"Sự việc ngày hôm qua chính là những chứng cứ chứng minh suy đoán lúc trước của tôi và Trạm Kình."
Trên mặt Lý Tùng Khánh chính là sự nghiêm túc và lạnh lùng.
"Chắc chắn đối phương đã nắm rõ từng hoạt động của Tri Thanh. Chúng vẫn luôn theo dõi Tri Thanh. Hẳn chúng cũng phát hiện được Tri Thanh rời khỏi biệt thự của Trạm Kình một mình nên mới ra tay hành động."
"Từ những việc đã xảy ra trong ngày hôm qua, xem ra đối phương rất sợ hãi việc Tri Thanh phát hiện ra điều gì. Chắc hẳn chúng cho rằng Tri Thanh thật sự đã biết bí mật của chúng nên đã không từ thủ đoạn để giết Tri Thanh."
Bốn chiếc xe việt dã cải trang, xe vũ khí, xe bồn chở xăng,..
... Những việc này...
So với phần tử khủng bố còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Lúc này sắc mặt của Thiệu Tuệ Như lại lần nữa trắng bệch. Bà ấy run rẩy, tay nắm chặt Diệp Trạch Văn đứng bên cạnh mình. Là ai? Là ai muốn giết Tri Thanh nhỏ bé của bà chứ?
Sắc mặt của Diệp Trạch Văn cũng chẳng tốt hơn Thiệu Tuệ Như là bao. Ông phát hiện ra Thiệu Tuệ Như đang sợ hãi nên đã nắm chặt tay bà, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay để trấn an bà ấy.
Đáy mắt Diệp Chí Tư xẹt qua một tia sắc bén. Nếu đối phương vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến từng hoạt động của Diệp Tri Thanh, vậy chúng tỏ nhất định biết Diệp Tri Thanh là người Diệp gia bọn họ. Biết rõ như vậy mà vẫn luôn đuổi giết Tri Thanh nhà bọn họ, vậy chúng nhất định không thèm để Diệp gia bọn họ vào mắt.
Lý Tùng Khánh nhìn mọi người rồi tiếp tục nói:
"Những người đó rõ ràng trước khi ra tay đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo. Khi kế hoạch thất bại, trước tiên chúng sẽ tiêu hủy chứng cứ, sau đó sẽ không để kẻ nào nắm được dấu vết. Làm vậy thì không người nào tìm được chúng!"
Lúc Lý Tùng Khánh đuổi đến hiện trường, bọn chúng đã cao chạy xa bay. Trước khi rời đi, chúng đã tiêu hủy cả bốn chiếc xe việt dã cùng một chiếc xe hơi đen có chứa chứng cứ. Thế nên để tìm được trên mặt đất những manh mối còn sót lại thì đúng là rất khó khăn.
Cùng lúc đó, bọn chúng đã hack vào hệ thống camera giao thông trên đường, đem toàn bộ băng ghi hình sự việc ngày hôm qua xóa sạch!
Điều này đã trực tiếp chứng minh, suy đoán của anh và Trạm Kình là rất chính xác. Đối phương chắc chắn là bọn rắn độc ở Hải thị, bởi ở nơi đây thế lực của Hải thị rất cường đại.
Chỉ là người như vậy, vì sao lại muốn đuổi giết một cô gái nhỏ mới hai mươi ba tuổi chứ?
Diệp Tri Thanh đến cuối cùng đã tạo ra uy hiếp gì đến chúng? Vì sao phải truy sát cô ấy như thế?
"Rốt cuộc là như thế nào? Đến cuối cùng là ai muốn giết Tri Thanh?"
Sau hồi lâu suy nghĩ, Thiệu Tuệ Như thật sự không nghĩ ra được kẻ nào lại căm hận con bà đến như vậy. Tri Thanh của bà năm nay chỉ mới hai mươi ba thôi, lúc con bé bốn tuổi từng bị bắt cóc và bán ra nước ngoài. Nhiều năm nay con bé vẫn luôn ở nước ngoài, sao có thể đắc tội với những người đó chứ?
"Chúng ta hiện tại chỉ có thể đưa ra phán đoán, trong lúc vô tình Tri Thanh thấy được một vật hoặc một sự việc gì. Nhưng đối phương lại lo sợ Tri Thanh nói việc đó ra ngoài nên muốn giết người diệt khẩu."
Đây là kết luận mà anh ta cùng Trạm Kình đã nghĩ ra. truyện sắp full tại việt nam overnight truyện
Diệp Tri Thanh không biết ở nơi nào nhìn thấy một số việc không nên biết. Đối phương sợ cô ấy một lúc nào đó nhớ được sẽ nói ra nên đã ra tay giết cô ấy.
"Hiện tại chúng ta chưa biết đối phương là ai. Bây giờ chỉ có thể đề phòng thôi!"
Sau khi Lý Tùng Khánh và Trạm Kình đưa ra kết luận về việc ám sát Diệp Tri Thanh, họ đã an bài rất nhiều người bảo vệ cô ấy. Nhưng những kẻ kia dường như biết được việc này, khi chúng ra tay với Diệp Tri Thanh, chúng đã đem những người bảo vệ giải quyết hết!
Có thể thấy được, thế lực của đối phương tại Hải thị đúng là rất to lớn.
