Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

chương 73: gọi là trình gia trang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thủ trưởng, tôi. . . . . . đã hết sức !"

‘Soảng!’

Ly trà rơi mạnh xuống đất, vỡ tan, bốn người đàn ông mặc quân trang hoảng sợ lùi lại mấy bước, sau đó rối rít quỳ xuống đất: "Thủ trưởng, ngài cũng đã nói, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"

La Ngọc Khôn tháo xuống mũ sĩ quan, cười nhạo nói: "Không liên quan đến các người? Nếu không phải các người chủ quan, hàng có thể bị mang đi sao? Bây giờ thì tốt rồi, người ta kết thân rồi, các người bảo tôi đòi tiền ai đây?" Hơn hai mươi tỷ, tuy nói những năm này quả thật tham không ít, nhưng tổng cộng cũng chỉ có năm ba trăm triệu, hai mươi tỷ đó, hoa kiều chỉ cho ông ta triệu, gánh lấy món nợ khổng lồ gần hai mươi tỷ, cấp trên biết được không xử bắn ông ta sao ?

Mặc dù cấp trên không biết chuyện, nhưng mắc nợ thật mệt mỏi, sớm hay muộn chủ nợ cũng tìm tới cửa.

"Thủ trưởng, tôi xem chuyện này làm không tốt là vì Lạc Viêm Hành cố ý, ngài nghĩ xem, Phi Vân Bang và Long Hổ sẽ kết thân, tiền không phải đều rơi vào trong túi bọn họ sao?"

"Đúng vậy, đầu tiên là Lạc Viêm Hành trữ hàng, cuối cùng lấy hàng, trở về hỏi chúng ta đòi hàng, ngài nói. . . . . ."

"Nói cái gì mà nói? Nhận đơn hàng sai đó chính là lỗi của chúng ta, nói như thế nào cũng không đúng, cho dù cậu ta thiết kế bẫy rập cũng đáng đời chúng ta!" chỉ hai tháng ngắn ngủn, ông ta đã đầu đầy mồ hôi, có thể thấy được chuyện này rất lớn.

La Hiểu Hiểu càng nghe càng sợ, không còn hơi sức đi ra khỏi phòng, phóng tầm mắt nhìn tới núi Vạn Bình, chứng minh tài lực nhà họ La rất hùng hậu, hôm nay bán của cải lấy tiền mặt, cầm cố, thậm chí chiếc xe yêu thích đã từng lấy làm kiêu ngạo cũng không biết đi về đâu, có ai biết gia tài khổng lồ nhà họ La đã tan hết? Còn rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Làm thế nào? Còn muốn dẫn người đi bức ép Trình Thất nôn tiền ra, đột nhiên nghĩ tới kết thân làm cô cẩn thận, sẽ không, thời đại nhà họ La vì quân ngũ, sẽ không ngã xuống như vậy, nhớ tới Khâu Hạo Vũ hôn hôm đó, sờ đôi môi, trợn to mắt trở vào nhà: "Cha, nếu con gả cho Khâu Hạo Vũ thì sao?" Mặc dù Khâu Hạo Vũ quyền thế không bì kịp với Lạc Viêm Hành, nhưng dù sao ở trong Long Hổ cũng là nhân vật số một, đứng trên hàng trưởng lão hộ pháp, tài sản hàng tỉ, hai mươi tỷ làm sính lễ, chín bò một hào.

La Ngọc Khôn nghi ngờ nhíu mày: "Con xác định có thể thành?"

"Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, hôm đó anh ta hôn con, còn không biết tên nhóc này thầm mến con lúc nào, cha, ở Long Hổ đừng nói là Khâu Hạo Vũ, chỉ là một Đường chủ phân đường, tài sản cũng không thể khinh thường!" Cha nên vì sinh ra đứa con gái này mà cảm thấy kiêu ngạo, Khâu Hạo Vũ, dáng dấp lại đẹp trai, lại có tiền, còn thầm mến cô, gả cho anh không tồi.

Hôm nay, trước mắt cũng chỉ có thể chọn ngựa chết làm ngựa sống, đến lúc đó sẽ từ từ xử lý con đê tiện Trình Thất.

"Thủ trưởng, nếu là như vậy, tôi xem có thể thực hiện được, tin đồn Khâu Hạo Vũ giàu có không thua quốc gia, tùy tiện ra tay cũng đủ để mua một thị trấn!"

"Sính lễ nhất định không dưới hai mươi tỷ!"

"Thủ trưởng, chúng ta không có đường để đi nữa !"

La Ngọc Khôn sờ sờ cằm: "Các người đi trước!" Người ngoài đều đi rồi mới áy náy nhìn con gái: "Hiểu Hiểu, con có thể nghĩ chưa? Đây chính là chuyện lớn cả đời, không phải con vẫn thích Lạc Viêm Hành sao?"

La Hiểu Hiểu mím môi khổ sở lắc đầu: "Anh ấy lại không thích con!" Mặc kệ cô làm nhiều hơn nữa, anh cũng không nhìn cô lâu một chút, đây là người đàn ông có lòng dạ vô cùng sắt đá mà cô đã gặp, cho dù là một lời nói dối, anh cũng chưa từng cho cô, ngược lại có lúc hâm mộ Trình Thất, bọn họ mới biết nhau bao lâu? Người xưa nói rất hay, là của mình sẽ là của mình, không phải là của mình cho dù mình làm nhiều hơn nữa, cũng không làm nên chuyện gì.

Ngồi ở bên bờ hồ, ánh trăng chiếu rọi mặt nước xanh biếc, lắng nghe âm thanh ếch nhái kêu xung quanh, cô gái chậm rãi móc ra đồng hồ đeo tay nam hiệu Patek Philippe ở trong ngực, mặc dù biết người nọ đã đính hôn với Trình Thất, nhưng vẫn không chịu dừng tay, từ lần gặp đầu tiên, đã bao nhiêu năm rồi ? Chưa từng quên lãng, thật muốn cùng Khâu Hạo Vũ kết hôn sao?

