia. . . . . ." Lăng La Sát nhìn qua hai người, tình huống này thế nào? A! Chẳng lẽ đứa bé là của Lạc Viêm Hành sao ? Đây cũng quá sức bất ngờ rồi, đất thị phi không nên ở lâu, nhanh chóng nhường đường: "Chị Thất, chị nghỉ ngơi cho khỏe, tôi còn có chút việc, ngày khác trở lại thăm chị !"

"Ừm!" Sau khi Trình Thất đưa mắt nhìn Lăng La Sát đi khỏi, ôm ngực nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lạc Viêm Hành trở tay khóa chặt cửa, ngồi vào bên giường, ôn tồn khuyên nhủ: "Đứa bé vô tội mà !"

"Anh cũng biết đứa bé vô tội? Lúc đầu Khâu Hạo Vũ làm như vậy, em không thấy anh nói gì!" Cô có lỗi sao? Cũng chỉ cảnh cáo anh không để cho Khâu Hạo Vũ tổn thương Salsa nữa, có lỗi sao? Lại vì chuyện này cãi nhau với cô, không có tìm anh tính sổ cũng không tệ rồi.

Người đàn ông tháo xuống máy trợ thính và mắt kính, ném tới trên tủ đầu giường, thất bại ngưng mắt nhìn về phía cô gái ôm cánh tay: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

Trình Thất không biết người đàn ông muốn nói gì, cái gì gọi là cô muốn thế nào? Hừ lạnh: "Em muốn thế nào? Em muốn hỏi anh muốn như thế nào đấy, Lạc Viêm Hành, người của chúng tôi dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?"

"Anh khi dễ người của em lúc nào ?" Lạc Viêm Hành tức giận đứng lên hỏi lại.

"Tự mình hỏi Khâu Hạo Vũ đi, anh hỏi anh ta một chút, có còn là đàn ông không, Salsa chỉ thích anh ta, điều này cũng có lỗi sao? Muốn tiếp tục làm nhục?" Không thích không sao, có thể có rất nhiều cách từ chối phải không? Không cần tìm một cô gái tới kích thích, nếu là cô, sẽ thiến anh ta.

Lạc Viêm Hành bừng tỉnh: "Là chuyện này ?"

"Nói nhảm!" Lại còn cài số điện thoại của cô vào danh sách đen, không phải là một điều tốt, đợi chút, chẳng lẽ anh cho rằng cô muốn phá bỏ đứa bé là vì chuyện này chứ? Cô mới không có ngây thơ như vậy, do dự một lúc, cúi đầu nói: "Em vẫn không muốn đứa bé!"

Sau khi Lạc Viêm Hành ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông Khâu Hạo Vũ một lần, dáng vẻ cũng buông lỏng, lần nữa ngồi xuống: "Tại sao?"

"Anh xem, chúng ta còn chưa kết hôn, muốn đứa bé trước, theo thứ tự cũng không đúng, còn nữa, hiện tại bang hội gặp phải nguy cơ, cho dù em không phá bỏ nó, người khác cũng sẽ, sẽ rất nguy hiểm, chúng ta có thể chờ sau khi ổn định rồi muốn !" Rất sợ người đàn ông hiểu lầm, chủ động nắm lấy bàn tay đối phương, cũng đừng cho rằng cô đang thử lừa tình cảm của anh, vậy thì quá oan uổng.

Nếu trong đầu đã có ý niệm muốn có, nói cách khác sẽ không tồn tại lừa dối, trái tim thấp thỏm của Lạc Viêm Hành đã trở về chỗ cũ, dở khóc dở cười, nắm cằm cô, lắc lắc: "Chuyện này không phải còn có anh sao? Đã thông báo cho cha nuôi, em không cần ngại, chúng ta lập tức kết hôn!"

"Anh không hiểu ý của em, em nói ít hôm nữa ổn định. . . . . ."

"Không được!" Nói giỡn, mặc dù không biết bọn họ làm thế nào biết được đứa bé trai, nếu là con của anh, ai cũng đừng nghĩ tổn thương nó, con trai, anh có con trai.

