Diệp Chí Tư nhìn thấu hết thảy làm sắc mặt cô ta trở nên khó coi vô cùng, giống như mọi chuyện làm xấu của mình đều bị người trước mặt vạch trần ra vậy, khẩn trương mà nhấp môi nhìn Diệp Chí Tư, ánh mắt chợt sáng lên một tia không vui cùng bất mãn.
Diệp Tri Vận che dấu tia không vui và bất mãn rất khá, làm Diệp Chí Tư không hề phát hiện, anh đi đến trước mặt Diệp Tri Vận, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, "Sao em muốn giả làm em ấy? Em cảm thấy mình so với nó kém hơn sao? Em là công chúa được yêu chiều nhất Diệp gia, mà còn cảm thấy mình kém hơn nó?"
Vừa rồi anh ta bị Diệp Tri Thanh vả mặt nên sắc mặt vẫn còn khó coi, giờ nhìn cách trang điểm của Diệp Tri Vận như thế cảm thấy vô cùng chói mắt, công chúa được yêu chiều nhất Diệp gia bọn họ, công chúa nhỏ kiêu hãnh và tự hào của họ, hóa ra lại không bằng một đứa nhỏ bé không có chỗ dựa sao?
Điều này khiến anh cảm thấy toàn bộ trên dưới Diệp gia bọn họ đều thua kém một Diệp Tri Thanh, mọi thứ anh tự hào trước đây hết thảy đều xem như một trò cười.
Diệp Tri Vận ngay lập tức nắm bắt được những ẩn ý trong lời nói của Diệp Chí Tư, một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt, anh cả không thích Diệp Tri Thanh!
"Chí Tư!" Diệp Trạch Văn cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói, chợt quát lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Tri Thanh là em gái ruột của con!"
Trước đây ông còn tưởng rằng chỉ cần cho nó thêm ít thời gian, nó có thể chậm rãi tiếp nhận Tri Thanh, nhưng không ngờ rằng nó càng ngày càng lún sâu thêm.
Nó vừa rồi còn không cho Diệp Tri Thanh là em gái của mình, không coi con bé là người nhà, thậm chí, coi Tri Thanh như kẻ địch mà đối đãi?!
Đột nhiên Diệp Chí Tư bừng tỉnh, bất tri bất giác phát hiện ra suy nghĩ vừa rồi, sắc mặt biến đổi, qua một lúc, anh ta nhắm mắt xin lỗi cha mình, "Cha, con xin lỗi, con sai rồi!"
"Con không cần phải xin lỗi cha! Người con cần xin lỗi là Tri Thanh!" Diệp Trạch Văn trầm giọng giáo huấn. Từ sau khi Diệp Chí Tư trưởng thành, ông không còn giáo huấn nó theo cách này, giờ đây, Diệp Chí Tư thực sự đã làm ông vô cùng tức giận.
Diệp Chí Tư cũng phản ứng lại, Diệp Tri Thanh đang ở trong phòng bệnh VIP, tuy cách âm của nó không tồi nhưng bên ngoài cửa lớn tiếng náo loạn như thế nên ở trong vẫn nghe thấy, sắc mặt không khỏi hơi hơi đổi.
Diệp Chí Tư mấp máy môi ngước lên nhìn cha mình, "Cha, con đi xin lỗi Tri Thanh ngay." Nói rồi, cất bước hướng tới phòng bệnh.
Thấy Diệp Chí Tư cất bước, sắc mặt Diệp Tri Vận thay đổi ngay, "Diệp Tri Thanh ở bên trong sao? Nó ở cùng Trạm Kình? Hai người đơn độc ở cùng một phòng sao?"
Lúc trước cô ta nghe nói Trạm Kình đối với Diệp Tri Thanh khác thường, lại không ngờ hai người đã phát triển nhanh như vậy, thế mà ở cùng một phòng rồi?
Việc này sao có thể như thế?
Này tuyệt đối không thể!
Kể cả bốn năm cô không có trở về nhưng vị trí bên cạnh Trạm Kình vẫn như cũ là của cô!
Là của cô!
Nghe thấy giọng Diệp Tri Vận có phần sắc bén, Diệp Trạch Văn hơi chau mày lại, quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy sự căm hận của Diệp Tri Vận dành cho Diệp Tri Thanh, sự căm hận này tuyệt đối không phải mới hình thành, có lẽ nó sớm đã tồn tại.
Vào lúc này, trong đầu ông bỗng nhiên vang lên câu nói của Trạm Kình ép hỏi Tri Thanh khi ông sang biệt thự của Trạm Kình, "Có phải Diệp Tri Vận đã làm chuyện gì với em không? Hoặc có thể nói, người hai năm trước bắt đầu đuổi giết em có phải là Diệp Tri Vận không?"
