"Đại ca, xin lỗi, tới trễ!"
Trong phòng họp yên tĩnh không giống như thường ngày mà giống như Trung ương mở đại hội đại biểu, phía dưới ngồi đầy các tay cầm đầu đến từ các quốc gia, ngay cả một đám thế hệ trước Tôn Kế Trung cũng đến đông đủ, hơn ba trăm người, hơn sáu trăm chỗ ngồi được xếp thành hơn năm mươi hàng ghế, chia ra hai bên chừng hơn một trăm người, ở chính giữa để năm hàng ghế trống, giống như là cố ý, bởi vì quá mức chỉnh tề.
Đúng vậy, trước mắt Long Hổ chia làm hai phe, một phe bên Tôn Kế Trung hoàn toàn trợ giúp Lạc Viêm Hành, mà đổi thành phê bên kia dĩ nhiên không phục, ngay cả lão Hội Trưởng Tôn Kế Trung cũng không có cách bắt buộc bọn họ, người ta không phục, còn có thể bức ép, dùng lợi lộc dụ dỗ hay sao?
Phía trước là vị trí chủ tọa, Lạc Viêm Hành đưa tay xoa máy trợ thính, sắc mặt vô cùng khó coi, không biến sắc nhỏ giọng nói: "Trở về tính sổ với cậu, bắt đầu!" Cúi đầu cầm lấy các báo cáo đưa tới trong tay mở ra đọc.
Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ lau mồ hôi, phóng đại những bản báo cáo, thì thầm: "Nước Pháp Lưu Vân đường A Lãng Cách tự tay viết, đề nghị năm nay, sau này thu hoạch nộp lên bốn phần mười, đại ca, không đúng, là ông ta viết sai hay. . . . . . không phải năm trước nộp lên bảy phần mười sao?"
"Không có viết sai!" Lạc Viêm Hành nắm bàn tay to lớn, đáy mắt lạnh lẽo xẹt qua ý muốn giết người.
"Thật quá đáng, ông ta muốn làm gì? cả một vùng Nam Mỹ cũng do ông ta quản lý, là muốn cất giấu tiền tài tạo phản sao?" Khâu Hạo Vũ xuyên qua màn ảnh nhìn xuống phía dưới, hàng đầu tiên, một ông già mắt hí, tóc nâu, nếu không phải giang sơn này không do đại ca gây dựng, hiện tại có thể giết ông ta rồi.
Lạc Viêm Hành cười như không cười nhìn hướng A Lãng Cách: "Từ nay về sau chỉ nộp lên bốn phần mười?"
Ông già được gọi tên là A Lãng Cách lười biếng nhìn qua, dùng tiếng Pháp trả lời: "Có cái gì đúng không ?"
Tôn Kế Trung nghiêng đầu nhìn, bất mãn nói: "A Lãng Cách, ông có chuyện gì bất mãn cứ nói thẳng ? Muốn chia Long Hổ ra làm hai?"
"Tôi nói rồi, người trẻ tuổi, không thành tài được, anh Tôn, anh nhìn cậu ta đi, nhiều người lớn như vậy nhưng cậu ta lại chậm chạp không chịu lên tiếng, kéo dài một tiếng đồng hồ, thế nào? Thị uy chúng tôi sao? Hơn nữa nghe nói mấy ngày trước đây, hình như Nhị gia ngài bởi vì một cô gái đắc tội với La Ngọc Khôn, thật sao?" Nhíu mày cười hỏi.
Mọi người rối rít bắt đầu bàn tán, hai mặt nhìn nhau làm cho Tôn Kế Trung cũng không biết ứng phó như thế nào, tuy A Lãng Cách chỉ là Đường chủ, nhưng trong tay cầm lực lượng hùng hậu, không thể khinh thường, nếu thật muốn tranh chấp, chia ra làm hai phe cũng không phải là không thể, ngay cả ông ta cũng phải nhẫn nhịn ba phần, Lạc Viêm Hành mới vừa kế nhiệm chưa tới hai mươi năm, căn cơ còn chưa vững, xem như ông ta muốn có yêu cầu với con nuôi, vậy cũng phải tranh luận với con nuôi mới được, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?