Trình Thất vén chăn lên, con cọp không phát uy thật coi cô là mèo bệnh rồi, nói đàng hoàng không nghe, nhất định mạnh bạo:”Lạc Viêm Hành, anh đừg hếch mũi lên mặt, chẳng lẽ anh muốn đời kiêu hùng của em trở thành bà mẹ vĩ đại sao?” Vậy thì thật thê thảm không nỡ nhìn.

“Kiêu hùng…” Lạc Viêm Hành buồn cười:”Được rồi, được rồi, không lộn xộn, chuyện này anh sai rồi, như vậy đi, vì em sinh con cho anh, muốn cái gì, cứ mở miệng!”

“Thật muốn cái gì cũng có thể?” Đang chờ câu nói này.

Lạc Viêm Hành dựng tóc gáy:”Vua không nói đùa!”

Một cô gái nào đó vuốt bụng suy nghĩ chút, âm hiểm nhíu mày:”Em không muốn cái gì cả, chỉ muốn Hàn Dực và Bạch Diệp Thành!” Hừ hừ, có thể bắt được, lần này nhất định làm cho hai con chó săn bọn họ sống không bằng chết, đừng tưởng rằng cô không biết, bọn họ nói xấu ở sau lưng cô như thế nào, mỗi lần cũng ngại vì địa vị cách xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trời cũng giúp cô.

“Em muốn làm gì bọn họ?”

“Lần này anh đừng nghĩ che chở cho bọn họ nữa, sớm nhìn bọn họ khó chịu, yên tâm, em sẽ đối đãi với bọn họ, tháng thôi!” Về phần đứa bé, cũng là con của cô, không muốn cũng chỉ là phát giận, nếu thật muốn phá bỏ sẽ đau lòng, Lăng La Sát nói không sai, không phải cô muốn có là có, hơn nữa phá thai gặp nguy hiểm, ngộ nhỡ sau này không còn sinh con được nữa, Lạc Viêm Hành sẽ hận cô cả đời, cho nên sau hồi suy nghĩ vẫn quyết định giữ lại.

Không phải làm mẹ sao? Cô gái nào không làm mẹ?

Lạc Viêm Hành hít sâu cái, sau đó đưa tay níu lấy cổ áo cô gái, hung hăng nói:”Chỉ vì chuyện này, em muốn phá bỏ đứa bé?”

Ai nói? Đây chẳng qua là thu hoạch ngoài dự liệu thôi, ai bảo anh không đợi cô nghĩ thông suốt mà đưa tới cửa cho cô làm thịt? Không sao cả nhún vai:”Không muốn thì thôi!”

Cô gái này xem con là cái gì? Nhưng không dám làm trái lại, ngộ nhỡ đầu óc bị ngập nước trong cơn tức giận phá bỏ đứa bé, hối hận cũng không kịp, nhưng…Không thể không thỏa hiệp:”Một tuần lễ!”

“Một tháng!”

“Một tuần lễ!”

“Được rồi, tuần lễ thì tuần lễ!” Một tuần lễ cũng đủ đủ rồi.

Một người đàn ông nào đó vô cùng tự trách, quả nhiên không ai hoàn mỹ,muốn duy trì tốt một đoạn hôn nhân thì phải hy sinh tay chân, cảnh cáo nói:”Trình Thất, anh nói cho em biết, lúc đưa người đầy đủ linh kiện, trả trở về anh không hy vọng thiếu đi cái gì!”

Trình Thất đã bắt đầu suy nghĩ vài hình phạt tàn khốc:”Yên tâm, yên tâm, em sẽ đúng mực!”

“Cho anh xem có mập lên không!” Xóa bỏ ngăn cách dường như càng thêm yêu thích, đưa tay bưng lấy gương mặt tròn trịa vuốt ve, không thay đổi nhiều lắm, chỉ là tóc dài rồi, hài lòng nói:”Rất nhanh sẽ có thể thắt bím rồi! Đúng rồi, cha nuôi bọn họ muốn gặp em, dành ngày đi thăm viếng với anh?”

“Bọn họ….sẽ đồng ý sao?” Không tự tin sờ gương mặt mình, nhìn Lạc Viêm Hành xem thường, sự thực không phải là người với cao đến Long Hổ, ngay cả bà Kỳ cũng…có thể bị đuổi ra khỏi cửa lần nữa hay không?

