Sau một hồi trầm mặc, Diệp Trạch Văn nhìn Thiệu Tuệ Như nói, "Tuệ Như, chúng ta không phải thường dạy con cái rằng "không điều gì quý hơn việc biết sai mà chịu sửa" hay sao? Tuy rằng mất bò mới lo làm chuồng có chậm hơn một chút, nhưng so ra việc từ bỏ mới chính là hối hận không kịp."
Thiệu Tuệ Như hít hít cái mũi, "Trạch Văn, anh nói không sai, chúng ta không thể cứ như vậy mà từ bỏ, Tri Thanh là con gái của chúng ta, chúng ta không được mắc thêm lỗi lầm nào nữa!"
Họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vì biết cô đã hiểu lầm họ rất sâu sắc, nên họ cần phải giải quyết những hiểu lầm này từng chút một, đặc biệt là những ngày đầu, sẽ vô cùng gian nan, họ phải chuẩn bị đối mặt với những đã kích sẽ tới.
Nếu vì một chút khó khăn này mà từ bỏ cô thì bọn họ thực sự không xứng đáng làm cha mẹ của Tri Thanh.
"Đúng" Diệp Trạch Văn gật đầu mạnh, đưa mắt sang bên kia nhìn Diệp Chí Tư đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt ông chợt sáng lên, "Chí Tư, con là anh trai của Tri Thanh, an toàn sau này của nó đều nhờ vào con cả! Con phải nhớ kỹ, nó là con gái của nhà họ Diệp, là em gái ruột của Diệp Chí Tư, con phải có trách nhiệm bảo vệ nó, yêu thương nó, che chở và không để bất luận ai được khi dễ nó."
"Nếu có ai khi dễ nó thì đó chính là khi dễ nhà họ Diệp chúng ta! Nếu có người không đặt nó vào trong mắt thì cũng chính là xem thường nhà họ Diệp chúng ta, cho dù nó có thừa nhận hay không thì nó cũng là một phần tử của nhà họ Diệp!"
Đáy mắt của Diệp Chí Tư xẹt qua một tia sắc bén nghiêm túc nhìn Diệp Trạch Văn, "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa, người nhà họ Diệp chúng ta tuyệt đối không phải loại dễ bị bắt nạt."
Diệp Trạch Văn nhìn con trai cuối cùng thở dài trong lòng, vì ông nhìn ra được nó khó lòng nào chấp nhận được Tri Thanh, nhưng mà đứa con trai này lại đặc biệt coi trọng danh dự của nhà họ Diệp, nên ai muốn đạp lên tôn nghiêm của nhà họ thì nó sẽ không nương tay.
Bây giờ chỉ có thể để cho nó xuất phát từ khía cạnh này, sau đó dần dần làm nó tiếp nhận Tri Thanh.
Nghĩ vậy, trong lòng ông tự giễu, con trai mình đối với con gái có khúc mắt, mà bọn họ lại không biết nên giải quyết như thế nào?
Thời gian thực sự vô cùng tàn khốc, họ luôn nghĩ rằng họ chưa từng quên con gái mình, nhưng khi nó xuất hiện trước mặt họ thì mới chợt nhận ra thời gian thực sự đã thay đổi rất nhiều thứ.
Những gì mà thời gian thay đổi chỉ có thể bù đắp bằng thời gian.
Diệp Chí Tư không hề biết suy nghĩ này của ông, cậu ta nói liền làm ngay, "Bây giờ con sẽ đi tìm Lý Tùng Khánh, kể cho anh ta cụ thể tình hình ngày hôm qua ra, sẵn tiện xem anh ta đã có manh mối nào hay chưa."
Nghe Diệp Chí Tư muốn tìm Lý Tùng Khánh, Thiệu Tuệ Như liền nói, "Chí Tư, cho mẹ đi cùng! Mẹ muốn biết rốt cuộc Tri Thanh đã xảy ra những chuyện gì."
Diệp Chí Tư đưa mắt dò hỏi cha mình, ông nhìn lại vợ mình thấy tinh thần của bà rất ổn, dường như lúc này bà đã tìm ra một lý do để vực dậy, ánh mắt bây giờ thực sự có hồn đầy sức sống, ông quay đầu lại gật đầu với con trai mình.
Có đôi lúc không biết gì lại dễ sinh ra suy nghĩ mông lung hơn.
Diệp Chí Tư cũng thấy tinh thần của mẹ mình có tốt hơn rất nhiều và được sự đồng ý của cha nên anh gật đầu đáp ứng với mẹ đưa bà cùng đi tìm Lý Tùng Khánh.
Đi ra tới cửa bệnh viện vừa lúc đụng phải người cần tìm, chính là Lý Tùng Khánh, Diệp Chí Tư lập tức tiến lên chặn hắn lại, "Tùng Khánh, về chuyện ngày hôm qua chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện."