Không biết rốt cuộc mình làm không tốt chỗ nào để cho người ta chán ghét như vậy, có lẽ cố gắng một phen nữa thì còn có cơ hội, nhưng nếu thật kết hôn cùng Khâu Hạo Vũ, thì thật sự bị mất tất cả, siết chặt đồng hồ đeo tay, đi ra khỏi Sơn Trang.

Bách Hoa uyển, quả nhiên là trụ sở thích hợp tên nhà quê, khi đi vào sân lớn biệt thự lại thấy cô gái xấu xí đối diện Bạch Diệp Thành và Hàn Dục tiến hành làm nhục vô cùng tàn ác, tức giận tiến lên đẩy ra: "Cô không cần mạng sao?"

Ma Tử bị lộn ngược ra sau rơi xuống đất, sau khi thấy rõ người tới, giận quá hóa cười, chị Thất liệu sự như thần, cô gái này thật đúng là tìm tới cửa tự rước lấy nhục, cầm búa lên, vui vẻ nói: "Cô đến làm gì?" Hôm nay tuyệt đối là một ngày thú vị nhất đời này, phải ghi chép lại.

La Hiểu Hiểu không để ý, cầm lấy cái xẻng muốn giải cứu Bạch Diệp Thành.

Ai ngờ Bạch Diệp Thành gầm nhẹ nói: "Cút!" Bây giờ chạy trốn, quay về đại ca không thể giết anh ta sao ?

"Tôi cứu các người!" La Hiểu Hiểu không hiểu ra sao, có ý gì? Không phải là tâm cam tình nguyện chứ?

"Chị Thất muốn mạng của bọn họ, ai bảo bọn họ đã đắc tội với Chị Thất tôi ?" Ma Tử nhướng lông mày từ trên cao nhìn xuống, La Hiểu Hiểu, cô thật đúng là không biết làm người, nếu đổi lại là Chị Thất, chẳng những sẽ không cứu người, ngược lại còn có thể đi lên đạp mấy cái, cách nịnh hót nhìn như không dễ nghe, thật ra trăm ngàn năm qua, lần nào cũng đúng.

La Hiểu Hiểu nhìn Bạch Diệp Thành lần nữa, tự nguyện sao? Tại sao có thể như vậy? rốt cuộc Trình Thất này có chỗ nào đáng giá để bọn họ làm như vậy? Càng nghĩ càng khó chịu, nhưng cũng không dám càn rỡ, bởi vì cô đúng là có việc cầu người, cô không cần gả cho Khâu Hạo Vũ, cho dù là một người tình nhỏ Lạc Viêm Hành nuôi ở bên ngoài cũng vui, hít sâu một hơi, nhắm mắt đi vào nhà.

Dường như Trình Thất đã sớm biết sẽ có một ngày này, đã ngất ngưỡng ngồi ở trên sô pha chờ đợi, cô cũng không cầu xin cô ta, người ta tự nguyện nói xin lỗi, cô làm sao không chấp nhận ?

La Hiểu Hiểu thấy trong phòng bu đầy người, chẳng lẽ bọn họ còn tưởng rằng cô sẽ giết Trình Thất sao? Nhìn thấy Salsa thì không trách được sao quen mắt, sau đó lạnh lùng nhìn Trình Thất chăm chú, siết chặt hai quả đấm tiến lên quỳ hai đầu gối xuống đất: "Hi vọng Trình bang chủ đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cử chỉ thô lỗ của tôi lúc trước, thả nhà họ La tôi một con đường sống!"

"Đường sống ? La tiểu thư, tôi nói muốn cho các người con đường chết lúc nào?" Trình Thất nâng chung trà từ từ thưởng thức.

"Trình Thất, người đàng hoàng không nói lời mờ ám, đừng cho rằng chúng tôi thật sự không biết lô hàng kia bị các người nào trộm đi, hai mươi tỷ, làm dễ dàng, cô thật có bản lãnh, chỉ cần cô chịu trả lại, điều kiện gì cũng đồng ý với cô!" Mơ hồ căm hận.

Trình Thất cười lạnh: "Không sai, là tôi trộm, có chứng cớ không ?"

"Tôi không nói muốn kiện cô!"

"Vậy tại sao tôi phải trả lại cho cô? Điều kiện? Tôi không cảm thấy nhà họ La cô có chỗ nào đáng giá để tôi lợi dụng!"

La Hiểu Hiểu cắn chặt răng, căm tức ngửa đầu nhìn: "Hôm nay nhà họ La tôi thiếu nợ gần hai mươi tỷ, cô muốn giết chết chúng tôi? Còn có tính người không?" Mặc kệ nói thế nào, ở nơi này xã hội pháp trị, cô không cảm thấy có người nhẫn tâm nhìn một người vô tội khác chết oan.

Trình Thất giống như nghe được chuyện cười lớn, vui vẻ nói: "La Hiểu Hiểu, bị thứ người như cô làm mất mặt, là sỉ nhục lớn nhất đời này của tôi, cùng xã hội đen nói tính người, các người nghe xem, có buồn cười không ?"

Đông Phương Minh lắc đầu trước tiên, La Hiểu Hiểu có thể nói ra lời này, theo thân phận của cô ta cũng không kỳ quái.

"Trình Thất, tôi cũng quỳ xuống xin cô, cô còn muốn như thế nào nữa?" La Hiểu Hiểu vô cùng tức giận gầm nhẹ, chưa từng chủ động quỳ xuống với người ta? Hôm nay cô có Lạc Viêm Hành làm chỗ dựa, tại sao còn muốn nắm chút tiền không thả như vậy?

Trình Thất cũng không có phản bác, cũng quỳ đối diện La Hiểu Hiểu, nụ cười không giảm: "Nếu như quỳ một cái mà có hai mươi tỷ, vậy tôi tình nguyện quỳ từ Trung Quốc một đường đến nước Mĩ !"

Nếu là trước kia, Trình Thất quỳ xuống với cô ta, sợ rằng nằm mơ cũng có thể bị cười tỉnh, hôm nay lại bối rối, kinh ngạc nhìn cô gái vẫn còn cười: "Cô quả thật vô lại!"