Lạc Viêm Hành rất tin tưởng:”Cô gái anh nhìn trúng tuyệt đối sẽ không kém!” Rút ngắn khoảng cách, cúi đầu khẽ hôn hớp, không biết đủ, trừng phạt há mồm cắn mạnh xuống.

“Ưhm đau…” Người đàn ông này, chó điên đầu thai sao?

Đầu lưỡi dịu dàng xẹt qua dấu răng lớn nhỏ, sau đó còn quét vào không gian quen thuộc, hấp thụ nửa mùi vị kia, bàn tay chui vào vạt áo, nhẹ nhàng che lấp bụng vuốt ve, cho đến khi hai người gần như hít thở không thông, không nỡ buông ra, người đã ngồi dựa vào đầu giường, ôm chầm thân thể nhỏ nhắn khàn khàn nói:”Đừng làm anh sợ nữa, cho đến bây giờ còn chưa tỉnh hồn, Trình Thất, anh yêu em và đứa bé!” Nhắm mắt vùi gương mặt đẹp trai vào trong hõm vai thoang thoảng mùi tóc.

Trình Thất còn tưởng rằng người đàn ông đã sớm buông bỏ, thế này mới ý thức được mình là người không chịu trách nhiệm cỡ nào, cô có tư cách gì nói phá bỏ đứa bé? Mặc dù kiếp sau cô cũng yêu Lạc Viêm Hành, không nghe thấy sao? Cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh hồn, nói gì chứng minh cho anh xem, cảm thấy người đàn ông đang dùng sức buộc chặt cánh tay, hơn nữa, có cái gì âm ấm nhỏ xuống ở đỉnh đầu, nhất thời vành mắt cũng hồng, trở tay ôm lấy:”Xin lỗi em…anh xem như em có chứng sợ hãi sau khi mang thai, em chỉ nói thôi, thật!”

“Anh sẽ đối xử tốt với em, không được, không phải một chút nữa có thể xuất viện sao? Đi đến cục dân chính với anh, chúng ta làm giấy kết hôn trước, từ nay về sau, em là người thân duy nhất của anh!” Buông hai cánh tay, sau khi đứng dậy lùi bước, lấy ra cái hộp đã sớm chuẩn bị hai tháng, vừa quỳ chân trên nền sàn vừa mở ra, nhe răng cười nói:”Gả cho anh được không?”

Chương : Đại bổ hoàn

Cô gái nuốt nước miếng, tỉ mỉ chứng kiến cả quá trình cầu hôn, dù nói thế nào người đàn ông cũng là nhân vật giậm chân một cái, toàn bộ xã hội đen trên thế giới cũng sẽ rúng động, tại sao có thể quỳ xuống với cô ? Nhưng cầu hôn chính là như vậy, quan hệ đến nửa đời sau của cô, phải thận trọng, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương sáng chói, cái này… nước mắt tuôn ra, đưa tay lau lung tung, cô còn chưa chuẩn bị xong. . . . . .

Cô còn chưa chuẩn bị chiếc nhẫn, bên trong chỉ có một chiếc nhẫn kiểu nữ, không phải đàn ông chuẩn bị cho phụ nữ sao ?

Cô chưa kết hôn, chưa biết, mà cũng không có mẹ ở một bên cạnh đốc thúc, lập tức quẫn bách không dứt, nhớ ai đã nói qua, chiếc nhẫn của đàng trai do mẹ vợ mua mới may mắn, làm thế nào đây?

"Gả cho anh được không?"

Đợi một lúc lâu không thấy đáp lại, nhưng không nhìn thấy được vẻ mặt cô gái thay đổi, Lạc Viêm Hành rất nóng nảy, xảy ra chuyện gì ?

Chiếc nhẫn. . . . . . Móc ra một cái hộp nhựa trong áo, lấy ra chiếc nhẫn cẩm thạch: "Cái này là vật duy nhất mà cha của em để lại cho em, cũng là vật đeo lúc kết hôn với mẹ em, chẳng qua nhẫn của mẹ lúc sinh em đã vị vỡ, nếu anh không chê, em sẽ tặng cho anh cái này !"