Lạc Viêm Hành sờ sờ cằm, cũng không kinh hoảng, lâm nguy không loạn, ngược lại khóe môi phát ra nụ cười nhạt: "Không sai!"
"Lạc Viêm Hành, cậu thật quá đáng, vì một cô gái, ngay cả ích lợi bang hội cũng không để ý, có tư cách gì ngồi ở chỗ này?” A Lãng Cách vỗ mạnh bàn đứng lên.
“Tôi muốn chọn một hội trưởng khác”
“Chọn một Hội trưởng khác”
người cùng hô hào, nghe lệnh một đứa con nít chưa dứt sữa, vốn cũng không phục, hôm nay càng thêm thẹn quá thành giận, nhất định phải kéo xuống ngựa.
Bức ép từ chức trắng trợn như thế, đứng ở phía sau Lạc Viêm Hành, Hàn Dục ũng không lên tiếng, chuyện như vậy, anh ta tin tưởng đại ca có năng lực giải quyết, cứ nói đi, những người này hơi có một cơ hội liền nói ra, đại ca thận trọng, mỗi tiếng nói, cử động không chú ý sẽ có thể trở thành đầu đề câu chuyện.
Một đám người lựa xương trong trứng gà.
Tại sao đại ca chưa bao giờ giết thủ hạ, hẳn là muốn lấy đức thu phục người, một ngày nào đó sẽ làm cho những ông già này tin phục, cũng hơn hai mươi năm rồi, vẫn vậy, có lúc anh ta hy vọng lòng dạ của đại ca độc ác một chút, đáng ghét!
“Ghê tởm hơn chính là không mang theo bất kỳ thân tín, cùng một cô gái chạy đến Tòa thành Vatican như vậy, có nghĩ tới ngộ nhỡ bị người thừa cơ hay không? Cậu xem Long Hổ là cái gì? Muốn chơi gái, trong Long Hổ không có sao? Anh Tôn, tôi biết rõ cậu ta là con nuôi của anh, con nuôi chứ không phải con ruột, ban đầu đã nói cậu ta tuổi còn rất trẻ, anh không phải không nghe, lần này hay rồi, cánh cứng cáp, không nghe lời!” A Lãng Cách tứ giận bất bình ngồi xuống, đáng giận, nghiệp lớn trăm năm sắp bị hủy trong chốc lát, nếu tiếp tục như vậy, giang sơn các anh em đánh chiếm được cũng sắp hủy ở trong tay một thằng nhóc chưa ráo máu đầu.
Càng nghĩ càng thất vọng, nghĩ tới chuyện mình đi theo giúp sức cho Long Hổ, tên nhóc này được Hội trưởng kéo cậu ta lên vị trí Đường chủ, đáng hận!
Tôn Kế Trung xoa xoa trán, trừng mắt về phía Lạc Viêm Hành :” Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Lạc Viêm Hành không gấp, không vội vàng nhìn mọi người nói:” Không sai, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu vứt bỏ không quan tâm đến Long Hổ, về phần cô gái này, cô ấy là vợ tương lai của tôi, hôm nay triệu tập mọi người, chính là muốn tuyên bố chuyện này, cô ấy gọi là Trình Thất, chuyện ờ Tòa thành Vatican chỉ là một chuyến du lịch trăng mật, vì phát triển bang hội, sau khi cưới không thể sắp xếp đi du lịch trăng mật!”
Hàn Dục giơ ngón tay cái, hay cho một cái thuận nước đẩy thuyền, cũng lớn tiếng nói:” Đại ca đã sớm nói rồi, sau khi cưới hủy bỏ du lịch trăng mật, vì bang hội, những năm này đại ca bỏ ra bao nhiêu, mọi người chúng ta đều biết rõ, hôm nay vì bang hội, du lịch trăng mật cũng không cần, các người còn có cái gì chưa thỏa mãn?”
“Vợ?”
“chuyện gì vậy?”
“Trình Thất?”
