Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

chương 47: tại sao em lại chán ghét hải thị nhiều như vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Tri Thanh ngủ không biết bao lâu, bỗng nhiên cô cảm giác bên cạnh có một cái lò sưởi. Cái lò sưởi này vô cùng nóng, nóng đến nỗi khiến cả người cô chảy đầy mồ hôi. Cuối cùng, bởi cái lò sưởi nóng bức kia mà Diệp Tri Thanh phải rời khỏi giấc ngủ của mình.

Diệp Tri Thanh nhíu nhíu mày, khó chịu mở mắt. Tuy rằng hiện tại đã là cuối mùa xuân, sắp vào hạ nhưng còn chưa thật sự đến mùa hạ, sao thời tiết có thể nóng bức thế được!

Lúc Diệp Tri Thanh mở mắt, cô ấy ngay lập tức đụng phải Trạm Kình nằm sát bên cạnh. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai của Trạm Kình khi ngủ, Diệp Tri Thanh ngẩn người mất một lúc. Nhưng cô ấy định thần lại rất nhanh, Diệp Tri Thanh ngồi dậy, nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ của Trạm Kình. Quả nhiên đúng như cô ấy nghĩ, Trạm Kình đã phát sốt, cả người anh nóng bỏng như chiếc lò sưởi.

Đáng chết.

Diệp Tri Thanh dùng nhiệt kế kiểm tra lại nhiệt độ của Trạm Kình. Sau khi nhìn thấy nhiệt độ của Trạm Kình đã vượt qua bốn mươi độ, đôi lông mày của Diệp Tri Thanh lại nhíu lại. Cô ấy rời khỏi giường, duỗi tay đẩy nhẹ Trạm Kình. Hiện tại Trạm Kình đã sốt đến mơ hồ, cần phải đánh thức hắn dậy nếu không tình huống sẽ ngày càng nghiêm trọng.

"Ôi!"

Diệp Tri Thanh đã quên mất bả vai trái của cô vẫn còn bị thương. Cô ấy dùng tay trái để chống người dậy, tay trái cô liền đau đớn một trận. Vì Diệp Tri Thanh vừa mới chống người lên đã phải chịu đau đớn như thế nên cô ấy đã ngã ngay xuống giường, đúng lúc đấy cô lại đè lên tay trái mình. Điều đó khiến cho Diệp Tri Thanh đau đến thay đổi sắc mặt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nhưng Diệp Tri Thanh cũng chỉ hơi chau mày, cô ấy dùng tay phải chống người mình lên, sau đó dùng tay ấn vào một cái huyệt đau trên người Trạm Kình. Trạm Kình bị đau liền mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt hắn đã gặp đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp của Diệp Tri Thanh.

"Trạm Kình, anh không được ngủ! Mau tỉnh dậy đi."

Động tác của Trạm Kình dừng một chút, hắn nỗ lực mở to mắt. Hắn ngơ đến hai giây sau mới phát hiện ra tình huống của chính mình. Trạm Kình hắn thế mà bị sốt rồi?

A...

Hắn đã bao nhiêu lâu rồi còn chưa bị sốt? Hắn đã bao nhiêu lâu rồi còn chưa bị suy yếu? Nhưng mà lúc này cả người hắn vô cùng mệt mỏi, rã rời.

Bị ốm thế này đúng là khiến người ta khó chịu!

Lúc này đây, Trạm Kình không ngờ cảm xúc của hắn đã hoàn toàn hiện ra ở trên mặt. Có một tia sáng lướt qua trong mắt Diệp Tri Thanh, cô ấy một bên thì giúp Trạm Kình kiểm tra, một bên dùng giọng nói lạnh lùng nói với hắn:

"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh. Tôi bảo đảm sẽ không để cơ thể của anh có chút khuyết tật nào!"

Tuy rằng giọng nói của Diệp Tri Thanh lạnh lùng, nhưng Trạm Kình có thể nghe ra được sự nghiêm túc cùng quyết tâm của cô ấy. Diệp Tri Thanh là người rất giữ lời, nếu cô ấy đã nói vậy, tức là cô ấy sẽ chăm sóc hắn đến khi hắn hoàn toàn bình phục mới thôi.