Cẩm thạch cũng không rẻ đâu, đưa tay ra cầm, chỉ cần anh không chê quê mùa.

"Chiếc nhẫn này thật đúng là may mắn, trải qua hai cuộc hôn nhân mỹ mãn !" Lạc Viêm Hành vừa đeo vào ngón áp út vừa hưng phấn, di vật duy nhất, chắc chắn rất quý trọng, cha vợ đã từng đeo, thật ra chiếc nhẫn kia đã sớm mua xong rồi, mặc dù Giá Trị Liên Thành, nhưng ý nghĩa không lớn: "Anh rất thích! Như vậy Trình Thất Tiểu Thư, có thể gả cho anh sao?"

Trình Thất nhìn chiếc nhẫn kim cương đưa tới trước mắt lần nữa, ngừng thở đưa tay trái ra, nâng ngón áp út, nhìn người đàn ông thận trọng đeo chiếc nhẫn vào, nước mắt rơi như mưa, dưới suối vàng cha mẹ nên nhắm mắt chứ? Cái gì cô cũng có, có đứa bé, có chồng, cũng sắp kết hôn: "Lạc Viêm Hành, mặc dù trước kia em lừa anh, nhưng từ nay về sau, anh và đứa bé đều là người thân của em, anh không được gạt em, không thể tìm Tiểu Tam, em không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội! Trong mắt không được dụi ra hạt cát."

Lạc Viêm Hành vẫn giữ tư thế quỳ, khẽ hôn trên lưng bàn tay cô gái, mặt tràn đầy chân thành: "Mặc dù đây là bệnh chung của tất cả đàn ông, nhưng anh không biết, vĩnh viễn!"

Con ngươi màu xanh lục lưu chuyển, thật giống như nói lời thề rất rõ ràng, đưa tay đỡ người dậy: "Được rồi, gả cho anh !" Cô gái luôn cho rằng người giống như cô, đừng nói là đứa bé, kết hôn cũng là hy vọng xa vời, không ngờ có thể trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới, nhớ tới những chiếc đĩa kia, vô cùng đau lòng: "Nếu khi đó em biết đưa anh trở về sẽ hại anh, tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"

Anh yêu em, nghe ba chữ thật tốt, cô nghe được.

"Anh biết rõ!" Ngón tay lần nữa khắc họa lên gương mặt của cô gái: "Thật rất muốn nhìn gương mặt này một chút, rốt cuộc hình dáng như thế nào !"

Trình Thất ngồi thẳng: "Không thấy được không sao, em miêu tả cho anh nghe, ừm. . . . . . lông mày như lá liễu ! Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, sống mũi cao, mắt to, còn nữa làn da trắng nõn, tóm lại vô cùng xinh đẹp, nếu không phải khí chất theo không kịp, sớm trở thành ngôi sao chói trong giới người mẫu sáng rồi !" Dù sao khoác lác không phạm pháp, dĩ nhiên là tốt như vậy mà.

Lông mày như lá liễu. . . . . . Người đàn ông lọt vào vô hạn ảo tưởng, một tay gác lại dưới nách, một tay chống cằm, thân thể dựa vào ghế sau lưng, nhưng trong đầu xuất hiện cũng chỉ là một đống thực vật cây cỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, lắc đầu nói: "Thôi đi, dù sao anh cũng không nhìn thấy, đẹp hay không đẹp cũng như nhau !"

Có cần nói trắng ra như vậy hay không ? Trong mắt người mù, rốt cuộc thế giới là hình dạng gì ? Vô cùng tò mò, dĩ nhiên, hiện tại để cho anh miêu tả, khẳng định miêu tả không ra thứ gì, trừ khi ngày nào đó thấy được ánh sáng, đã từng thử miêu tả ra thứ gì đó, thấy được ánh sáng. . . . . . phải cần bác sĩ cực giỏi, Lạc Viêm Hành có tiền như vậy, sợ rằng cũng đã mời tới bác sĩ phương tây, ngoại trừ cái loại cao nhân ẩn sĩ. . . . . .