Vốn không có tiếng tăm gì, trong phút chốc nhấc lên sóng ta gió lớn, tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên này trong đầu, đầu tiên Tôn Kế Trung kinh ngạc, sau đó cười sang sảng nói:” A Lãng Cách, xem ra cô gái này không phải là người bình thường, vì vợ, đắc tội với La Ngọc Khôn, không đáng sao? Chẳng lẽ A Lãng Cách quên, ông đã từng vì vợ mình làm không ít chuyện tốt!” Tên nhóc thối tha này, đến lúc kết hôn mới nói cho ông ta biết, Trình Thất, tên thật quen tai ………Trình Thất? Đó không phải là con gái thứ hai của Trình lão cửu sao?
Mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng” hổ phụ không sinh khuyển nữ”, còn có thể mạnh mẽ nắm được thằng nhóc thối tha này, bản lãnh cũng không phải chuyện đùa, Trình lão cửu, hừ! Đến chết cũng không chịu gia nhập Long Hổ Hội, ông ta không ngờ có một ngày con gái của mình sẽ gả vào chứ? Chắc là sau khi biết, có thể tức giận đến nổi sống lại hay không, dĩ nhiên, con trai nuôi của mình xuất sắc như thế, tấm lòng rộng lớn, mặc kệ hiềm khích lúc trước, cũng sẽ tâm cam tình nguyện gật đầu.
Lần trước còn ồn ào không giết không được, ngắn ngủn mấy tháng đã trộn lẫn nhau.
“Cô áy là người nào? Cậu cũng quá không có trách nhiệm, muốn chống đõ qua loa với chúng tôi, tùy tiện kéo người làm cớ, lấy hôn nhân làm bia đõ, Lạc Viêm Hành, cậu làm sao để cho người ta tin phục?” A Lãng Cách càng lúc càng kích động, lấy hôn nhân làm bia đỡ, đáng ghét!
Hàn Dụ lắc đầu, xem ra cho dù đại ca nói gì, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
Tôn Kế Trung tươi cười đứng dậy, đưa tay làm yên lòng mọi người, đi tới đi lui ở phía trước:” Người con dâu này rất được lòng tôi, được cho là xứng vai xứng vế, có thể nói A Lãng Cách ông cũng không thể không phục, là bang chủ Phi Vân Bang!”
“Phi Vân Bang?” A Lãng Cách trợn to cặp mắt, sờ cằm trầm tư, đột nhiên bình tĩnh lại:” Con gái của Trình lão cửu?”
“Không sai, chính là con gái của Trình lão cửu!” Tôn Kế Trung lòng tràn đầy vui vẻ gật đầu.
Lạc Viêm Hành không ngờ cha vợ tương lai có sức ảnh hưởng như thế, còn sợ thế hệ trước sẽ từ chối, đang lo không biết làm thế nào để được mọi người đồng ý, bức ép chỉ càng thêm ồn ào không gỡ rối được, nói không chừng ngày kết hôn, người của mình cũng muốn tới hiện trường đập phá, nghe mười mấy ông già cũng cười, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, anh không biết chuyện xưa của cha Trình Thất, nhưng được mấy ông già khen ngợi, xem như chuyện này đã qua.
A Lãng Cách thở dài, :” Trước kia xem như Trình lão cửu đã cứu tôi một mạng, đáng tiếc tôi đã nói chuyện với ông ta không dưới lần, nhưng vẫn không chịu đầu phục, không phải là dè chừng bang hội nhỏ mà không thả, hơn nữa, Trình lão cửu này cũng là kẻ kiên cường, lúc ông ta tiếp nhận Phi Vân Bang gần như khốn khó, nhưng ông ta gầy dựng, sau này bởi vì có chút nguyên nhân, lại ngã xuống, kết quả tạo dựng lại!” Nói đến người này, không thể không nể phục, giống như chỉ cần ông ta muốn làm gì cũng chưa có cái gì không làm được.