"Diệp gia chúng tôi sẽ phối hợp với mọi người!"
Diệp Chí Tư lạnh lùng nói.
"Được!"
Có Diệp gia nhập cuộc, nếu còn không tìm được người đứng sau vụ việc này, thì cái chức đại đội trưởng cục hành trinh này của anh sẽ về hưu, anh không có mặt mũi để tiếp tục ở vị trí đó.
Tiếp theo mấy người lại thương lượng tiếp theo nên bố trí người bảo vệ Diệp Tri Thanh như thế nào, đồng thời phân tích xem ở Hải thị có thế lực nào có khả năng ra tay với Diệp Tri Thanh, thế lực như vậy không nhiều lắm, bất quá muốn tìm ra hắn cũng không dễ dàng.
...
Trong phòng bệnh VIP, La Bân nhìn Diệp Tri Thanh nằm ở bên cạnh Trạm Kình, anh ta trầm mặc một lúc lâu.
Phòng bệnh này có hai chiếc giường lớn. Một cái là cho bệnh nhân, cái còn lại là cho nhân viên chăm sóc. Trong phòng có hai chiếc giường rộng lớn như vậy, thế mà Trạm Kình lại để Tri Thanh nằm cạnh anh ta. Tuy giường bệnh đủ rộng để cả hai người cùng nằm, nhưng anh nhìn họ như vậy rất chướng mắt.
Vì muốn ở cùng Diệp Tri Thanh, Trạm Kình đã không cần mặt mũi, tìm một cái lý do vô cùng ngu ngốc. Trạm Kình thế nhưng nói nếu hai người họ ở chung thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ha! Nếu gặp chuyện gì thì hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau! Cả hai người đều là bệnh nhân, các người làm thế nào để giúp đỡ nhau nhả?
Chỉ là lúc nói đến chuyện chăm sóc Diệp Tri Thanh, Trạm Kình ngay lập tức nhận việc ấy. Hắn không cho người khác chăm sóc cô ấy, hắn nói để người khác chăm sóc Tri Thanh, hắn không thể nào yên tâm được. Mà những vết thương trên người Trạm Kình đều bởi vì cứu Diệp Tri Thanh nên mới xuất hiện. Chính miệng Diệp Tri Thanh cũng đã nói mình sẽ chăm sóc cho Trạm Kình nên La Bân không thể làm gì Trạm Kình vô lại này cả.
La Bân cắn răng nhìn này hai người một hồi, rồi anh ta trừng mắt nhìn Trạm Kình mở miệng nói:
"Trạm Kình, từ hôm nay sự hợp tác của chúng ta bắt đầu!"
Anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đứng sau vụ việc này!
Bọn rắn độc của Hải thị?
Hừ. Anh thật muốn biết bọn rắn độc này có bao nhiêu độc ác đây!
"Có thể. Tập đoàn Kình Thiên sẽ toàn lực phối hợp."
Đáy mắt của Trạm Kình xẹt qua một tia sáng, anh nhìn Diệp Tri Thanh nằm bên cạnh, tức giận mà nói.
Lại một lần nữa nhìn Diệp Tri Thanh, La Bân không ở lại nữa. Anh ta xoay người rời đi, lúc rời đi trên người còn mang theo cả sát khí.
Trạm Kình nhìn vào trên giường, lại nhìn gần vào khuôn mặt nhỏ của Diệp Tri Thanh. Chỉ qua một buổi tối thôi, cô gái nhỏ này đã gầy đi không ít, khuôn mặt của cô ấy cũng hóp lại. Nhìn Diệp Tri Thanh như vậy đúng là khiến cho người khác đau lòng.
Thật sâu thật sâu ngóng nhìn cô, bỗng nhiên, Trạm Kình muốn duỗi tay chạm lên gương mặt nhỏ thanh lãnh của cô, lại phát hiện tay mình có làm cách nào cũng không động đậy, thậm chí ngón tay cũng chỉ có thể hơi nhúc nhích, nhìn ngón tay bản thân cứng đờ, Trạm Kình nở nụ cười.
"Diệp Tri Thanh, bây giờ anh muốn ăn vạ em, ăn vạ cho đến lúc em đồng ý. Em nhất định phải phụ trách cho anh đấy nhé!"
Diệp Tri Thanh không thể nghe thấy những lời nói này của Trạm Kình, cho nên cô ấy cũng không thể nghe được những cảm xúc ẩn trong lời nói của hắn. Sự mệt mỏi của Diệp Tri Thanh hẳn đã đạt đến cực điểm, cô ấy bây giờ cũng không tiếp tục chống đỡ được nữa.
Nếu là trước kia, ở bên cạnh là một người mình không quá tin tưởng, cô ấy sẽ không nằm ngủ. Nhưng hiện tại Tri Thanh ngủ rất say, xem ra cô ấy đã chịu quá nhiều mệt mỏi rồi!
Trạm Kình nhìn khuôn mặt ngủ say của Diệp Tri Thanh, mãn nguyện cười. Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
------ chuyện ngoài lề ------
Ác ác ác! Văn văn hôm nay PK! Hôm nay canh hai! Hy vọng các vị thân nhiều hơn duy trì! o (  ̄︶ ̄)