"Tôi có nói tôi là quân tử sao?" Trình Thất ngoảnh mặt làm ngơ, vừa đứng dậy vừa vỗ vỗ đầu gối, sau đó ngồi xổm xuống, nắm cằm cô gái ép buộc nhìn thẳng vào mắt: "La Hiểu Hiểu, mặc dù cô nghĩ hết mọi biện pháp đối phó tôi, nhưng tôi chưa bao giờ coi cô là kẻ địch, biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì cô không xứng, cô quá non nớt, người ta nói chúng tôi nhà quê, bởi vì chúng tôi thiếu hụt giáo dục, nhưng so với người sống ở xã hội thượng lưu mà nói, chúng tôi hiểu được xã hội hiểm ác như thế nào, có người cả đời cũng không có được kinh nghiệm xã hội, đúng như lời cô nói, hai mươi tỷ này chúng tôi không cần tốn nhiều sức, chứng minh cô đã cùng đường, cái quỳ này là tôi từ chối, tiễn khách!" Duỗi lưng một cái, tâm tình vô cùng tốt đi lên lầu, cái gì xã hội thượng lưu, quan cao chức trọng, còn không phải giống như con chó quỳ gối trước mặt cô cầu xin tha thứ sao?

Cũng không cảm thấy hèn hạ, dù sao lúc ấy nếu bị vạch trần tại chỗ, sợ rằng các anh em đã sớm chết trên họng súng của bọn họ, cư xử nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, sau khi bước vào xã hội mới biết rõ lý lẽ ấy.

Bởi vì cô không xứng. . . . . . Không xứng. . . . . .

La Hiểu Hiểu gần như muốn bóp vỡ quả đấm, một tên lưu manh có mẹ sinh không có mẹ dạy lại còn nói cô không có tư cách, đứng dậy nhìn về phía bóng lưng lên lầu gầm thét: "Trình Thất, cô cũng quá lớn lối, chính là tìm chết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô chờ đó cho tôi !" Thở phì phò đẩy ra một nhóm người chạy ra ngoài.

Đáng ghét, quá ghê tởm, có ý tốt nói lời hữu ích, không cám ơn thì thôi, lại còn ba phen làm nhục, cô sẽ không bỏ qua cho Trình Thất, tuyệt đối, đến trên đường lớn, lấy điện thoại di động ra căn dặn: "Tiểu Đào, phái người h đi theo người Phi Vân Bang, cũng lưu ý một chút động tĩnh của Long Hổ!"

Trình Thất ngoáy ngoáy lỗ tai, không buông tha cô? Vậy càng tốt, đang lo không tìm được đối thủ mạnh mẽ, cũng là người, tại sao chênh lệch lớn như vậy? Đã từng cảm thấy tiểu thư con nhà giàu lái Rolls-Royce phiên bản siêu cấp là một nhân vật không dễ chọc, lại có thể ngu xuẩn như thế, là cô đánh giá cô ta quá cao.

Phải nghĩ ngày mai ứng phó những ông già kia như thế nào thôi.

"Tôi nói các người có thể quá cuồng vọng hay không? dù sao La Hiểu Hiểu này cũng là con gái một của La Ngọc Khôn, các người làm nhục cô ta như vậy, tương lai không sợ bị trả thù?" Hàn Dục không ngừng lắc đầu, rốt cuộc là ai cho Trình Thất lá gan phách lối này? Đại ca thật sự trấn áp được cô sao? Không sao, gả cho gà thì theo gà, kết hôn, dám không nghe lời, một tờ giấy ly dị, xem cô còn phách lối hay không.

Ma Tử nghe vậy vung chùy nện mạnh xuống: "Tự thân cũng khó bảo vệ rồi còn nói nhảm nhiều như thế!"

Ngày kế tiếp, sau khi đứng bên trong biệt thự nhà họ Lạc, tiếng người huyên náo, vui vẻ, hơn mười ông già mặc tây trang ngồi thành một hàng, con mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lớn, tại sao còn chưa tới?

Tôn Kế Trung vô cùng kích động lôi kéo tay ông già họ Hàn: "Lão Hàn, nghe nói chưa? Trình Thất mang thai, là một thằng nhóc mập mạp!"

"Lời này ông đã nói từ sáng sớm rồi !" Ông già họ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là con nuôi, nếu là con ruột còn không biết như thế nào đấy.

"Trong lòng tôi vui mừng, kể từ sau khi bà ấy ra đi, Viêm Hành là hy vọng duy nhất của tôi, tôi cũng sắp ôm cháu nuôi rồi !" Tôn Kế Trung vỗ mạnh lồng ngực, tự nhận Lạc Viêm Hành xem như chính mình sinh ra, đứa bé kia cũng hiếu thuận kính trọng ông, có khác gì ruột thịt chớ? Còn sống có cháu trai ẵm, là trời xanh che chở.

"Tới rồi, tới rồi!"

Nghe vậy mọi người rối rít ngồi thẳng, rất sợ thất lễ.

"Lạc Viêm Hành, mấy người cha nuôi anh là Lão Ngoan Đồng sao?"

Ở bên trong xe, Trình Thất lo lắng nhìn về phía người đàn ông, cô sợ nhất cái loại ông già xảo trá, tai quái.

Lạc Viêm Hành vỗ vỗ mu bàn tay người yêu: "Thả lỏng, không phải còn có anh sao? Đi thôi!"

Đúng vậy, còn có anh mà, chỉ cần không chỉ vào lỗ mũi mắng, đừng cầm cây chổi quét, cô đều có thể chịu được, sửa sang lại lại áo sơ mi màu xanh dương đậm và quần dài màu trắng, lần đầu ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, sau khi xuống đất, thấy bảo vệ đứng đầy trước cửa, , điệu bộ này. . . . . . Áp lực như núi, đi vào cửa chính, nhìn mấy ông già mặt mày hồng hào, tiến lên lễ phép khom lưng: "Chào bác trai !"

Mười mấy ông già nhìn kỹ một hồi, bắt đầu châu đầu ghé tai.

Người đầy sân đều đưa mắt tập trung trên người Trình Thất, điều này làm cho một cô gái nào đó càng thêm không được tự nhiên, nhưng hôm nay không cách nào trốn tránh, ngàn vạn lần không được nói lời khắc nghiệt, bằng lương tâm mà nói, cô hi vọng lấy được sự đồng ý của mấy người này, Lạc Viêm Hành là người mù, có thể ngồi được vị trí này không dễ dàng, cô không muốn vì cô mà hại anh, nếu như tất cả mọi người không đồng ý, cô có thể rời khỏi.