“con gái thứ hai của ông ta, Trình Thất, được cho là phiên bản của ông ta, cungtay trắng dựng nghiệp, sáu tuổi bắt đầu trà trộn đầu đường, mười lăm tuổi gầy dựng lại Phi Vân Bang, hai mươi tuổi đã là người không ai không biết không ai không hiểu ở trong thành phố, hai mươi mốt tuổi ngồi tù, trong năm năm, Phi Vân Bang gần như không còn tồn tại, mới ra tù mấy tháng, không nghĩ tới con bé này lại dựng nghiệp, tuy nói đã lừa gạt chúng ta, nhưng quả thật trong tay người ta đã nắm hơn hai tỷ! Các người có thể ngồi tù năm năm, sau khi ra ngoài mấy tháng ngắn ngủn kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Mặc kệ cô ấy dùng cách gì, có thể nắm được tiền là cách tốt nhất!” Tôn Kế Trung sờ sờ râu, càng nghĩ người con dâu này càng vừa lòng đẹp ý, bản lãnh con nuôi làm sao năm được cô gái này trong tay hả?
Phi Vân Bang cũng không phải những conem miệng ngậm thìa vàng ra đời, không có thành tựu, mới có thể phải ngàn vàng khó cầu, có cô gái này ở sau lưng chống đỡ cho con trai nuôi, càng thâm yên tâm.
Mặc dù Hàn Dục không phải rất ưa thích cô gái kia, nhưng hôm nay đại ca đã cưỡi hổ khó xuống, hơn nữa, đại ca thật lòng yêu thích, phải sớm nịnh nọt mới được, bổ sung:” hơn nữa trong thành phố, Phi Vân Bang đã có vô số cửa hàng, tiệm massage chân cấp bốn sao cũng chính thức khai trương, tôi nghĩ không bao laucung sẽ mở hộp đem cấp năm sao!”.
Vừa nói như thế, Trình Thất này quả thật có bản lãnh, không đơn giản, được những ông già này khen ngợi, anh ta cũng không cách nào sánh bằng.
"Đây là rồng vẫn là rồng, mặc kệ anh đối với cô ấy ra sao, cũng không biến thành rắn!" Lão Hàn lắc đầu, cảm thấy không bằng, cô gái, chỉ là một cô gái.
"Cô gái này có tham vọng !" Bộ dáng Lạc Viêm Hành bó tay không có cách nào: "Tôi cũng muốn đi con đường cũ của cha nuôi, cho dù chèn ép như thế nào, tình nguyện chết cũng không chịu gia nhập bang hội, đối xử công bằng với thủ hạ, trung thành gan dạ, thề dẫn anh em của mình xông ra thế giới !"
"Vậy các người nói có phải cô ấy muốn dựa vào lực lượng của Long Hổ bò lên trên hay không?" Âm thanh của A Lãng đã vững vàng, không hề kích động nữa.
Dù sao đó là con gái của người ơn, cách xa nhiều năm đã sớm quên đoạn chuyện cũ kia, đã cứu mạng ông ta thì thôi đi, nếu không có ý trả ơn, tự nhiên cũng không bỏ đá xuống giếng.
Lạc Viêm Hành lắc đầu: "Cũng đã từng có cứu giúp cho cô ấy, không những không chịu nhận, ngược lại bắt đầu oán hận, nói tôi không có bản lãnh nhìn người !"
Một câu nói đã phá hỏng người khác, phản đối sao, không phải nói Lạc Viêm Hành mù mắt sao? Dù sao cũng là vợ của Hội Trưởng Long Hổ Hội, không thể qua loa, A Lãng Cách lắc đầu nói: "Cậu phải mang cô ấy tới gặp bọn tôi chứ?"
"Đúng vậy, cô dâu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, lúc nào thì mang cô ấy tới gặp bọn ta!" Tôn Kế Trung cũng không thể chờ đợi muốn gặp con gái của người bạn cũ một lần, vì Trình lão cửu chết đi, đã bao lâu sau không thiết tha nghĩ đến trà nước, thật là đáng tiếc, trong đầu nhất thời tràn đầy kí ức, ông già mắc dịch kia là người hào phóng, đối đãi bạn bè ngay thẳng, dĩ nhiên, Long Hổ không có chèn ép ông ta, không có ân oán gì.
Lạc Viêm Hành cười tà: "Vậy chuyện phân chia. . . . . ."