Mơ hồ trong đầu hiện ra khuôn mặt, sư bá, sư bá nhất định có thể chứ? Chỉ là trúng độc, giác mạc bình thường, con ngươi không có đáng ngại, giải độc không phải tốt sao? Nhưng nếu sau khi anh nhìn thấy nơi phồn hoa, phát hiện thật ra có rất nhiều người đẹp để chọn lựa thì có thể thất vọng về cô hay không?

“Đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì!” Tha thứ cho cô có chút lòng riêng, bởi vì không nhìn thấy, cho nên cô là người đẹp nhất trên thế giới, bởi vì không nhìn thấy, cô mới là duy nhất của anh.

Sau khi từ cục dân chính ra ngoài, hai người mỗi người đi ngã, Trình Thất được đón trở về Bách Hoa Uyển, mà Lạc Viêm Hành chạy thẳng tới công ty, tháng sau có thể lấy giấy kết hôn rồi, khi đó thật sự là người nhà, cô gái cũng đồng ý đến sống cùng anh,không bao giờ là người cô đơn nữa, dĩ nhiên, kết hôn, trên vai trọng trách cũng sẽ nặng nề hơn trước, gánh nặng hạnh phúc.

“Gọi Bạch Diệp Thành lập tức trở về, cậu cũng tới!”

Sau khi để điện thoại xuống mới nghĩ đến đứa bé là con trai của mình, con trai…Phải có đứa bé có dòng máu hắc đạo chân chính, lớn lên nhất định thành người tài giỏi, bao nhiêu người trông chờ anh xuống ngựa, sau khi thay thế ngôi vị, không phục? Những năm nay, nếu không phải là anh, Trung Quốc sẽ khoản đãi bọn họ thành khách quý sao? Nếu không phải anh đề nghị yêu cầu tất cả bang hội sáp nhập, có thể làm cho bang hội tôn kính anh sao? Bọn họ có tức giận hay không không sao cả, chỉ cần anh biết đây đều là công lao của anh là đủ rồi.

Công lao của mình sẽ không cam lòng chắp tay đưa người, lấy giấy bút, cũng không rồng bay phượng múa giống như người bình thường, ngoại trừ tên, không cách nào viết xuống tờ giấy bất kỳ chữ nào khác, không bao lâu, trên giấy dai xuất hiện đống chữ chằng chịt.

Khâu Hạo Vũ đã bắt đầu tiến hành phiên dịch, sau hồi kêu lên:”Đứa bé còn chưa có sinh mệnh!” Thằng nhóc rất tốt, vốn là chuyện thật vui vẻ, chắc là đứa bé kia thấy đồ chơi này nhất định nguyện chết từ trong trứng nước, ra đời bắt đầu lên như diều gặp gió, tuổi phải học được cách gọi người, hai tuổi ngâm thơ, ba tuổi học võ, tuổi đi nhà trẻ học thầy giáo, năm tuổi mời mười võ sư, tuổi bắn súng, tuổi học lớp , tuổi tốt nghiệp tiểu học, tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở, tuổi du học nước Pháp, trong vòng năm phải tinh thông tiếng Pháp, tuổi vào Havard, trong vòng năm tinh thông tiếng anh, tiếng Nga, Ý, tuổi học quản lý bang hội, tuổi thăng lên Đường Chủ, hai mươi tuổi tinh thông thứ tiếng, tuổi phó hội trưởng, tuổi thống lĩnh Long Hổ Hội.

Cái thằng xui xẻo nào đầu thai vào nhà họ Lạc vậy?

Tên cũng lấy được rồi:”Tại sao gọi là Vân Hải?”

“Hào khí bay cao, tấm lòng biển rộng, Lạc Vân Hải, Hạo Vũ, cảm giác như thế nào?” Tự hào vỗ vỗ tờ giấy đầy chữ chằng chịt, đây chính là mục tiêu cuối cùng của anh trong tương lai, động lực phần, sẽ chờ đứa bé ra đời.

Khâu Hạo Vũ xấu hổ, cười khan nói:”Không tệ, không tệ, đại ca, anh nghĩ thật đúng là quá xa! Nhưng có thể quá mệt mỏi hay không?” Vân Hải, Vân Hải, có người cha nhưvậy, là phúc hay họa? Còn chưa ra đời, tuổi thơ không có.