Lạc Viêm Hành nhận thấy cô gái dường như rất khẩn trương, kê vào lỗ tai nói: "Thả lỏng một chút!"

"Nếu như. . . . . . Nếu như bọn họ hết sức phản đối. . . . . ."

"Vậy thì phải xin Trình bang chủ chứa chấp anh !" Lạc Viêm Hành mỉm cười trêu ghẹo.

Trình Thất nuốt nước miếng thật mạnh, tuy có cảm động cũng không bù đắp được vừa nhìn mấy ông già rất có uy vọng liền cảm giác bị áp bức, những ông già hắc đạo này mới thật là càng già càng lão luyện, Lạc Viêm Hành có thành tựu như ngày hôm nay, còn phải cám ơn bọn họ, càng tôn kính thì càng thận trọng, mọi cử động hy vọng có thể nhận được sự đồng ý.

Ma Tử kéo kéo Lộ Băng, rỉ tai nói: "Anh nhìn chị Thất, lần đầu tiên tôi thấy chị ấy lễ phép như vậy !"

"Đó là tôn trọng đối với người ta, đừng nói chuyện!" Lộ Băng cũng không nghĩ đến Trình Thất sẽ có một ngày này nhưng nhìn vẻ mặt mấy ông già, không phải không hài lòng chứ?

Tôn Kế Trung đứng dậy đi tới trước mặt Trình Thất, thở dài nói: "Giống quá, giống quá!"

Trình Thất không dám nói lời nào, chỉ đành phải rửa tai lắng nghe, giống cái gì? Rốt cuộc là có hài lòng hay không ? Cho một lời sảng khoái được không ?

A Lãng Cách cũng vội vàng đi theo: "Không hổ là con nào con nấy, Trình lão cửu nên nhắm mắt rồi !"

"Bác. . . . . . Các người biết cha của con?" Trình Thất ngước mắt không thể tin nổi.

"Đó là đương nhiên, nếu không phải là ông ấy cố ý muốn một mình gây dựng, chúng tôi và cha của con đã sớm thành người một nhà, ha ha!" A Lãng Cách vỗ vỗ bả vai Trình Thất.

Trình Thất nhíu mày, tại sao Lạc Viêm Hành không có sớm nói chuyện này cho cô biết? Làm hại cô vô cùng hoảng sợ, cười nói: "Cha của con đã mất sớm rồi !"

Tôn Kế Trung gật đầu tiếc hận: "Chúng ta biết, con gái, về mặt tình cảm xem như Viêm Hành đàng hoàng, về sau liền giao cho con, cha nuôi cũng không có quà gì tặng cho con, đây là đồng hồ đeo tay năm đó cha của con tặng cho cha nuôi vào sinh nhật, cho con!" Nhét vào trong tay của cô gái một chiếc đồng hồ đeo tay cổ xưa, ông ta nghĩ, không có quà tặng nào quý giá hơn so với cái này.

Trình Thất nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay một lúc, sau đó từ từ ngửa đầu nhìn ông già, đây chính là Tôn Kế Trung như lời đồn sao? Thần thoại trong hắc đạo, cha nuôi Lạc Viêm Hành, là bạn cũ của cha, mặc dù đồng hồ đeo tay chế tạo bằng vàng ròng, nhưng đối với ông già này mà nói, cái này cũng không tính là gì, dường như người ta quý trọng hơn hai mươi năm, hôm nay còn đưa cho cô, có chút cảm động: "Cha của con . . . . . . Là người như thế nào ?" Khi đó mới sáu tuổi, chỉ biết ăn uống vui đùa, sau khi đi tới thành phố F, không có tin tức về cha, mặc dù rất muốn hỏi, cũng không biết tìm ai.

"Ha ha ha, cha của con là người rất giỏi, ba ngày ba đêm cũng nói không xong, nếu con muốn nghe, sau này chúng ta từ từ nói cho con biết, hôm nay chúng ta bàn bạc chuyện hôn lễ, không nói chuyện cũ!" Tôn Kế Trung càng nhìn Trình Thất càng thích, ai nói con dâu của ông không có đẳng cấp ? Muốn gương mặt có gương mặt, muốn vóc người có vóc người, còn kính trọng người già, không tệ không tệ.

Hôn lễ. . . . . . Trình Thất mừng rỡ: "Mọi người không phản đối sao?" Tại sao không có một người phản đối? Cái này không logic, bà Kỳ vừa nhìn thấy cô, liền hận không được uống máu của cô.

"Phản đối? Tại sao phản đối? Ai dám phản đối?" Tôn Kế Trung nhìn bốn phía một vòng, ông thật muốn xem ai dám.

Trình Thất thấy ông già nhìn qua mọi người rối rít nở nụ cười, nhất thời lệ nóng tuôn ra, cô quyết định phải hiếu thuận với người cha nuôi này, ông ấy không biết, không riêng gì bà Kỳ, tất cả bậc cha mẹ cũng rất sợ con trai của mình quan hệ dính líu với cô, duy chỉ có người cha nuôi tương lai là thật thích cô, thì ra mình cũng không phải là kém cỏi như vậy nha, lại có thể khiến cho vị thần thoại trong giới hắc đạo thưởng thức.

Tôn Kế Trung kéo Trình Thất ngồi vào bàn cơm, thấy đôi tay cô gái đan vào một chỗ, bất mãn, nói: "Thả lỏng một chút, chúng ta cũng xem như là người cùng chí hướng rồi, không cần gò bó, chúng ta không có quá nhiều quy củ, nghe lời, buông lỏng thoải mái đi !"

"Cuộc sống này ngắn ngủi, phải làm chuyện mình thích làm phải không? Chúng ta đều là người trong xã hội đen, đều là tay trắng dựng nghiệp, không giống với những gia đình cổ hủ !" Ông già họ Hàn cũng nói theo.