A Lãng Cách lập tức quắc mắt trừng mi: "Tôi kính trọng Trình lão cửu, là bản thân tôi kính trọng ông ta, Lạc Viêm Hành, lúc nào cậu có thể làm chúng tôi tâm phục khẩu phục thì bàn lại chuyện phân chia, xem như các người kết hôn, phân chia của chúng ta vẫn không thay đổi, cậu yên tâm, tôi cũng không gian xảo như cậu, cho rằng tôi cất giấu tiền tài để tạo phản? Tôi không muốn ngày nào đó bang hội ngã xuống, không có tiền trở mình, số tiền này tôi không động đến một phân!"
Nói như vậy thành ra anh có lòng dạ tiểu nhân sao? Lạc Viêm Hành phiền muộn không dứt, nhưng sát ý đã qua, người ta cũng nói, kính trọng cha vợ, anh muốn tìm cớ giết ông ta, không phải là không vâng lời cha vợ sao, quên đi, A Lãng Cách có thể kính trọng một người tính tình ngay thẳng, như vậy nhất định không đủ âm hiểm, nếu đã nói không động một phân tiền, sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Long Hổ Hội. . . . . . Cầm bút lên ký tên.
Làm cho ông ta tin phục, tự nhận có bản lãnh này, ở dưới mái hiên người, không thể không cúi đầu.
"Chú Tôn, mặc dù Trình Thất này đã từng ngồi tù, cũng không được giáo dục tốt, nhưng dù sao cũng không phải cô ấy mong muốn, đã từng ngồi tù thì thế nào? Tôi cũng đã từng ngồi tù đấy thôi, bản lãnh không có muốn ngồi tù cũng không được, cho nên đến lúc đó mọi người đừng làm khó cô ấy!" A Lãng Cách kéo mấy người anh em cùng nhau đánh thắng giang sơn đang thương lượng ở cửa sau.
Tôn Kế Trung vốn rất bất mãn với A Lãng Cách, vì câu nói này, xem ra ông ta nghĩ quá nhiều, thọ ơn phải báo đáp, không tệ không tệ: "Ông yên tâm, người con dâu này, tôi nhất định muốn!"
Không người nào thấy ở nơi xa, Trần Vĩnh Bình cười nham nhở, Trình Thất, ông ta thật đúng là không biết trên thế giới còn có người như vậy, nghe tên, là người Trung Quốc sao ? Như vậy chuyện giữ Lạc Viêm Hành ở lại cũng dễ làm rồi, có câu gả cho gà thì theo gà, ngộ nhỡ Trình Thất cùng Lạc Viêm Hành trở về Anh quốc làm thế nào? Người Lạc Viêm Hành muốn tìm là Trình Thất, ông ta đã đoán ra, nếu Lạc Viêm Hành không giữ được, như vậy Trình Thất này. . . . . .
Không cần biết dùng phương pháp gì, ông ta phải giữ cô lại, nhưng cô có bản lãnh khiến cho Lạc Viêm Hành nghe theo không ? Đi một bước tính một bước vậy.
Hội nghị kéo dài năm giờ, lại không phải chuyện chính, đều là chuyện Hội trưởng Long Hổ Hội sắp đón dâu, như vậy cũng tốt, so với một ông vua cưới hoàng hậu, bề tôi đâu còn đầu óc lo lắng công sự? Mấy ông lão gần như đào lên đời tổ tông của nhà họ Trình nghiên cứu tất cả, cộng thêm chuyện Trình Thất trải qua từ nhỏ đến lớn, sau đó nhất trí tán thành, đứa nhỏ này có phong độ của đại tướng đảm đương nổi danh hiệu vợ của Hội trưởng.
So với các cô gái chỉ biết thêu hoa, hiếm có người có thể giúp đỡ Lạc Viêm Hành làm chuyện lớn.
Sau khi tan họp, một nhóm người bước nhanh đi ra đại sảnh, Hàn Dục mừng rỡ cười không ngậm miệng được:”Có thể thuận lợi như vậy, đại ca, anh phải cám ơn vị cha vợ đã mất, thật ra không tính là đã cứu A Lãng Cách, trong tài liệu thể hiện là vô ý, lúc ấy mấy Bang hội lớn đang tranh đầu, A Lãng Cách bị thương nặng, tôi nghĩ lúc ấy Trình lão cửu chỉ muốn đi cứu thuộc hạ, kết quả đánh bậy đánh bạ, cứu thêm A Lãng Cách, hơn nữa từ nhỏ A Lãng Cách lớn lên ở Trung Quốc, cưới cô gái Trung Quốc, mới không có ý kiến gì, anh xem, ông ta không nói lời nào, những người phía sau dám nói chuyện sao?”
