Ở trong phòng bệnh, Trạm Kình nhận được bức ảnh này, nhìn cảm xúc trên mặt Diệp Chí Tư biểu hiện rất rõ, chỉ cần người ta liếc mắt một cái liền có thể đoán được ý nghĩ của anh ta, hắn nhếch mép cười lạnh, đảo mắt nhìn nội thất trong phòng, ý cười càng thêm lạnh lẽo.
Những người này thực sự tự coi mình là quan trọng, thực sự cho rằng cô gái nhỏ này sẽ để ý đến bọn họ hay sao?
Tại thời điểm mười mấy năm về trước, khi cô quyết định rời khỏi thành phố này thì cô đã không còn quan tâm đến họ. Mấy năm nay, cô vẫn luôn không qua lại tiếp xúc với thành phố này, hoặc có thể là vẫn còn một chút ít cảm xúc.
Nhưng những cảm xúc này, đã bị đánh tan sau khi trở về lại nơi đây, một chút đều không dư.
Lúc này mà nói, cô đối với nhà họ Diệp thực sự không có nửa điểm tình cảm.
Nhưng vẫn phải gặp mặt Diệp Tri Vận để tính toán.
Diệp Tri Vận, người phụ nữ này sau năm mất hút giờ đã có chút trưởng thành, lại càng trở nên ghê tởm.
Nghĩ tới yêu cầu vừa rồi của Diệp Tri Thanh, đáy mắt của hắn chợt có ánh sáng lóe lên, khoé mắt xếch lên nhìn người vừa vào nhưng vẫn đứng ngoài cửa không dám tiến vào, nhàn nhạt mở miệng, "Con còn muốn đứng đó tới khi nào?"
Cuối cùng cũng nghe thấy daddy mình lên tiếng, bạn nhỏ Trạm Thừa lập tức cất bước đi qua, ngoan ngoãn hiểu chuyện chào hắn, "Daddy."
Trạm Kình nhìn vẻ ngoan ngoãn của con trai, thì hơi hơi nhăn mày lại, chỉ mới qua hai ngày không gặp thế mà thằng oắt con này dường như đã bị đánh trở lại nguyên hình, một lần nữa biến trở về bộ dạng một thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Trước kia hắn còn cảm thấy việc ngoan ngoãn hiểu chuyện không có gì là không tốt, nhưng khi gặp qua một đứa nhóc hoạt bát năng động tràn đầy sức sống, đột nhiên biến về thằng nhóc con ngoan ngoãn này lại khiến hắn khó xử, vẫn là thằng nhóc vui vẻ hoạt bát như trước thì đáng yêu hơn.
Hắn nhìn thật lâu vào khuôn mặt ngoan ngoãn của bé con, mắt lại một lần nữa đảo quanh nội thất, mắt xẹt qua đường sáng, giây lát rồi lướt qua.
Trạm Kình híp mắt nhìn Thừa Thừa, "Trạm Thừa, sao con lại ở chỗ này? Daddy không phải bảo con chờ chúng ta ở nhà hay sao?"
Nhóc con cắn cắn môi, khóe mắt hồng lên, nhưng mà nhóc không có khóc, "Con nhớ Daddy!"
Trạm Kình nhẹ nhướng mày, "Nhớ daddy?" Thằng bé vẫn là quá non! Sau khi nó vọt vào trong, chỉ liếc mắt lên người hắn một cái, lúc sau liền tìm kiếm xung quanh, đây gọi là nhớ hắn sao?
Bé dùng sức cắn cắn môi mình, bạn nhỏ Trạm Thừa ngước mắt lên nhìn về phía Trạm Kình, rồi dũng cảm nói ra tiếng lòng, "Daddy, mommy đâu rồi?"
Ái chà!
Rốt cuộc cũng dám nói ra tiếng lòng của mình rồi à?
Xem ra một tháng nổ lực của cô ấy cũng không có uổng phí, thằng nhóc này vẫn có chút tiến bộ rồi.
"Mami của con à? Không phải đang ở bên ngoài hay sao?" Tuy trong lòng hắn rất cảm kích, nhưng lại không biểu hiện trên mặt, nhìn về phía con trai thậm chí còn lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vừa rồi hắn còn chính tai mình nghe thấy thằng oắt con vô cùng vui vẻ mà gọi người phụ nữ dơ bẩn ghê tởm kia là "Mommy!"
Bé con sốt ruột đến thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng hoảng loạn, gắt gao nắm lấy tay của cha mình, "Daddy, người đó không phải là mommy của Thừa Thừa! Người đó không phải là mommy của Thừa Thừa! Cô mới là mommy Thừa Thừa! Cô mới là mommy Thừa Thừa! Con muốn cô cơ! Con muốn cô cơ! Con muốn cô!"
Bởi vì hoảng loạn và vô cùng kích động nên giọng nói của thằng bé truyền ra khỏi phòng bệnh, thế là năm người ở bên ngoài phòng đều nghe rõ mồn một.