Lạc Viêm Hành từ chối cho ý kiến:”Cậu cam tâm đưa Long Hổ Hội ra ngoài? Đây là biện pháp duy nhất, cậu cũng thấy đấy, mơ ước vị trí này có khối người, nếu nó không cố gắng, tương lai làm thế nào gánh vác trọng trách?” Tuyệt đối không thể đem tâm huyết một đời cho không ngưởi khác, anh tin tưởng con trai của anh có thể làm cho Long Hổ thật sự trở thành của nhà họ Lạc.

“Bọn Hàn Dực tới!” Anh là lão đại, anh nói cái gì cũng đúng, Vân Hải, từ giờ khắc này cháu bắt đầu tự cầu nhiều phúc thôi.

Hàn Dực nhún vai vào phòng, thỉnh thoảng liếc xéo Bạch Diệp Thành, nhìn lần, bả vai nhún lần.

“Phốc, đại ca, Bạch Diệp Thành phơi nắng thật đen, còn thích đầu húi cua, ngược lại thật sự có mấy phần tư thế quân nhân, mặc quân y xanh lá, thế đứng đoan chính, xem ra ở trại lính bị đánh không ít!” Trại lính thật là địa phương cải tạo người thật tốt.

Nghe Khâu Vũ Hạo cười nhạo, Lạc Viêm Hành phiền muộn ném bút xuống, tại sao bọn thủ hạ luôn thích chế nhạo lẫn nhau? Không hòa thuận, nói ra từng lý do:”Hôm nay gọi người tới là muốn nói cho các người biết, Trình Thất mang thai!”

Bạch Diệp Thành vẫn chờ đại ca nhìn dáng vẻ giống quỷ của anh ta mà mở lòng từ bi, Trình Thất, Trình Thất, Trình Thất so với anh ta còn quan trọng hơn sao? Tại sao lại là tên nhà quê ấy? Đợi chút…mang thai? Kinh hô:”Đứa bé là của ai? Ha ha ha ha tôi đoán chút, sẽ không phải là tên nào không có mắt cường bạo cô ấy chứ, hahahaha thưởng thức đủ đặc biệt hahahahahaha, A đại ca tôi sai rồi!” Lạnh lùng cúi đầu không nói lời nào.

“Anh làm lính trở nên ngu rồi hả? Đương nhiên là đại ca trồng!” Hàn Dực hả hê quát lớn.

Bạch Diệp Thành thật sự quên mất đại ca và Trình Thất léng phéng, nhưng có chỉ một lần đại ca không thể gieo hạt chứ? Làm sao lại mang thai? Chẳng lẽ lúc anh ta không biết chuyện lại làm nữa ? Nhìn nét mặt Lạc Viêm Hành lạnh lùng, giật mình cũng biết đã đoán đúng, xong rồi, xong rồi, sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.

Lạc Viêm Hành đè nén tức giận, xem ra Trình Thất yêu cầu là đúng, gượng cười: "Nhưng cô ấy cố ý muốn phá bỏ đứa bé, trừ khi hai người các cậu đi theo cô ấy một tuần lễ!"

"Phốc!" Đang uống nước, Khâu Hạo Vũ phun đầy màn hình.

Hàn Dục và Bạch Diệp Thành nhìn nhau một cái, sau đó lắp ba lắp bắp tranh thủ: "Đại ca, chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ấy rất ghét chúng tôi sao? Sẽ chết!" Cô gái kia quá đáng sợ, Hạo Vũ chính là ví dụ, cởi sạch, treo cửa chính phủ, anh trai oai phong. . . . . .

Bạch Diệp Thành cũng nằm sấp xuống: "Đại ca, anh cần phải nghĩ kỹ rồi mới làm nha, chúng tôi đi theo anh lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tôi không muốn gảy tay gảy chân !" Suy nghĩ một chút, suy nghĩ kỹ một chút, lần đó Hạo Vũ khi dễ Salsa, Trình Thất tìm tới cửa, dường như anh ta bênh Hạo Vũ, còn mắng cô kia mà, còn có đắc tội chỗ nào nữa không? Dù sao ánh mắt cô gái kia mỗi lần nhìn anh ta cũng hận không được lột da anh ta.

