"Không phải! Không phải! Không phải...Người này không phải là mommy của Thừa Thừa! Người này không phải là mommy của Thừa Thừa! Người này không phải..." Bạn nhỏ Trạm Thừa vô cùng kích động, lại lần nữa thở dồn dập làm khuôn mặt nhỏ tinh xảo trở nên trắng bệch ra.
"Thừa Thừa! Mẹ mới là mẹ của con! Mẹ là mẹ ruột của con! Hu hu hu... Mẹ biết mẹ rời xa khi con còn nhỏ làm con rất đau lòng, cho nên con không muốn nhận lại mẹ. Là mẹ không đúng, mẹ sẽ bù đắp mà, con cho mẹ một cơ hội được không?" Diệp Tri Vận ở trong lòng Thiệu Tuệ Như khóc cầu xin Trạm Thừa.
"Không cần! Không cần! Không cần... Người này không phải mẹ của Thừa Thừa! Người này không phải mẹ của Thừa Thừa! Thừa Thừa muốn cô làm mommy! Thừa Thừa muốn cô làm mommy!" Hô hấp của thằng bé càng thêm dồn dập, bộ dạng hít thở không thông giống như hồi trước.
Trạm Kình nguy hiểm híp híp mắt, ánh mắt nguy hiểm lướt qua từng người nhà họ Diệp.
Lão Cổ lập tức đi qua đỡ lấy Trạm Thừa, "Cậu chủ nhỏ, cậu đừng quá kích cộng! Đừng kích động! Bình tĩnh một chút nào! Bình tĩnh lại một chút!"
Trạm Thừa bấu chặt lấy cánh tay lão Cổ như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Chú ơi, Thừa Thừa không muốn người này làm mommy, Thừa Thừa muốn cô làm mommy."
"Được! Được! Được! Người phụ nữ này không phải mẹ con! Diệp Tri Thanh là mẹ của con! Cô Tri Thanh mới là mẹ con." Lão Cổ vội vàng mở miệng nói.
Tình huống lúc này của Thừa Thừa thực sự không ổn, cả anh ta cũng hoàn toàn bị doạ, không khỏi lạnh lùng quét mắt qua bốn người họ Diệp, mỗi lần những người này xuất hiện đều làm cậu chủ nhỏ phát bệnh, thật là đáng ghét!
"Thật không ạ? Cô mới là mẹ của Thừa Thừa? Có thật vậy không ạ?" Bạn nhỏ Trạm Thừa khẩn trương nhìn lão Cổ để xác thực.
"Thật mà! Thật mà! Thật mà! Cô Tri Thanh mới là mẹ của con! Cô ấy mới là mẹ của con!" Lão Cổ gật đầu mạnh.
Diệp Trạch Văn cùng Diệp Chí Tư nhìn tình trạng của Trạm Thừa thế là đều hoảng sợ, tuy không đồng tình với cách nói của lão Cổ, tuy nhiên lại không dám làm kích động bạn nhỏ Trạm Thừa nữa.
Nhưng mà Thiệu Tuệ Như chỉ thấy Diệp Tri Vận khóc đứt gan đứt ruột trong lòng mình thôi, chỉ thấy mỗi cô ta đang vô cùng đau lòng và khổ sở, giờ bà thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của con gái mình bởi lẽ lúc trước khi Diệp Tri Thanh không muốn nhận lại bà thì bà có loại xúc động muốn chết đi cho xong.
Nghe mấy lão Cổ nói với Thừa Thừa, bà còn không liếc mắt Trạm Thừa lấy một cái đã hô to, "Tri Thanh, Tri Thanh, cô ra đây đi, cô nói cho Thừa Thừa biết, cô không phải mẹ của Thừa Thừa, Tri Vận mới là mẹ của Thừa Thừa."
Trên người Trạm Kình chợt bộc phát một cỗ khí nguy hiểm, dị thường lạnh băng, làm người không rét mà run.
Diệp Trạch Văn cùng Diệp Chí Tư hoảng hốt sợ hãi, họ biết Trạm Kình thực sự tức giận rồi, lập tức vội vàng đi qua che chở cho Thiệu Tuệ Như cùng Diệp Tri Vận, đồng thời kêu bà đừng kích thích Trạm Thừa nữa.
"Không phải! Không phải! Mommy... Cô ơi..." Trạm Thừa nghe bảo Diệp Tri Thanh đang ở trong phòng, lập tức khẩn trương, khẩn trương nhìn ngó xung quanh, muốn tìm Diệp Tri Thanh, lại lo sợ mommy thực sự sẽ nói rằng mommy không phải mẹ cậu!
Không cần!
Không cần!
Cô ơi, mommy... Ô ô ô....
Cuối cùng bé cũng không kìm nén được mà khóc rống lên, hô hấp ngày càng dồn dập cả người run lên lẩy bẩy, tình huống này thực sự không xong, không xong rồi.
"Trạm Thừa, vào đây, cô ở trong này." Thằng bé vừa khóc rống lên liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Diệp Tri Thanh, nó giống như chuỗi ngọc nhẹ nhàng chạm vào trong lòng thằng bé, lại như dòng nước suối nóng ấm, dễ dàng xoa dịu thân xác và tinh thần lạnh lẽo của cậu.