Lúc đó ông cho rằng đó là chuyện vô cùng vớ vẩn, hai đứa nó là chị em song sinh, Tri Vận yêu thương Tri Thanh ra sao họ đều dùng mắt thấy rõ, sao Tri Vận có thể đối với Tri Thanh làm ra chuyện gì được chứ?
Hiện tại, nhìn đáy mắt đầy hận thù của Tri Vận như thế, bỗng làm ông sợ hãi rồi!
Một lần nữa, trong đầu ông lại là tiếng nói của Trạm Kình, "Khi em nhắc tới người Diệp gia đều ra vẻ thờ ơ, nhưng khi nhắc tới Diệp Tri Vận lại ưu tư."
Chẳng lẽ Tri Vận thực sự đã làm gì với Tri Thanh sao?
Mười chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mười chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ông cũng không biết?
Diệp Tri Vận thấy ánh mắt Diệp Trạch Văn nhìn mình có tìm tòi nghiên cứu, hoài nghi, đánh giá, ánh sáng nơi đáy mắt còn có sự luống cuống sợ hãi, thế là cô ta chợt bổ nhào vào trong ngực của Thiệu Tuệ Như, không tiếng động khóc òa lên.
Thiệu Tuệ Như bị hành động của nó làm sợ, vì vẫn chưa hồi phục lại sau lời nói của Diệp Trạch Văn và Diệp Chí Tư, chưa hiểu ra chuyện gì hết đã bị hành động của Diệp Tri Vận làm luống cuống. "Tri Vận, con sao vậy? Đừng khóc nữa! Nói cho mẹ nghe, ai bắt nạt con? Mẹ sẽ làm chủ cho con! Ngoan nào, không khóc nữa!"
Diệp Tri Vận không nói, nhào vào trong lòng bà không tiếng động mà khóc thút thít, một bên lại lắc đầu, không phát ra nửa âm thanh nào, trên người lại lộ ra nồng đậm thống khổ cùng khó chịu, làm cho người ta đau lòng.
Diệp Trạch Văn thấy Diệp Tri Vận im lặng mà thút thít nỉ non, đáy lòng chỉ còn biết thở dài, xem chuyện thất lễ của nó trở thành bình thường, vì Tri Vận thích Trạm Kình lâu như vậy, cuối cùng có kết quả này, nó thương tâm và thất lẽ, thậm chí hận Diệp Tri Thanh là chuyện bình thường.
Cơ mà đứa con gái này vẫn yêu thương em gái mình, sau khi phản ứng lại thà rằng tự đau lòng rơi lệ vẫn không có nửa câu quở trách em gái.
Nó là một đứa con gái tốt!
Nên tuyệt đối không có khả năng sẽ làm ra bất cứ tổn thương nào cho Tri Thanh!
Diệp Trạch Văn duỗi tay đem Thiệu Tuệ Như và Diệp Tri Vận ôm vào lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành, "Tri Vận, con yên tâm, cha nhất định sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn Trạm Kình."
Diệp Tri Vận nghe thấy lời này của ông không có lấy nửa điểm vui vẻ, đáy mắt đầy nước mắt mà không hề có nửa điểm thương tâm lóe lên một mảng nồng nặc u ám, lạnh lùng cười cười, tìm một người tốt hơn Trạm Kình?
Đúng là trên đời này có người ưu tú hơn nhưng người cô thích chỉ có Trạm Kình, dựa vào đâu muốn cô nhường Trạm Kình lại? Mà còn là nhường cho Diệp Tri Thanh?
Cô ta không nói gì, tiếp tục ở trong lòng Thiệu Tuệ Như im lặng thút thít nức nở, sự thống khổ dường như vì lời của Diệp Trạch Văn mà vơi bớt lại tựa như càng thêm nồng đậm.
Diệp Trạch Văn cho rằng mình đã chữa khỏi cho Diệp Tri Vận, ông vừa mừng vừa đau lòng vì sự thấu hiểu của nó đồng thời cũng cảm thấy có lỗi.
Diệp Chí Tư nghe thấy tiếng động, quay ra nhìn thấy Diệp Tri Vận âm thầm khóc, còn cả bộ dáng khóc thương tâm của mẹ vì Tri Vận, nhìn ra sự khó xử ở cha mình, ý nghĩ trong lòng kia vốn áp chế xuống lại bùng lên, nếu Diệp Tri Thanh không trở về, thì tốt rồi!
Diệp Chí Tư mím chặt môi, càng thêm không thích Diệp Tri Thanh, giây phút này anh thực sự muốn vọt vào trong phòng bệnh kéo Diệp Tri Thanh ném ra, rồi đuổi khỏi Hải thị, làm nó về sau không quay trở lại nữa.
Diệp Chí Tư không để ý cảm xúc hiện tại của anh đã biểu hiện ở trên mặt, lão Cổ lại thấy rất rõ, lạnh lùng nheo mắt, không dấu vết dùng di động trong tay chụp lại bộ dạng của Diệp Chí Tư, tức thì gửi cho Trạm Kình.