"Các người không cần sợ, cô ấy đã bảo đảm với tôi, sẽ không tiến hành công kích thân thể các người!" Vốn còn một chút áy náy, lần này thì tốt rồi, cũng hối hận không có đồng ý một tháng.

Hàn Dục cau mày: "Hành hạ tinh thần có lúc cũng rất đáng sợ!" Bị buộc hít thuốc phiện, hoặc làm thành con vịt, treo ngược lên, ở trên đũng quần bôi tương thịt nướng, chó ngao Tây Tạng ở dưới mặt đất nhảy lên. . . . . . Cô gái kia nhất định làm được, chuyện này quá đáng sợ: "Đại ca, anh thật nhẫn tâm sao?"

So với hai người kích động, Lạc Viêm Hành có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, cười nhạt nói: "Nhân từ đối với các người, chính là tàn nhẫn với bản thân mình, các người không nên chia sẻ với chủ sao?"

Cô gái kia rõ ràng cố ý có được hay không? Anh ta cũng không tin cô sẽ thật sự phá bỏ đứa bé, trong lòng Bạch Diệp Thành muốn chết đều có, nhưng đại ca đã nói tới mức này, không có lựa chọn khác, một tuần lễ, một tuần lễ đủ để làm cho người vào nhà thương điên rồi, hai anh em ủ rũ cúi đầu đi ra, đến bên ngoài liền bắt đầu bàn bạc: "Mặc kệ như thế nào, cũng không có thể khuất phục, mặc kệ dùng chiêu gì, cũng phải giữ vững tỉnh táo, nếu không người hoàn hảo không chút tổn hại trở lại mà thần kinh không có!”

“Cô ấy hận người Long Hổ chúng ta, đặc biệt là Hạo Vũ, anh nói đắc tội cô ấy nhiều nhất là Hạo Vũ? Tại sao không tìm anh ta?”

“Đại ca không thể rời bỏ Hạo Vũ, cái này cũng không nhìn ra?” Bạch Diệp Thành trợn trắng mắt, chuyện đại ca là người mù anh ta đã sớm nhìn ra.

Hàn Dực nhíu mày:”Nói nhảm!”

Hôm nay đúng là ngày kỷ niệm Hàn Dục và Bạch Diệp Thành vĩnh viễn cũng không cách nào quên được, khuất nhục, không cách nào chảy nước mắt, cảm thấy xấu hổ, im lặng khi đối mặt với người đời…

Hai người rất thức thời đã quỳ gối trước mặt Trình Thất, chị dâu tương lai, quỳ xuống cũng không có gì, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt.

Trình Thất lại không định xong việc lúc này, có thể nói hai người này luôn xem thường cô, miệng hèn hạ mà thôi, cũng không có bao nhiêu lỗi lầm, không đến nỗi tinh thần thất thường như vậy, mang theo hai người cùng toàn bang chúng đi vào trong sân, ném xuống cái xẻng:”Lập tức đào cái hố!”

Đây là muốn chôn sống sao?

“Ha ha, Trình bang chủ, Trình chủ tích, trước kia là chúng tôi có mắt không biết vàng khảm ngọc, cần gì làm thật chứ? Cái này là Bạch Ngọc Quan Âm sản xụar thời Tần!” Hàn Dục lấy ra bảo bối yêu mến nhất trình lên.

Bạch Diệp Thành cũng không ngu:”Bút tích của Đường Bá Hổ!”

“Trời ơi, thật sự là bút tích của Đường Bá Hổ!” Từ trước đến giờ trầm tĩnh lạnh lùng trái tim Đông Phương Minh cũng không khỏi run lên, đây cũng không phải là có tiền là có thể lấy được.

“Bạch Ngọc Quan Âm thật là tinh xảo!” Ma Tử yêu thích không buông tay nhận lấy, tên nhóc giỏi, loại bảo bối này cũng có.