“Vả lại, những người đó thật đúng là nghe lời của ông ta!” Khâu Hạo Vũ án tai nghe lầm bầm, nuôi hổ gây họa về sau.
Lạc Viêm Hành cười không nói, chuyện này có thể thành công, nhờ có người cha vợ kia, ban đầu đi Tòa thành Vatican đúng là lỗi của anh nhưng không thừa nhận thôi, sinh thêm sự cố, lần này được rồi, vừa lấy ra tên tuổi của cha vợ, một hòn đá hạ hai con chim rồi.
Trình lão cửu…Xem ra đã từng là nhân vật phong vân, không trách được Trình Thất tôn kính ông ấy như vậy, thề muốn giữ được bảng hiệu Phi Vân Bang, được rồi, nể trọng cha vợ, chuyện này đến đây kết thúc, sau khi kết hôn, chính là người nhà, Phi Vân Bang và Long Hổ sẽ là nhà.
Hàn Dục tiếp tục khen ngợi:”lúc đầu tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ xem thường cô ấy, không đồng ý đâu, không ngờ chị dâu tương lai của tôi lợi hại như vậy, có thể làm cho đám người già cảm phục, còn tăng thêm mặt mũi cho chúng ta nữa, anh nói xem, tại sao tôi lại không sớm biết cô ấy…Ưmh!”
“Sưu Sưu!”
Hai vệt sáng lạnh lẽo bắn ra, cả người Hàn Dực cứng ngắc, cười nói:”Chỉ đùa chút, tôi làm sao dám tranh giành phụ nữ với đại ca ngài? Tôi sai rồi, tôi sai rồi, nhưng đại ca, Trình Thất này cũng không hoàn mỹ như bọn họ nói, lòng cao hơn trời, anh phải nghĩ biện pháp trấn áp cô ấy, đừng để đến lúc đó tôi tịch thu Phi Vân Bang, lại bị Phi Vân Bang thu lại!” Vậy thì không được rồi, mấy ông già kia vẫn không phát điên sao?
Điều này Lạc Viêm Hành tự nhiên hiểu, trấn áp cô, trấn áp cô, làm sao có thể trấn áp? Mặc kệ đúng sai, chỉ cần đến trong miệng cô, vĩnh viễn đều là anh sai, nói thì nói không được, đánh cũng đánh không được, mắng lại mất thân phận, nghe được chuông điện thoại di động vang lên, mở ra xem, lập tức nhíu mày:”Thế nào? Nhớ anh sao?”
“Em nhớ con mẹ anh đó, Lạc Viêm Hành, em cảnh cáo anh, coi chừng thủ hạ của anh, đừng ở không đi gây sự, bà cô không làm cho anh ta cút ra khỏi Châu Á là không thể, hừ!”
Cô gái này rõ là…Càng ngày càng càn rỡ, ỷ cưng chiều mà kiêu, Lạc Viêm Hành vừa muốn khiển trách, bên trong đã truyền đến tút tút.
Hàn Dực nghe được, cười khổ nói:”Đại ca, tôi xem anh, sợ vợ rồi!”
Anh sợ vợ? Làm sao có thể? Cười lạnh đi ra khỏi cửa chính, chờ xem đi đến lúc đó người nào cầu xin người nào, vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới mắng chửi, thật quá đáng rồi, không đến nói xin lỗi, đừng mơ anh chủ động làm hòa, chuyện tình cảm phải dựa vào bên nỗ lực, sao có thể mỗi lần đều là anh cúi đầu trước?
Đường đường đấng mày râu, uy nghiêm ở chỗ nào? Hiện tại còn chưa có kết hôn mà.
Mà ở Phi Vân Bang, ngay cả trong ý nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, Trình Thất và Ma Tử vừa đưa xích đu vừa tính toán qua hai tháng nữa sẽ dọn về, khi đó La Ngọc Khôn đã mua hàng về rồi, Lạc Viêm Hành cũng giao dịch xong với Trần Vĩnh Bình, nếu như ngay cả quan viên tham ô cũng không đấu lại, làm sao bò lên trên?