Trình Thất vẫn không có cách giả vờ nữa, chỉ cười gật đầu, đây là cha của Hàn Dục sao ? Làm sao lại sinh ra một đứa con trai đáng đánh đòn như vậy? Nghĩ đến cái gì, đứng lên nói: "Bác trai, con chuẩn bị một chút quà, hi vọng mọi người vui vẻ nhận!" Nói xong xoay người nháy mắt với Ma Tử.

"Hả? con dâu nuôi còn có quà cho chúng ta đây!" Tôn Kế Trung mừng rỡ chờ đợi tiếp nhận, sau khi nhìn thấy mấy tai gấu, vỗ bàn cười sang sảng: "Ha ha ha ha, rất có phong phạm chúng ta năm đó, Trình Thất, thật ra khối thịt trong bụng của con đã là quà tặng tốt nhất cho chúng ta rồi !"

Ngay cả bọn họ cũng biết? Trình Thất sờ sờ bụng, xem ra con trai giành cho cô không ít vinh quang.

"Đây là?" Ông già cầm lên một viên thuốc suy nghĩ.

Ma Tử nói thay cho Trình Thất: "Lão Hội Trưởng, đây là đại bổ hoàn do Chị Thất chúng tôi tự mình điều chế cho mọi người, rất quý, bên trong bao gồm lộc nhung giã nát và nhân sâm trăm năm !"

Khóe miệng Lạc Viêm Hành co giật, có thể ăn sao?

Tôn Kế Trung cũng nghĩ như vậy, cũng đã nhiều tuổi, quá bổ sẽ hoàn toàn ngược lại, nhưng là con dâu tự tay điều chế, nhìn bộ dạng các anh em đều cười gượng, liền ra lệnh: "Xem như các người có lộc ăn rồi, con dâu tự tay điều chế, ăn đi!" Dẫn đầu ném vào trong miệng, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống: "Ừ, không tệ!"

"Đúng vậy, mùi vị không tệ!" Ông già họ Hàn nghĩ thầm, nhìn giống như cứt, ăn càng giống hơn.

Trình Thất đỏ mặt ngồi xuống, thật thích như vậy không? Vẫn không nắm chắc, nghiêng người nhìn vị hôn phu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chưa cho anh mất thể diện chứ?"

Lạc Viêm Hành một tay nắm thành quyền gác trên mặt bàn, một tay nghiêng người dựa vào thành ghế, không nóng không lạnh, hừ nhẹ: "Không cần vui mừng quá sớm!" Trình Thất này quá đặc biệt rồi, sợ rằng toàn thế giới cũng chỉ có một người như vậy.

"Hả!"

"Ôi trời ơi!!!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Thấy xung quanh truyền đến một loạt tiếng hít thở, Trình Thất nhìn theo ánh mắt của bọn họ, kinh ngạc nói: "Bác trai, bác chảy máu mũi!" Hơn nữa mấy ông già khác cũng đều chảy máu mũi. . . . . .

Tôn Kế Trung bình tĩnh lau máu mũi: "Không có việc gì, chỉ có chút đau đầu!" Tại sao máu mũi này không ngừng được vậy ?

Ông già họ Hàn cũng lau lỗ mũi một cái: "Mang thức ăn lên!"

Lúc này Trình Thất mới tỉnh ngộ, quá bổ? Thấp thỏm bưng chén lên, thật không gọi bác sĩ sao?

Chung quanh bọn thủ hạ ngây ngốc, mắt nhìn thấy mấy ông già kính ngưỡng nhất chảy máu mũi ròng ròng, nhưng cũng có vẻ không thèm để ý, vừa lau lau vừa uống rượu thịt, như thế có thể thấy được, vị Bang chủ Phi Vân Bang rất được lòng người, nếu là người khác, sớm bị đập chết, đây là phúc đức đã tu luyện mấy đời?

"Đều bị như vậy còn có thể chịu được, xem ra lão Hội Trưởng yêu thích cô ấy không phải bình thường !"

"Đúng vậy, chậc, chậc, chậc, đại ca giống như cũng rất chìu cô ấy, cứ theo đà này, sau này có thể làm sao ?"

"Anh nhìn xem đám kia côn đồ cắc ké kia, thật coi như nhà mình! Ngạo mạn vô lễ!"

"Aiz, ngay cả A Lãng Cách cũng không phản đối, cuộc hôn nhân này xem như đã định rồi !"

"Nhỏ giọng một chút, không muốn sống?"

Ma Tử nghe xong đã hiểu rõ, xem ra sau này Chị Thất sẽ không chịu ủy khuất, Tôn Kế Trung này thật không tệ, không trách được nhiều người ngưỡng mộ ông ta như vậy, ngay cả cô cũng bắt đầu nể phục tự đáy lòng.

Trình Thất vừa vùi đầu ăn cơm, vừa thỉnh thoảng ngước mắt quan sát, thấy mặt của mấy ông già đỏ lên, mồ hôi rơi như mưa cũng không nói rời bữa tiệc, xem ra lúc trước mình lo lắng dư thừa, có thể thuận lợi trèo lên trên rồi.

"Con dâu nuôi, chúng ta xem Hoàng Lịch, tháng sau chính là ngày mùng tháng , thích hợp để kết hôn, ý của con như thế nào?" Tôn Kế Trung biết Lạc Viêm Hành muốn nghe nhất đúng là câu này, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền.

À? Nhanh như vậy? Mùng tháng , còn có hai mươi lăm ngày nữa, nếu Lạc Viêm Hành một mình nói với cô, % từ chối, nhưng lời này do ông già nói, hiệu quả không giống nhau, gật đầu nói: "Tốt!"

"Sính lễ muốn cái gì? Cha cảm thấy tiền không thể làm cho con chú ý !" Tôn Kế Trung nhìn xa trông rộng, sờ sờ râu ria.

Trong lòng Trình Thất bắt đầu tính toán, đúng vậy, cô không lấy tiền, muốn tiền không mua được, đưa ngón tay chỉ mười mấy ngôi biệt thự và đồng cỏ bát ngát mênh mông phía bên ngoài: "Các anh em của con cũng đi theo con vào sinh ra tử, bác trai nên biết Phi Vân Bang của con tuyệt đối không sáp nhập vào Long Hổ hội, con hi vọng sau ngày cưới có thể ở chung một chỗ, con muốn mảnh đất này!"