Lão Cổ nhếch miệng cười thầm, châm chọc nhìn vào Diệp Tri Vận đang được Thiệu Tuệ Như ôm trong lòng. Quả nhiên ánh mắt Thừa Thừa tốt, người phụ nữ ghê tởm như vậy làm sao xứng đáng làm mẹ được?
Diệp Chí Tư, Diệp Trạch Văn cùng Thiệu Tuệ Như rõ ràng thay đổi sắc mặt, họ khẩn trương và lo lắng nhìn về phía Diệp Tri Vận đang không ngừng khóc thút thít, cả người cô ta là một bộ dáng ngây dại, giống như là không thể chấp nhận nổi.
Thiệu Tuệ Như bị bộ dáng này của cô doạ sợ, cẩn thận nhìn chăm chăm, "Tri Vận? Tri Vận?"
Diệp Tri Vận đột ngột bình tĩnh lại, dùng sức đẩy bà ta ra, xoay người điên cuồng hướng phòng bệnh xông tới, người tài xế không biết là cố ý hay vô tình mà để cho cô ta lao thẳng vào trong phòng.
Diệp Tri Vận trực tiếp lao tới trước mặt Thừa Thừa, nắm chặt lấy vai nhóc, hai mắt trừng lớn có chút hung dữ, "Thừa Thừa, mẹ mới là mẹ ruột của con! Diệp Tri Vận mới là mẹ ruột của con! Mẹ mới là mẹ ruột của con!"
"A, đau quá! Cô tránh ra đi!" Diệp Tri Vận dùng lực vô cùng lớn, làm đau bạn nhỏ Trạm Thừa, thế là nhóc không khách khí quay đầu cắn lên cánh tay cô ta, cắn ra máu.
"A..." Diệp Tri Vận đau quá buông Trạm Thừa ra, nhóc lập tức chạy đi, tránh rất xa Diệp Tri Vận.
Lúc này, lão Cổ đã tiến vào, như một ngon núi lớn canh giữ bên cạnh Trạm Kình và Trạm Thừa, khó chịu nhìn Diệp Tri Vận, ánh mắt máu lạnh hẳn, nếu Diệp Tri Vận làm ra hành động gì thì anh tuyệt đối không kiêng dè nữa.
Ngay sau đó, ba người nhà họ Diệp cũng tiến vào, liếc mắt đã thấy cánh tay Diệp Tri Vận có vết máu chói mắt, Thiệu Tuệ Như đau lòng, "Tri Vận, con làm sao thế? Có phải rất đau không?"
Cánh tay đau khiến cô ta phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại Thiệu Tuệ Như, vô cùng đau lòng ngã vào lòng bà, "Mẹ ơi, Thừa Thừa không nhận con nữa! Huhuhu.... Thừa Thừa không nhận con nữa!"
Thiệu Tuệ Như cảm nhận sâu sắc cảm giác lúc này của Diệp Tri Vận nên bà cũng khổ sơ không kém gì, duỗi tay ôm chặt con gái, dịu dàng trấn an, "Tri Vận, sẽ không đâu! Sẽ không! Con là mẹ ruột của Thừa Thừa, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được."
"Con rời đi lâu lắm, có lẽ Thừa Thừa nhất thời không nhận ra con thôi, mẹ tin tưởng sau khi con tiếp xúc với Thừa Thừa lại thì cháu nó sẽ hiểu, con mới là mẹ ruột của nó."
Thiệu Tuệ Như hoàn toàn không phát hiện, giờ khắc này bà đã hoàn toàn đứng về phía Diệp Tri Vận rồi.
"Mẹ ơi, có thật vậy chăng? Thừa Thừa thật sự sẽ trở về sao? Thằng bé thực sẽ về sao?" Diệp Tri Vận khóc rất thương tâm.
"Thật mà! Mẹ cam đoan với con, Thừa Thừa sẽ trở về! Thừa Thừa sẽ quay về bên cạnh con!" Thiệu Tuệ Như vẫn dịu dàng trấn an.
"Không muốn! Không muốn! Không muốn! Thừa Thừa không cần người này làm mommy! Thừa Thừa không cần! Thừa Thừa muốn cô cơ! Thừa Thừa muốn cô!" Bạn nhỏ Trạm Kình kích động nói.
"Huhuhuhu...." Sắc mặt Diệp Tri Vận đột nhiên hơi đổi, cả người lần nữa ngã vào ngực Thiệu Tuệ Như, "Mẹ ơi, Thừa Thừa không cần con! Thừa Thừa không cần con rồi! Huhuhh...."
Sắc mặt bà giống như lạnh đi, nghiêm túc trừng mắt với Trạm Thừa, "Thừa Thừa, Tri Thanh không phải mommy của cháu, Tri Vận mới là mẹ ruột của cháu!"
Editor: Alisaa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật .. tại việt nam overnight
Mai ra chương tiếp nhé các tềnh yêu, like và share ủng hộ tớ nào.