Người đàn ông này là một người nguy hiểm và mạnh mẽ. Thế nhưng bởi vì cô mà trở nên "yếu ớt" như vậy, dù là ai cũng sẽ không thể tiếp thu được việc này! Diệp Tri Thanh cô nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn, cho dù phải trả cái giá thế nào đi chăng nữa!

Không biết có phải do những lời nói của Diệp Tri Thanh đã tác động đến Trạm Kình hay không, hắn đã dần dần khôi phục ý thức của mình. Trạm Kình đưa mắt nhìn Diệp Tri Thanh, hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô. Trên khuôn mặt của Diệp Tri Thanh lấm tấm mồ hôi, bên vai trái của cô ấy là băng vải chói mắt. Trạm Kình dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Tri Thanh, cuối cùng hắn không nhịn được mà hỏi:

"Diệp Tri Thanh, tại sao em lại chán ghét Hải thị nhiều như vậy?"

Hành động của Diệp Tri Thanh dừng lại một chút, cô ngẩng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trạm Kình. Diệp Tri Thanh cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, lại tiếp tục hành động của mình.

"Anh bị sốt là do hiện tượng nhiễm trùng sau cuộc phẫu thuật. Anh yên tâm, đây là một việc rất bình thường, chỉ cần uống chút thuốc là sẽ ổn thôi!"

Trạm Kình cau mày nhìn Diệp Tri Thanh, không để cô ấy có cơ hội trốn tránh mà tiếp tục hỏi:

"Diệp Tri Thanh, chuyện này đã không còn là vấn đề của bản thân em nữa rồi! Bây giờ em đang làm bác sĩ chữa trị cho Thừa Thừa, cũng là bác sĩ chữa trị cho anh. Em đã nói sẽ phụ trách chăm sóc cho cả anh và Thừa Thừa, nếu em vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao em có thể chăm lo cho bọn anh chứ!"

Lại một lần nữa, Diệp Tri Thanh ngước mắt nhìn về phía hắn.

"Anh đang nghi ngờ lí do tôi ghét Hải thị. Anh nghĩ rằng việc tôi ghét Hải thị có liên quan đến người đứng sau những việc này?"

"Đúng!"

Ánh mắt của Trạm Kình chăm chú nhìn cô. Cô gái nhỏ này từ lúc trở về Hải thị luôn bị tấn công, những vết thương lúc trước của cô ấy còn chưa khỏi hẳn lại bị thêm nhiều vết thương mới. Thế mà từ đầu đến cuối, Diệp Tri Thanh luôn là bộ dáng lạnh nhạt kia. Cô ấy có thể không thèm quan tâm tới người đứng sau, hoặc là cô ấy đã biết rõ người đứng sau là ai.

Diệp Tri Thanh bình tĩnh nói:

"Lí do tôi không thích Hải thị, là bởi vì Diệp gia ở chỗ này. Tôi không thích Diệp gia, cũng không muốn cùng bọn họ có sự liên quan nào cả. Tôi không biết được người phía sau kia tại sao lại căm ghét tôi, cũng không biết được có phải người đó có hận thù với Diệp gia hay không."

"Cuối cùng thì Diệp gia đã làm gì với em? Diệp Tri Vận đã làm gì em?"

Trạm Kình thừa thắng xông lên, tiếp tục truy hỏi. Lần này, Diệp Tri Thanh mặc kệ lời nói của Trạm Kình, tiếp tục công việc của cô ấy. Trạm Kình thấy vậy cũng không từ bỏ ý định, không cho Diệp Tri Thanh cơ hội bỏ qua vấn đề.

"Diệp Tri Thanh, anh không nghĩ đến việc lại đi cứu em một lần nữa, cũng không nghĩ đến việc lại bị thương thêm lần nữa. Em tốt nhất là thẳng thắn nói cho anh biết việc của Diệp gia với em, còn đối phương có quan hệ với Diệp gia hay không, chuyện đó không phải việc em quyết định được."

Diệp Tri Thanh trầm mặc một lúc, cuối cùng cô ấy cũng lựa chọn nói ra.

"Mười chín năm trước, vào lúc mà Diệp Tri Thanh bốn tuổi, là Diệp Tri Vận tự mình đưa Diệp Tri Thanh đến cho bọn buôn người."

Diệp Tri Thanh cứ như nói đến chuyện xưa của một ai khác vậy. Bộ dạng không chút để ý của cô khiến sự nguy hiểm trong mắt Trạm Kình ngày càng nhiều hơn.