Ngay cả Lạc Viêm Hành cũng không ngờ Trình Thất sẽ nói như thế, trên lý thuyết không thể đồng ý, dù sao đây là tài sản riêng Long Hổ không thiếu, càng là nhà của anh, nếu bị Phi Vân Bang chiếm cứ, cô muốn làm gì? Thật muốn bò đến trên đầu anh sao ?

‘Bốp !’

Tôn Kế Trung vỗ bàn phóng khoáng nói: "Cho con!"

Trình Thất nhìn thấy Lạc Viêm Hành trừng cô, đang muốn nói là nói đùa, không ngờ Tôn Kế Trung hào sảng như vậy, kích động cầm bình rượu lên rót cho ông già, cười nói: "Như vậy Trình Thất cám ơn bác trai !"

"Cha nuôi, như vậy không tốt đâu? Phòng ốc nơi này đã sớm phân cho bọn Hàn Dục!" Lạc Viêm Hành đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng tranh thủ.

Tôn Kế Trung bất mãn trợn mắt: "Vậy thì bảo bọn họ dọn ra, ngày mai đưa giấy đất đưa cho người ta!" Sau đó nhìn về phía Trình Thất: "Theo lý thuyết, mảnh đất này là dự bị sau này làm cơ sở chính của Hội, không nên giao cho con, nhưng vì cháu trai, xem như Ông nội nuôi tặng quàa cho nó !" Phi Vân Bang hay Long Hổ, cháu nuôi vừa ra đời, tất cả đều là của nó.

Còn phân chia anh, tôi cái gì? Bọn họ làm sao hiểu được ý của ông ? Muốn thu phục Phi Vân Bang, hy vọng duy nhất đang ở trong tay cháu nuôi, dĩ nhiên, phải xem cháu nuôi này có tiền đồ hay không rồi.

Trình Thất cười không khép miệng, cha nuôi này cũng quá rộng lượng rồi, quả thật chính là cha mẹ tái sinh của cô.

Sau một lúc, hơn mười ông già kéo Trình Thất đến bên trong đại sảnh kể chuyện cũ, Lạc Viêm Hành hoàn toàn bị ghẻ lạnh ở một bên, Khâu Hạo Vũ than phiền nói: "Rốt cuộc ai mới là con trai của ông ấy? Đại ca, Trình Thất này là cái gì tạo thành? Nhìn một đám người già bị lừa gạt thì hiểu được cuộc sống của anh sau này!"

Lạc Viêm Hành nhếch môi: "Như vậy không tồi!" Ít ra A Lãng Cách không đối nghịch với anh, Long Hổ căn bản xem như ổn định, trong lúc vô tình, Trình Thất giúp anh một việc lớn.

"Cái này gọi là không tệ? Trình Thất này cho một chút ánh mặt trời liền rực rỡ, sớm muộn không cưỡi trên đầu anh là không thể !"

Người đàn ông xem thường, rất châm chọc: "Cô ấy cũng có được bản lãnh kia!"

Lúc này, Salsa bưng một ly rượu đi tới trước mặt Lạc Viêm Hành kính lên: "Anh rể, chúng ta đã sớm gặp, hi vọng về sau anh có thể đối đãi tốt với chị tôi!"

"Ồ! Tốt!" Lạc Viêm Hành nâng ly uống một hơi cạn sạch, biết lâu như vậy, vẫn là lần đầu nói chuyện cùng cô gái này, nghe âm thanh rất hòa thuận, phải là một cô gái nhỏ dịu dàng đáng yêu.

Gương mặt tuyệt mỹ của cô gái toàn bộ rơi vào trong màn hình, hợp với nụ cười trong sáng, giai nhân khuynh quốc chẳng qua cũng như thế, Khâu Hạo Vũ đưa tay vuốt ve gương mặt cô gái, nhắn nhủ vào đầu ngón tay cũng là sự lạnh lẽo thấu xương, hai tháng rồi, cô gái cũng không có đi tìm anh nữa, vốn nên vui vẻ, nhưng lại cả ngày ngóng nhìn đối phương gọi điện thoại tới nói cho anh biết, cô thương anh.

Không ngờ một chiêu kia thật là có hiệu quả.

Sau khi Salsa đi, Lạc Viêm Hành cầm ly rượu lên nhấp nhẹ, như có như không hỏi "Cậu không phải là người không biết cân nhắc, chuyện này rốc cuộc cậu nghĩ như thế nào?"

"Có thể nghĩ như thế nào?"

"Tôi cảm thấy cô ấy không tệ, là ánh mắt cậu quá cao, về sau không cần đi chọc người ta, nếu không tôi không biết sẽ đối với cậu như thế nào!" Trước kia, chuyện tình cảm của thủ hạ anh không có quyền can thiệp, nhưng hôm nay cô bé này là em vợ, cũng không thể mặc kệ.

Khâu Hạo Vũ không còn hơi sức nằm vật xuống, lắc đầu nói: "Đại ca nói như vậy, tôi thật rất đau lòng đây!"

"Hạo Vũ, cậu cũng không còn nhỏ, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, đừng để cho tôi thất vọng!" Giọng nói nhìn như ôn hòa nhưng không cảm thấy chút ấm áp.

"Anh hiểu lầm rồi, không phải. . . . . . Không phải đối với cô ấy giống như cái dạng kia!" Khâu Hạo Vũ cúi đầu như đưa đám, âm thanh trở nên khàn khàn: "Tôi chưa bao giờ nghĩ có một cô gái như vậy yêu thích tôi, tôi rất vui, nhưng tôi tự tay giết chết con của mình, đại ca, không phải tâm lý của tôi có tật bệnh chứ? Tôi không biết về sau có thể làm ra tổn thương đến cô ấy hay không, tôi. . . . . ." Xuyên qua màn hình nhìn thấy cô gái ngốc đang tìm kiếm cái gì khắp nơi, không cần nghĩ cũng biết là tìm anh: "Tôi không thể tổn thương cô ấy nữa!"

Lạc Viêm Hành không rõ ảo diệu bên trong: "Đã như vậy, về sau đợi cô ấy không phải tốt sao ?"