Trình Thất nói thầm trong lòng, là trừng phạt bọn họ hay…vì sao không một tên hạ hai con chim? Hài lòng nói:”Quà hôn lễ không tệ, thu vào, mau đào hố!”

Hàn Dục cắn răng, bánh bao thịt đánh chó rồi, đại ca, anh đối đãi với thuộc hạ thế này sao? Hừ lạnh nói:”Đào thì đào, cô có gan thì chôn chúng tôi!” Vì tương lai có thể ôm đến cháu, nhịn.

Ba giờ sau, hai người bị chôn sống dưới đất, còn chừa lại cái đầu bên ngoài, đến hiện tại cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn gì, hơn nữa cửa hố không lớn không nhỏ, nếu gặp nguy hiểm có thể rúc vào.

Mà Trình Thất muốn chính là hiệu quả như vậy, cầm lấy cái búa lớn màu đen, đứng ở trước mặt người, vui vẻ nói:”Chúng ta chơi trò chơi nhỏ!” Nói xong cũng nhắm ngay trên đầu Bạch Diệp Thành đập xuống.

Bạch Diệp Thành vội vàng co cổ, quyết định vĩnh viễn cũng không đưa đầu ra để cho người ta làm nhục thì chớp mũi vừa vặn chạm vào bùn đất, không cách nào thở nổi, khiến cho đầu thò ra.

“Đập chuột đất, chơi vui không?” Trình Thất cũng nhắm ngay đầu Hàn Dục đập xuống, chỉ cần người nào ló đầu sẽ đập xuống, vô cùng vui vẻ.

“Ha ha ha ha làm tôi cười chết ha ha ha ha !” Ma Tử và Lộ Băng ôm thành khối, bọn họ cũng sẽ có hôm nay? Quá buồn cười.

Hàn Dục giận sôi, cái này so với trực tiếp róc xương lóc thịt còn đáng hận hơn, đáng thương cho anh đường đường đàn ông thước lại phải bị sỉ nhục như thế, nếu không phải tay chân không cách nào nhúc nhích, thật muốn hành động sảng khoái lần.

Trình Thất chơi hồi, hung hăng ném cái búa cho đám người Ma Tử:”Các người nghe kỹ cho tôi, không muốn thay cho bọn họ thì ngày này, mỗi ngày làm xong việc thì hung hăng đập cho tôi, chỉ cho ăn thức ăn còn dư lại, không ăn thì đổ cho tôi, hiểu chưa?”

“Chị Thất uy vũ!” Ma Tử giơ lên ngón cái, sau khi diệu võ dương oai nhìn về phía cái đầu đập mạnh, chơi quá tốt, cái gì trưởng lão hộ pháp, còn không phải là bị giẫm dưới chân sao:”Đây chính là kết quả đắc tội với chúng tôi, xem sau này các người còn dám hay không!”

Cuối cùng tức giận trong lòng Trình cũng tiêu mất, ngày mai đi gặp cha nuôi Lạc Viêm Hành, tặng quà gì thì tốt? chợt nghĩ tới :”Đi mua mấy chân gấu!”

“Chị Thất, không phải cũng là tai gấu sao?”

“Cô nói cũng là thì cũng là, chúng ta phải mới mẻ độc đáo, thì mua vài bao lớn tai gấu, lộc nhung, nhân sâm, huyết yến, trở về giã nát lộc nhung, nhân sâm, trộn huyết yến vo làm viên đại bổ hoàn, ngày mai phải đi gặp đám người cha nuôi Lạc Viêm Hành, cho nên không thể ăn bớt ăn xem nguyên vật liệu!” Mình thật là tài tình, không giống người khác:”Các người nói, có cần dứt khoát mua con gấu đưa qua hay không?”

“Chị Thất, gấu thật sẽ gặm người!” Ma Tử lau mồ hôi.

“Vậy thì tốt, đi làm việc đi!”

Nghe lời này, nét mặt Hàn Dục rất khoa trương, vật gì tốt đến trong tay cô gái này đều lãng phí, nhà giàu mới nổi, tên nhà quê, còn đại bổ hoàn, quả thật đủ bổ, chắc là mấy ông già kia ăn không chảy máu mũi ròng ròng là không thể!

Truyện Chữ Hay