"Khi đó Diệp Tri Vận nói muốn đưa Diệp Tri Thanh đi xem ma thuật. Cô ta đem Diệp Tri Thanh đến chỗ một người gọi là "ảo thuật gia". Cái người "ảo thuật gia" đó trình diễn cho bọn họ xem rất nhiều thứ thú vị. Một lát sau Diệp Tri Vận nói cô ta thấy một chiếc xe kem, cô ta sẽ đi mua kem cho cả hai ăn. Sau đó Diệp Tri Vận nói Diệp Tri Thanh hãy đứng im ở đây đợi cô ta, cô ta đi mua kem rồi sẽ trở về ngay."

"Lúc ấy Diệp Tri Thanh nhỏ bé không có tí nghi ngờ nào. Cô nhóc nhìn theo bóng dáng của Diệp Tri Vận, nhưng sau đó Diệp Tri Thanh phát hiện Diệp Tri Vận không hề đi mua kem. Cô ta để Diệp Tri Thanh đứng ở đó đợi, một mình ngồi lên chiếc xe đưa hai người họ đến, ung dung rời đi."

Giọng nói của Diệp Tri Thanh vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng Trạm Kình lại có thể nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói của cô ấy, điều đó khiến sự lạnh lùng nơi đáy mắt của Trạm Kình càng thêm nguy hiểm. Mà Diệp Tri Thanh vẫn tiếp tục việc làm của mình, cô ấy không vì kể chuyện mà phân tâm.

"Diệp Tri Vận ngồi ở trong xe, cô ta phát hiện ra Diệp Tri Thanh bé nhỏ đang nhìn mình, liền cười cười vẫy tay nói "tạm biệt" với Diệp Tri Thanh. Sau đó Diệp Tri Vận nói với tài xế rời đi, mặc kệ Diệp Tri Thanh vẫn luôn chạy theo sau xe. Diệp Tri Thanh hét lên gọi nhưng chiếc xe lại rời đi rất nhanh, giống như không hề thấy cô nhóc vậy. Lúc đó cô nhóc Diệp Tri Thanh rất hoảng loạn, rõ ràng người tài xế lái xe đã nhìn thấy cô, tại sao lại không dừng lại? Tại sao Diệp Tri Vận lại rời đi, bỏ cô nhóc ở lại?"

"Khi cái người "ảo thuật gia" kia thấy Diệp Tri Thanh đuổi theo chiếc xe mà không tiếp tục xem biểu diễn, ông ta đã ngay lập tức ngăn cô nhóc lại. Người đàn ông đó đã lấy ra một chiếc khan tay tẩm thuốc mê, ông ta bịt chiếc khăn đó vào mặt Diệp Tri Thanh, khiến cho cô nhóc ngất đi."

Nói đến đây, Diệp Tri Thanh ngừng lại, giống như câu chuyện đã kết thúc. Một lúc lâu sau, Diệp Tri Thanh cũng không nói gì tiếp.

Trạm Kình luôn nhìn Diệp Tri Thanh chằm chằm nhưng cô ấy vẫn luôn lạnh nhạt, thờ ơ. Diệp Tri Thanh giống như đang kể về câu chuyện của người khác và câu chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy chỉ là vô tình nghe được thôi. Ngay cả khi mình là nhân vật chính trong câu chuyện, người đã trải qua những việc đau lòng, thế mà Diệp Tri Thanh lại kể rất tự nhiên.

Sau một lúc quan sát Diệp Tri Thanh, Trạm Kình lại nhanh chóng phát hiện khí chất trên người của Diệp Tri Thanh đã càng thêm lạnh lùng. Cô ấy đã mang lên mình một chiếc mai rùa, cũng tự cô lập chính mình với tất cả mọi người. Diệp Tri Thanh không muốn cho ai bước vào thế giới của cô ấy, để không người nào có thể tổn thương cô nữa!

Nhìn Diệp Tri Thanh như vậy, Trạm Kình cảm thấy rất đau lòng, cũng rất khó chịu.

------ Câu chuyện ngoài lề ------

Hú hú. Truyện ngày càng hay rồi. Mọi người hãy ủng hộ truyện nhiều nha! Ủng hộ càng nhiều chương mới có sẽ càng nhanh.

Truyện Chữ Hay