"Nhưng tôi cũng không hiểu cô ấy, anh không cảm thấy cô ấy khác hơn nhiều so với cô gái khác sao? Có lúc cũng nghĩ rốt cuộc cô ấy có phải là người của thế giới chúng ta hay không, tôi không nắm chắc có thể cùng cô ấy vượt qua nửa đời sau, có thử nghĩ lui tới một chút, tìm hiểu nhau một chút, nhưng kết quả là tôi không thể nào tiếp nhận cô ấy được, không phải làm cho cô ấy càng khổ sở sao?" Có lẽ anh đã sớm yêu cô, từ một lần yêu kia, anh phấn đấu quên mình, từ lúc cô đứng ở ven đường than khóc đau xé tim gan đã hãm sâu. Nhưng không dũng khí tiếp nhận, đoạn cảm tình này quá kỳ quái rồi, kỳ quái làm cho anh muốn cạy ra đầu của cô xem bên trong, đến tột cùng giả bộ cái gì, tại sao ý nghĩ sự khác xa người bình thường như vậy? Không tức giận, không thù hận, không có tâm cơ, không có theo đuổi, không có gì cả, giống như thiếu sót cái gì, mà anh lại nghĩ không ra đến tột cùng là thiếu sót thứ gì.

Nói chút lời làm người khác hiểu lầm, linh hồn không hoàn chỉnh, đây chính là vấn đề anh vẫn rối rắm nhưng tra không ra, đối chuyện này Phi Vân Bang cũng không nói một chữ, sau khi chung đụng lại không nhìn ra có gì bất đồng với cô gái khác, vấn đề này làm cho anh rối rắm, là mình nghĩ quá nhiều hay. . . . . .

Nếu như yêu một cô gái, ngay cả cô là ai mọi người không biết, còn có tư cách gì nói yêu? Cộng thêm tổn thương nhiều như vậy, cô không thèm để ý, đáng chết anh lại để ý, nếu như tới cửa chỉ vào anh sỉ vả, có lẽ sẽ giảm bớt tội nghiệt không ít, nói cho cô biết, về sau có thể đền bù đắp.

Lạc Viêm Hành phân tích lời nói của thủ hạ một lần, nhất thời sáng tỏ, hôn nhân cũng không phải chuyện hai người, hiện tại Trình Thất hận thấu Hạo Vũ, Salsa là đứa bé, nhất định cái gì cũng nghe cô, nút thắt hôm nay không có ở Salsa cũng không ở Hạo Vũ, mà ở Trình Thất, cô không muốn nói cho Hạo Vũ chuyện này, đã nói lên hết sức phản đối, cho dù Hạo Vũ biết, cô sẽ cho rằng là một loại đồng tình.

Trừ phi chính cô cởi ra nút thắt này, dù sao Hạo Vũ cũng là em họ của anh, tự nhiên hi vọng cậu ta có một gia đình mỹ mãn, gật cười nói: "Muốn biết tại sao cô ấy kỳ quái như thế không?"

Khâu Hạo Vũ không hiểu: "Đại ca nói thế có ý gì?" Chẳng lẽ đại ca biết? Hốt hoảng nói: "Thật sự tồn tại xuyên qua thời không? Tôi đã nói rồi, ngoại trừ cái loại tam tòng tứ đức của phụ nữ cổ đại mới có thể như vậy, hiện đại đi nơi nào tìm ra loại phụ nữ này?" Đây cũng quá khoa trương.

"Ha ha, cậu nghĩ nhiều rồi, như vậy đi, cậu làm theo tôi nói, tự nhiên sẽ giải được câu đố, mười ngày sau hoa kiều sẽ tới đàm phán chuyện giao dịch lần sau, tổ chức một buổi tối, tôi sẽ mời người của Phi Vân Bang đến, nghĩ biện pháp ép Trình Thất tới tìm cậu !"

"À? Cô ấy vẫn không thể giết chết tôi sao? Lần trước đã làm cho tôi không mặt mũi gặp người, một lần nữa, tôi không được!"

"Không muốn biết lý do?"

"Tôi. . . . . . !" Phục vụ quên mình đổi một lý do, đáng giá không? Cuối cùng nhìn cô gái ngốc một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"

Ngược lại Lạc Viêm Hành không ngờ thủ hạ sẽ đáp ứng nhanh như vậy, lần nữa cảnh cáo nói: "Cậu có thể suy nghĩ được rồi, cho dù nguyên nhân gì cũng phải đối xử tốt với người ta!"

"Vậy phải xem còn có mệnh hay không!"Xem như anh là đã nhìn ra, Diêm vương lão tử có thể chọc, nhưng Trình Thất này không chọc được, đáng giận !

Nhưng cả ngày suy nghĩ lung tung như vậy, sớm muộn cũng phải nổi điên, còn không bằng bị chết hiểu một chút, xem ra cô gái ngốc này thật là có bí mật gì không thể cho ai biết, dĩ nhiên, vai nữ chính xuất sắc nhất tự nhiên là La Hiểu Hiểu, dù sao cô gái kia muốn lợi dụng anh, tương kế tựu kế, cũng không cảm thấy đau lòng.

Tiệc tùng đến mặt trời lặn phía tây mới chấm dứt, Trình Thất được ích lợi không nhỏ, thắng lợi trở về, sau khi ngồi ở trong xe tạm biệt Lạc Viêm Hành, nhìn từng dãy biệt thự, vô cùng thèm thuồng: "Ngày mai, nơi này chính là vùng đất của chúng ta rồi, tên đã nghĩ ra, Trình gia trang!"

"Chị Thất, cái tên này cũng quá giống. . . . . . như thôn làng, hơn nữa nhà của Lạc Viêm Hành vẫn còn ở bên trong ! Mấy ông già cũng ở nơi này!" Ma Tử phản đối đầu tiên, Trình gia trang, quá không đẳng cấp.

"Đúng vậy, chắc chắn Lạc Viêm Hành sẽ không đồng ý !"

"Chị Thất, phải nghe hay một chút, thanh nhã một chút!"