Bạn nhỏ Trạm Thừa tức thời cười lên sáng lạng, đẩy anh tài xế sang, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào sâu bên trong phòng, thấy cô đang nằm ở trên giường, ngay lập tức tiến lên nhào vào trong lồng ngực, còn đôi tay gắt gao ôm lấy eo cô, "Ô ô ô... Mommy... Cô ơi... Mommy... Ô ô ô..."
Thằng bé vô cùng kích động, đến nỗi nói năng lộn xộn, bé rất muốn trực tiếp kêu cô là "Mommy" nhưng lại lo lắng cô sẽ cự tuyệt, bé vừa mâu thuẫn, lại giãy giụa và lẫn cả sự chờ mong...
Diệp Tri Thanh không nói gì, cứ để cho nhóc thoải mái mà khóc ra, đồng thời duỗi tay phải nhẹ nhàng sờ sờ đầu của bé, âm thầm ôn nhu an ủi.
Dưới sự an ủi của cô, thằng bé thoải mái khóc suốt mười phút, lúc sau mới dần dần ổn định lại.
Chờ khi mà thằng bé ổn định, cô mới nhẹ giọng nói, "Trạm Thừa à, cô với daddy con đều bị thương, còn bị thương vô cùng nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn phải ở chỗ này tĩnh dưỡng, con có nguyện ý ở lại đây chăm sóc chúng ta không?"
"Nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý! Thừa Thừa nguyện ý!" Cậu bạn nhỏ ở trong lòng cô ngẩng đầu lên, rồi vội vàng gật đầu, vì sợ hãi rằng cô sẽ đổi ý, khuôn mặt bé nhỏ lộ rõ vẻ khẩn trương, đồng thời cũng thêm vài phần sinh động.
"Tốt quá." Diệp Tri Thanh cong cong môi, vươn tay lau nước mắt trên mặt nhóc, "Daddy của con trong khoảng thời gian ngắn tới sẽ không thể xuống giường, cả ngày nằm trên giường thực sự rất chán, con có thể nghĩ cách gì cho anh ấy vơi buồn chán, được không?"
"Được ạ! Cứ giao cho Thừa Thừa! Thừa Thừa nhất định sẽ làm cho daddy không buồn chán!" Tuy rằng hốc mắt của bé vẫn còn treo vài giọt lệ, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng, giống như đã tìm được mục tiêu mà trở nên rực rỡ lấp lánh hẳn.
"Ừm. Hai chúng ta tin tưởng Thừa Thừa mà." Diệp Tri Thanh nhìn chằm chằm cho bé một nụ cười.
"Hì hì..." Được cô tin tưởng hoàn toàn, thế là bé cong môi cười ngây ngô.
"Thời gian không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi một chút đi, rồi mai làm daddy bớt buồn chán nhé. Đây là một cuộc chiến lâu dài, cho nên con cần phải tu dưỡng tinh thần." Diệp Tri Thanh vỗ vỗ nhẹ xuống giường.
"Tuân lệnh ạ!" Bạn nhỏ Trạm Thừa đối với cô làm động tác tuân lệnh theo kiểu trong quân đội, rồi ngoan ngoãn bò lên trên giường, nằm bên cạnh Diệp Tri Thanh, chưa tới năm giây sau đã ngủ say rồi.
Thằng nhóc vừa làm một phen "chinh chiến", còn khóc rống một hồi, mà thằng bé cũng chỉ mới tuổi thôi, lại có bệnh tim bẩm sinh nên nó giờ thật sự mệt mỏi rồi.
Diệp Tri Thanh nhìn Trạm Thừa một lát, rồi lấy ra hai mảnh bông nhét vào tai nhóc, ngước mắt gật đầu ra hiệu cho lão Cổ.
Anh ta rất khâm phục cô, thằng bé khi nãy xém nữa là không xong rồi, thiếu chút nữa là phát bệnh, mà cô chỉ dùng hai ba câu an ủi đã vỗ về được nó, dễ dàng chữa trái tim đau đớn ấy.
Đây đúng là khác biệt!
Nhìn thử xem Diệp Tri Vận, cô ta vừa làm ra chuyện gì?
Chỉ có đây mới là mẹ chân chính!
Diệp Tri Vận kia chỉ là một người phụ nữ độc ác ghê tởm, đáng đày xuống địa ngục mà thôi!
Nhận được tín hiệu từ cô, lão Cổ nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu, lạnh lẽo đảo qua bốn người nhà họ Diệp, đứng bất động canh giữ cửa phòng trong, rồi lại gật nhẹ đầu với Trạm Kình.
Trạm Kình cong môi lạnh lẽo, cả người lộ ra nguy hiểm, làm lòng người sợ hãi, hắn cười lạnh nhìn họ, "Sao không nói nữa? Vừa rồi còn nói được mà? Tiếp tục đi, bây giờ tôi có rất nhiều thời gian, có thể từ từ nghe mấy người nói."
Ediotr: Alissa
Beta: Tiểu Nhân