Lý Tùng Khánh, Trạm Kình, Hứa Hoành Văn và Diệp Chí Tư là bạn tốt của nhau, anh em tốt, có thể nói bốn người lớn lên cùng nhau, Trạm Kình và Hứa Hoành Văn điều không có nói cho anh ta biết thái độ của nhà họ Diệp đối với Tri Thanh nên anh ta hoàn toàn không biết được những chuyện đó, bây giờ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc và lo lắng của ba người bọn họ liền cho rằng họ thật sự sự lo lắng cho Diệp Tri Thanh vì thế mà mà không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Bốn người đi vào văn phòng của Hứa Hoành Văn, giờ này cậu ta không có ở đây, nhưng mọi người ở đây đều biết Lý Tùng Khánh là anh em tốt của Hứa Hoành Văn nên dễ dàng cho anh ta vào, để cho bọn họ sử dụng phòng của cậu.
"Chú Diệp, dì Diệp, hai người cứ tự nhiên, không cần khách sáo." Lý Tùng Khánh giống như chủ nhân đón tiếp người họ, rốt cho họ ly trà, cuối cùng mới rót cho mình một ly, sau đó trực tiếp ngửa đầu uống cạn, rồi rót lần thứ hai cũng uống sạch nốt, đến khi uống hết ly thứ ba, anh mới đặt ly nước trong tay xuống.
Hôm qua anh nhận điện thoại của nhóc Trạm Thừa liền bận rộn cho tới tận bây giờ, vội đến mức không có thời gian để uống ngụm nước, khát chết đi được.
Diệp Trạch Văn nhìn Lý Tùng Khánh, thấy mắt của cậu ấy lộ rõ quầng thâm xanh tím, đây là do không được ngủ đủ giấc, có mấy phần mệt mỏi, tuy vậy tinh thần vẫn rất tốt.
Diệp Trạch Văn tự mình rót cho Lý Tùng Khánh một ly trà, quan tâm mở miệng, "Tùng Khánh, cháu gần đây có phải bận lắm không? Lâu rồi chưa thấy cháu ghé nhà dùng cơm với mọi người?"
Nhà họ Lý cùng nhà họ Diệp sống trong cùng một khu biệt thự, Lý Tùng Khánh và Diệp Chí Tư là anh em tốt, nên thường xuyên qua thăm hỏi nhau, đúng là lâu rồi không thấy Lý Tùng Khánh ghé nhà bọn họ.
"Cảm ơn chú Diệp." Lý Tùng Khánh tiếp nhận ly trà của ông, nhấp nhẹ một ngụm, rồi đặt ly nước xuống, mỉm cười nói, "Đúng là gần đây cục cảnh sát thực sự rất bận, có mấy vụ án liên tiếp xảy ra." Dừng một chút, anh áy náy nhìn ba người nhà họ Diệp, "Chú Diệp, dì Diệp, Chí Tư, vô cùng xin lỗi mọi người, vụ việc của Tri Thanh tới bây giờ cháu vẫn chưa tìm ra manh mối gì, hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy, cháu thật sự rất xin lỗi mọi người."
Thân là một người cảnh sát, lại trơ mắt nhìn những phần tử khủng bố đó chạy lung tung gây rối mà không làm được gì, Lý Tùng Khánh cảm giác mình thực sự vô dụng.
Diệp Chí Tư cau chặt mày, "Tới bây giờ cục cảnh sát không có tìm ra một chút manh mối nào sao?" Anh ta còn nghĩ cục cảnh sát có lẽ đã tìm ra được một ít manh mối rồi.
Lý Tùng Khánh lắc đầu, "Kẻ sát nhân trong vụ án đầu tiên đã xác định được danh tính, gã là kẻ giết người chuyên nghiệp, chỉ cần được trả lương thì nhiệm vụ nào gã cũng nhận. Thông tin liên lạc của những kẻ giết người này rất bí mật, cho đến nay chúng tôi chỉ tra ra hắn là kẻ giết người chuyên nghiệp, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra ai đã trả tiền cho gã để giết Diệp Tri Thanh."
"Chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng mọi thứ về gã ta, bao gồm cả những thứ gã mang vào thời điểm đó và chiếc xe, nhưng chúng tôi chẳng tìm thấy thông tin hữu ích nào cả."
"Tôi cũng tự mình đi làm rõ với Diệp Tri Thanh việc này, nhưng cô ấy thậm chí không biết mình đã đắc tội người nào, cô ấy chỉ biết rằng lúc đầu, người đó dường như chỉ muốn dạy dỗ cô, dồn ép không muốn cho cô ấy sống thoải mái, cũng không có ý dồn vào chỗ chết. Mãi cho tới sau khi cô ấy tới thành phố này, người đứng sau đó mới thực sự muốn dồn cô vào chỗ chết. Cô cũng rất muốn biết người đó là ai? Muốn biết mình đã phạm phải gì mà người ta lại muốn giết mình?"
"Tôi với Trạm Kình có phân tích qua thấy người ở phía sau đó quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tri Thanh vô cùng chặt chẽ, nên khi cô tới thành phố này bên kia liền sợ bị phát hiện nên liền tìm sát thủ ra tay thủ tiêu."
Nghe tới đây, sắc mặt ba người nhà họ Diệp đột ngột khó coi đi.