“Chị Thất, không phải chị nói trong vòng năm phút anh ấy nhất định sẽ gọi điện thoại tới nói xin lỗi sao? Hiện tại cũng phút rồi?” Ma Tử che miệng cười trộm.
Trình Thất cũng buồn bực, không thể chứ? Thế nào Lạc Viêm Hành cũng phải gọi điện thoại tới hỏi đến cùng xảy ra chuyện gì, sau đó cô sẽ thuận lợi bò lên trên, vấn đề là gần giờ rồi, anh có ý tứ gì? Ho khan nói:”Tôi hỏi lại chút!” Vậy mà gọi điện thoại qua đã tắt máy, Lạc Viêm Hành tắt điện thoại di động, trừ khi trời mưa bão, duy nhất có thể là bị kéo vào danh sách đen rồi, chợt bật lên:”Tên khốn này, lại có thể cài số điện thoại di động của tôi vào danh sách đen?”
Khóe mắt Ma Tử giật giật:”Xem ra muốn khơi dậy tranh cãi với chị!” Kéo vào danh sách đen, nhìn rõ ràng không đúng? Tức giận, cài danh sách đen, tức giận chứng tỏ coi trọng chị Thất sao:”Chị Thất, lạnh nhạt với anh ấy, tôi đã nói với chị, chuyện như vậy, người nào nói xin lỗi trước, người nào đó sẽ thua, chị nghĩ xem, mỗi lần đều muốn chị đi nói xin lỗi, từ từ chị cũng thành thói quen!”
“Tôi sẽ là người chủ động nói xin lỗi sao? Không để ý thì không để ý, làm như không có anh ấy sẽ không sống được!” Không sao cả, giả bộ nhấc điện thoại di động, Lạc Viêm Hành, anh chờ đó cho em.
Bộ dáng cô gái lạnh lùng khiến cho Ma Tử đổ mồ hôi lạnh thay cho Lạc Viêm Hành, anh nói anh cũng không phải không biết đây là người nào, chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng có thể nhớ năm, La Hiểu Hiểu cũng chỉ đánh cô cái tát, còn vài quả đấm, điều này cũng tốt, hai mươi tỷ, nói gì cũng không trả lại,ngược lại còn ngóng xem nhà họ La chết sớm sớm đầu thai.
Chồng chị Thất, tự giải quyết cho tốt đi!
Đụng phải loại người mang thù đến mức biến thái, cô sẽ lựa chọn không đắc tội, cử chỉ sáng suốt!
Hai tháng sau…
“Đại ca, nghe nói đám người Trình Thất đã dọn về Bách hoa uyển rồi!”
Hai tháng, thật đúng là có thể chịu đựng, ngược lại anh ta thật muốn xem chút nữa Lạc Viêm Hành còn kềm chế được không.
Lạc Viêm Hành giống như không nghe thấy, chân mày nhíu chặt như đang hạ lệnh đuổi khách.
Hàn Dực nhíu mày:”Ngày hôm qua lúc dọn nhà, té bị thương vào bệnh viện!”
“Chỉ là té bị thương mà thôi!” Lạc Viêm Hành vẫn không chút cử động, đừng tưởng rằng anh không biết chuyện này đã truyền ra, cả bang hội đề chế giễu nghị cách hi vọng anh chủ động đi tìm cô gái kia, đang thật tốt làm sao té bị thương? Còn vào bệnh viện?
Hàn Dực đôi tay ôm ngực, vòng tới vòng lui:”Té bị thương quả thật không có gì đáng ngại, chỉ có cùi chỏ trầy chút da, nhưng tôi nghĩ bị thương ngoài da làm sao lại vào bệnh viện? Kết quả là tìm người dò thăm phen, hắc! Anh nói xem tại sao bác sĩ kia lại nói cô ấy mang thai đây? Vì vậy mới té xỉu, đại ca, chỉ là mang thai mà thôi, tôi nghĩ cũng không gì đáng nói đến!”