Trình Thất lập tức quắc mắt trừng mi: "Mặc dù tên không lớn, mấu chốt ở chỗ nhìn tên đã biết đây là địa bàn của người nào, cũng bởi vì Lạc Viêm Hành còn ở bên trong, chúng ta càng được giọng khách át giọng chủ, tôi cảm thấy Trình gia trang rất tốt !"

Tiểu Lan kéo Lộ Băng nói nhỏ: "Chắc là sau khi Lạc Viêm Hành nghe xong chắc trong lòng rất muốn dọn nhà !"

Nếu Trình Thất khăng khăng kiên trì, mọi người cũng không dám không vâng lời, Trình gia trang thì Trình gia trang, bây giờ bọn họ biết rốt cuộc người ta nói bọn họ là đồ nhà quê.

Sau khi một cô gái nào đó lấy được giấy tờ nhà đất, không tới năm ngày, ở tại cửa vào thôn trang dựng tấm bia đá, mấy ông già nhìn chằm chằm ba chữ màu đỏ ‘Trình gia trang’ lớn chừng cái đấu hoàn toàn hóa đá, Lạc Viêm Hành hối hận không dứt đưa tay nâng trán, cứ nói đi, ban đầu không nên đồng ý, lần này được rồi, nước đổ khó hốt.

Đôi tay Trình Thất chống nạnh chỉ vào tấm bia đá vô cùng tự hào: "Như thế nào? Đá cẩm thạch, nơi này là con dấu Phi Vân Bang tôi!"

"Con dâu nuôi, con thưởng thức. . . . . ." Tôn Kế Trung lau một chút mồ hôi lạnh, lúc này dội nước lã hình như không tốt, miễn cưỡng cười nói: "Không tệ, rất tốt, đúng rồi lão Hàn, hôm qua không phải ông xem trọng Tứ Hợp Viện sao? Nếu đã nói nơi này muốn tặng cho Phi Vân Bang, như vậy bây giờ chúng ta cũng nên nhường lại phòng ốc !"

Ông già họ Hàn trợn mắt, Tứ Hợp Viện? Nhưng vẫn không muốn bị chửi mắng, lý trí gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, bên trong mười mấy nóc như vậy, bọn họ có rất nhiều người, khẳng định ở đủ !"

Trình Thất có chút không nở: "Bác trai, các người muốn đi sao?"

"Là như vậy, chúng ta cũng già rồi, biệt thự này loè loẹt, ở không quen, mặc dù các người không đến, chúng ta cũng có tính trở lại nhà cũ, các người dọn nhà trước, chúng ta cũng đi cho các người dọn vào, còn đứng ngây đó làm gì? Dọn nhà!" Trừng mắt liếc bọn thủ hạ, sau đó vỗ mạnh bả vai Lạc Viêm Hành: "Người là chính con chọn, từ từ chịu đựng đi!"

Cả khuôn mặt Lạc Viêm Hành cũng bắt đầu co quắp, nhưng không thể vì vấn đề cái tên mà đến hoãn lại hôn lễ, không cam lòng cũng chỉ có thể nhịn, nhưng Trình gia trang này. . . . . .

Trình Thất chưa bao giờ hưng phấn như thế, hưng phấn đến nổi về nhà đập chuột đất hơn hai giờ, sau đó vỗ vỗ bụng, mẹ nhờ con quý, quả thật không giả.

Cô vui vẻ, Hàn Dục và Bạch Diệp Thành đều mặt đen thui, thề, thù này không báo không phải là đàn ông.

"Đại ca, ba ngày sau hoa kiều tiên sinh sẽ tới. . . . . . !" Lời nói đến một nửa, nói không được nữa, che miệng lại, rất sợ lên tiếng kinh hô.

Hàn Dục và Bạch Diệp Thành đỡ nhau đi vào nhà, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím bầm, toàn thân dính đầy nước bùn, đầu rối bù, tuyệt đối không chỗ thua kém người nào đó lưu lạc làm tên ăn xin ngày đó, lòng tràn đầy oán giận, sóng đôi nhìn người gây ra họa ở đối diện.

"Đại ca, chúng tôi trở lại!"

Lạc Viêm Hành ngửa đầu, cố làm ra vẻ kinh ngạc: "Làm thế nào thành ra như vậy?"

Trong phút chốc Bạch Diệp Thành rơi lệ: "Cho dù ai bị đập chuột bảy ngày ở nơi đó cũng không khá hơn chút nào!" Nói phóng đại gấp trăm lần từng hành động của Trình Thất, thậm chí tuôn ra lời nói tục tổn hại hình tượng: "Chính là như vậy, quả thật không phải là người, đại ca, chậm mấy ngày nữa, sợ rằng chúng tôi không thể trở về!" Hút hút lỗ mũi, ngửa đầu nhìn trần nhà, chưa từng chịu phạt loại ủy khuất này.

Nhất định muốn đại ca đi đòi một lời giải thích cho bọn họ, nếu không, tôn nghiêm của đàn ông đặt ở chỗ nào?

Ngược lại, sau khi Lạc Viêm Hành nghe nửa giờ, buồn bực nói: "Tại sao tôi lại không nghĩ ra cách trừng phạt tốt như vậy?" Bộ dạng muốn học Trình Thất một chút, phất tay nói: "Trở về tắm rửa, công việc bảy ngày này cũng đã đưa qua cho các người, trong vòng ba ngày xử lý xong rồi đưa tới!"

Bạch Diệp Thành đần độn, ban đầu từ chối La Hiểu Hiểu giúp đỡ chính là nghĩ đại ca tự mình đi sửa chữa, thất vọng nhìn người đàn ông, ôm hận hỏi: "Đại ca, anh đối với chúng tôi như vậy sao?"

Lạc Viêm Hành không hiểu hỏi ngược lại: "Ban đầu các người đã đồng ý!"

Đồng ý? Rõ ràng là bức ép có được không? Hàn Dục hít mạnh một hơi, sau đó cười nói: "Đại ca, anh vô cùng âm hiểm, chúng tôi đi trước!"

Một người đàn ông nào đó không sao cả tiếp tục làm việc, từ xưa đến nay, người không âm hiểm, làm sao làm được Đế Vương?

Truyện Chữ Hay